"Này, Lục Trân Trân! Cô đang mưu tính chuyện gì đó? Nhìn cô rất nguy hiểm."
Lục Trân Trân cười hì hì, lắc đầu, nâng mày nhìn cái ghế trước mặt, ý muốn Bạch Huyền Nghị ngồi xuống ghế, anh hiểu ý liền từ từ ngồi xuống, Lục Trân Trân hơi khòm người, vẻ mặt thích thú có gì đó rất tinh ranh, gian xảo, cất giọng vừa đủ nói với anh:
"Tôi và anh hãy hợp tác với nhau đi."
"Ý gì đây? Rốt cuộc là cô có ý đồ gì? Nói rõ đi." Bạch Huyền Nghị cau mày, ngã người ra phía sau, từ trước đến giờ anh và Lục Trân Trân như chó với mèo, chỉ thấy nhau thôi đã thấy không ghét rồi, anh nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc, đề phòng cảnh giác.
"Làm gì có ý đồ gì chứ? Tôi và anh chỉ làm một cuộc trao đổi nhỏ thôi, anh giúp tôi theo đuổi anh Hoàng Việt, còn tôi sẽ giúp anh trừ trị tiểu tam." Lục Trân Trân nhướng mày, nói.
"Tiểu tam? Tiểu tam nào? Anh của cô có người phụ nữ khác ở ngoài sao? Làm chuyện có lỗi với tôi sao?" Bạch Huyền Nghị vừa nghe đến hai chữ tiểu tam liền phản ứng rất mạnh, anh không muốn Bạch Nhã Băng chịu bất kì tổn thương nào, ai dám làm tổn thương Bạch Nhã Băng anh nhất định sẽ không tha cho người đó.
"Anh bình tĩnh đi, anh của tôi không làm chuyện gì có lỗi với chị dâu cả, chỉ là có một cô gái cũng coi như là thanh mai trúc mã với anh hai tôi. Bây giờ, chị ta quay về, mục đích của chị ta chính là giành lại anh ấy."
Bạch Huyền Nghị nhíu chặt đôi mày, không thể ngờ rằng Lục Trân Trân lại thích Hoàng Việt:"Cô mới vừa nói cô muốn tôi giúp cô theo đuổi anh Hoàng Việt?"
Bạch Huyền Nghị đột nhiên cảm thấy khó hiểu, bình thường anh thấy Lục Trân Trân rất thích, rất thân thiết với Bạch Nhã Băng nếu như có tiểu tam xuất hiện thì cô phải là người ra tay trừng trị đầu tiên chứ?
"Nếu nói về người ra tay trừng trị tiểu tam đầu tiên là cô mới đúng chứ, sao bây giờ lại muốn trao đổi như vậy?"
Lục Trân Trân thở dài một hơi, đúng thật là cô sẽ là người đầu tiên đánh đuổi tiểu tam nhưng người đó lại là người mà cô từng rất thích, cứ tưởng người đó sẽ trở thành chị dâu của cô trong tương lai nên bảo cô ra tay thì có hơi khó:
"Tiểu tam đó là người mà tôi rất thân thiết, lúc trước chị ta cũng rất tốt với tôi nên tôi..."
Bạch Huyền Nghị đã hiểu ý của Lục Trân Trân nói, anh khẽ lắc đầu, trầm tư một lúc anh gật đầu đồng ý với Lục Trân Trân:
"Thôi được rồi, tôi đồng ý hợp tác với cô, tôi sẽ cung cấp những thông tin cần thiết về Hoàng Việt cho cô còn nhiệm vụ của cô chính là âm thầm chụp lại những khoảnh khắc tình tứ, ngọt ngào của Lục Dĩ Tường và chị tôi, quay clip ngắn càng tốt."
Lục Trân Trân vui mừng gật gật đầu nhưng cô không hiểu tại sao Bạch Huyền Nghị lại bảo cô chụp ảnh, quay clip chứ? Như vậy thì có gì bất lợi cho tiểu tam chứ?
"Anh hãy giải thích cho tôi hiểu đi, tại sao lại muốn tôi chụp ảnh, quay clip chứ?"
Bạch Huyền Nghị nhếch môi, ánh mắt nham hiểm, thần thần bí bí đáp lại:
"Trước tiên cô hãy cho tôi biết những thông tin về ả tiểu tam đó đi."
"Chị ta tên là Dụ Bối, thiên kim tiểu thư của tập đoàn Dụ thị, tập đoàn đó cũng không lớn gì mấy nhưng nói chung cũng có chỗ đứng, chị ta chỉ mới hai mươi tuổi thôi, nói về độ giả tạo, trà xanh của chị ta thì không ai qua được đâu."
Bạch Huyền Nghị nghe xong càng nở nụ cười bí hiểm, quỷ dị hơn, đôi mày anh khẽ nâng lên, thích thú nói:
"Thiên kim tiểu thư sao? Như vậy thì càng tốt. Lục Trân Trân! Cô cũng thừa biết với thế lực của Bạch gia thì có thể trong tích tắc làm cho tập đoàn Dụ thị biến mất nhưng như vậy thì quá nhân từ, nhẹ nhàng rồi. Ngoại trừ hành hạ về thể xác tôi còn phải hành hạ, tra tấn tinh thần của cô ta, hành hạ từng chút từng chút một."
Bây giờ đến lượt Lục Trân Trân rợn người với độ nguy hiểm, độc ác của Bạch Huyền Nghị, sau này cô phải tránh xa anh ra tốt nhất là không nên động vào nữa nếu không cô chết chắc. Nhưng đến bây giờ cô vẫn còn chưa hiểu là anh muốn hành hạ tinh thần của Dụ Bối như thế nào?
"Bạch Huyền Nghị! Anh sẽ tra tấn tinh thần của Dụ Bối như thế nào?"
Bạch Huyền Nghị chậm rãi, thản nhiên đáp lại:"Tôi thấy có rất nhiều cặp đôi được yêu thích trên mạng xã hội thậm chí còn có fan riêng, cô hãy nghĩ thử xem với thân thế, nhan sắc của hai người họ nếu như chúng ta đăng lên thì sẽ thu hút biết bao nhiêu người, rồi nhờ những người đó tra tấn tinh thần cô ta."
Lục Trân Trân há hốc miệng với độ thâm hiểm của Bạch Huyền Nghị, không ngờ anh lại có thể nghĩ ra được chuyện này, cái này gọi là mượn tay giết người, giết người không vũ khí, không có máu.