"Tiểu Niệm! Cảm ơn con, nếu không nhờ con đưa ra ý kiến thì ba sẽ không nghĩ đến mình sẽ ký được hợp đồng lớn như thế. Từ trước đến giờ, Lục tổng nổi tiếng là người rất khó để có thể ký hợp đồng, cũng may nhờ con, mà Tiểu Niệm hình như con có quen biết với Lục tổng đúng không?"
Đôi mắt Hứa Tiểu Niệm chăm chú với chiếc điện thoại trên tay, từ từ cất giọng nói, ngữ điệu lạnh nhạt vô cùng:
"Chỉ đơn giản là có gặp qua vài lần thôi cũng không gọi là quen biết gì cả."
Chiếc xe chuẩn bị lăn bánh chạy đi, Hứa Tiểu Niệm ngẩng đầu lên vô tình nhìn thấy Lục Dĩ Tường bước lên xe rời khỏi Lục thị, khóe môi của cô khẽ cong lên cười nhạt.
Hứa Tiểu Niệm ấn vào một dãy số quen thuộc trên điện thoại, bên kia đổ một hồi chuông liền cất giọng:"Alo!"
"Châu Châu! Cậu rảnh không? Chúng ta hãy đi mua sắm đi." Hứa Tiểu Niệm không nhanh không chậm cất giọng nói.
"Tất nhiên là rảnh rồi, cậu đợi tớ tớ sẽ đến ngay." Hoa Châu Châu vui vẻ đáp lại, dù sao ở nhà cô cũng đã chán lắm rồi.
"Được, cậu cũng rủ thêm vài người đi cho vui chứ có hai chúng ta chán lắm."
"Ừm...Tớ biết rồi." Hoa Châu Châu nhanh chóng đáp lại rồi cúp máy, cô gọi điện cho vài người rồi xuống giường đi thay đồ.
Trung tâm mua sắm
"Tiểu Niệm!" Hoa Châu Châu bước xuống xe nhìn thấy Hứa Tiểu Niệm đang đứng đợi, cô vẫy vẫy tay gọi rồi chạy đến đứng cạnh Hứa Tiểu Niệm.
Bạch Nhã Băng cùng Hạ Tử Quyên từ từ đi đến, hai người các cô cười nhẹ, đồng loạt cất giọng:"Hứa tiểu thư."
Hứa Tiểu Niệm mỉm cười, vui vẻ nói:"Đừng gọi tôi là Hứa tiểu thư nữa gọi tôi là Tiểu Niệm được rồi."
Bốn người các cô bước vào trung tâm mua sắm, vừa mua sắm vừa trò chuyện vui vẻ với nhau, Hạ Tử Quyên nhìn Bạch Nhã Băng, hỏi cô:
"Tiểu Băng! Cánh tay của Dĩ Tường sao rồi? Đã tháo bột chưa?"
Bạch Nhã Băng khẽ lắc đầu đáp lại:"Vẫn chưa, anh ấy vẫn đang bó bột."
Hứa Tiểu Niệm đang lựa quần áo vừa nghe Bạch Nhã Băng nói thế liền lên tiếng nói:"Ủa...Lục tổng vẫn chưa tháo bột sao? Kì lạ nhỉ? Lúc nãy tôi cùng ba của tôi đi đến Lục thị để kí hợp đồng, tôi thấy anh ấy đã tháo bột rồi kia mà, tay đã bình phục rồi."
"Hửm? Cô nói cô thấy cánh tay của anh ấy đã tháo bột rồi?" Bạch Nhã Băng nheo mắt, chau mày, hỏi Hứa Tiểu Niệm lại một lần nữa, cô muốn khẳng định chắc chắn chuyện này.
Hứa Tiểu Niệm gật đầu khẳng định với Bạch Nhã Băng, chính mắt của cô đã nhìn thấy mà, không thể sai được. Hạ Tử Quyên nhìn sắc mặt của Bạch Nhã Băng thay đổi, cô hiểu bạn của mình đang suy nghĩ gì liền nhanh chóng mở miệng nói:
"Tiểu Băng! Chắc là hôm nay Dĩ Tường mới vừa tháo bột thôi."
"Ừm...Chúng ta đi mua sắm tiếp thôi." Bạch Nhã Băng ừm một tiếng, ánh mắt khó đoán, tốt nhất là Lục Dĩ Tường chỉ mới vừa tháo bột nếu không thì anh chết chắc rồi.
Đang bàn công việc với đối tác, bỗng Lục Dĩ Tường rùng mình một cái, cảm giác có chuyện gì đó chẳng lành sắp xảy ra.
Đến gần chiều, Bạch Nhã Băng gọi điện cho Lục Dĩ Tường, nét mặt khó đoán, cất giọng đều đều nói với anh:"Dĩ Tường! Anh rảnh không đến đón em đi, em đang ở trung tâm mua sắm."
Lục Dĩ Tường vui vẻ nhanh chóng đáp lại:"Anh rảnh, anh sẽ đến đón em ngay, em đợi một chút." Lục Dĩ Tường cúp máy, lên xe bảo A Tôn chạy nhanh đến khi trung tâm mua sắm đón Bạch Nhã Băng.
Rất nhanh, Lục Dĩ Tường đã đến trung tâm mua sắm, anh bước xuống tìm kiếm hình bóng của Bạch Nhã Băng, thấy cô đang đứng đợi cùng với Hoa Châu Châu, Hạ Tử Quyên và Hứa Tiểu Niệm, anh tiến nhanh đến, khóe môi luôn nở nụ cười.
Bạch Nhã Băng thấy Lục Dĩ Tường đến, đôi mắt của cô ngay tức khắc nheo lại, ánh mắt trở nên sắc bén, đáng sợ, khóe môi khẽ nhếch lên nở nụ cười đầy quỷ dị khi nhìn thấy cánh tay Lục Dĩ Tường còn đang bó bột, Hạ Tử Quyên vỗ trán, lắc đầu, cảm thấy lần này Lục Dĩ Tường chết chắc rồi, không xong với Bạch Nhã Băng đâu.
Hoa Châu Châu cười mỉm mỉm xoa mũi khẽ nói:"Chúc anh bình an vô sự."
"Hả?" Lục Dĩ Tường nâng mày nhìn Hoa Châu Châu, không hiểu ý của cô là sao? Sao đột nhiên lại chúc anh bình an vô sự?
"Chúng ta quay về thôi." Bạch Nhã Băng khoác tay vào cánh tay của anh, cười nhẹ nói.
"Được." Lục Dĩ Tường gật đầu cùng cô quay về Lục gia, anh vẫn chưa hề phát giác được nguy hiểm đang đến rất gần anh.
Lục gia
Hai người về đến, Lê Ngọc Quân và Lục Trân Trân vẫn chưa về, anh và cô đi thẳng lên phòng, cánh cửa phòng vừa đóng lại, Bạch Nhã Băng đã quay người nhìn Lục Dĩ Tường, hai tay khoanh lại, cất tiếng:
"Lục Dĩ Tường! Anh có giấu em chuyện gì không?"
Lục Dĩ Tường ngơ ngác, lắc đầu, anh đâu có giấu cô chuyện gì đâu chứ? Bạch Nhã Băng mím môi, tiến đến gần anh, tay chỉ vào cánh tay đang bó bột của anh, cô nghiến răng nói:
"Đến bây giờ mà anh vẫn không chịu nói thật sao? Vậy em hỏi anh, cánh tay của anh là sao? Rõ ràng là đã bình phục rồi sao vẫn còn bó bột vậy hả?"
Lục Dĩ Tường trợn mắt, giật thót, nuốt một ngụm nước bọt nhìn cô, khóe môi anh giật giật, cố gắng nặng ra một nụ cười đến mức khó coi, anh không dám giấu cô nữa, nếu không hậu quả khó lường. Lục Dĩ Tường nắm lấy tay của Bạch Nhã Băng cười trừ:
"Tiểu Băng! Anh xin lỗi, anh thật sự không có cố ý giấu em đâu, anh cũng chỉ mới vừa bình phục không lâu thôi. Sở dĩ anh giấu em là sợ em biết anh đã khỏi hẳn rồi sẽ không còn quan tâm anh nữa."
Bạch Nhã Băng cười như không chậm rãi đáp lại:"Anh lầm rồi, nếu như anh thành thật thì em cũng sẽ quan tâm anh như bình thường nhưng bây giờ thì khác."
Lục Dĩ Tường im lặng đôi mắt chớp chớp nhìn Bạch Nhã Băng, anh đang đợi cô nói tiếp, cô ngồi xuống giường không nhanh không chậm nói:
"Anh hãy lấy chăn và gối ra phòng khách ngủ đi, trừ khi em cho phép nếu không anh sẽ không được quay trở về phòng ngủ."
Lục Dĩ Tường thà ngồi im nghe cô mắng hoặc đánh, cô làm gì cũng được nhưng anh không muốn phải ngủ ở phòng khách, tuyệt đối không muốn, anh vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô, nở nụ cười sủng nịnh, hai tay xoa bóp vai cho cô:
"Tiểu Băng! Em đừng như vậy mà, đừng bắt anh ngủ ở phòng khách, em mắng anh hay đánh anh cũng được nhưng đừng bắt anh phải ngủ ở phòng khách. Thôi giờ như vầy, anh cũng ở trong phòng nhưng anh sẽ ngủ ở ghế hoặc là dưới sàn cũng được."
Lục Dĩ Tường thà chịu ngủ ở ghế hoặc dưới sàn chí ít còn có thể ở cạnh Bạch Nhã Băng, ngắm cô ngủ, anh không ăn được thì nhìn đỡ hơn là không được ăn cũng chả được nhìn.
Bạch Nhã Băng lạnh lùng, mặc kệ anh nói gì, cho dù anh có làm gì thì cũng không thể thay đổi được quyết định của cô bây giờ:
"Lục Dĩ Tường! Nếu như anh không chịu ngủ ở phòng khách thì cũng được thôi, anh cứ ngủ ở đây còn em sẽ chuyển về biệt thự Rose ngủ."
Vừa nghe như thế, Lục Dĩ Tường liền gật đầu đồng ý ngủ ở phòng khách, chuyển về biệt thự Rose càng không được:"Thôi thôi, anh sẽ ngủ ở phòng khách em đừng chuyển đi đâu cả."
Lục Dĩ Tường thật sự là khóc không ra nước mắt, anh thật là ngu ngốc vì giấu cô chuyện này nếu như thành thật một chút thì sẽ không như thế này.