• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch gia



Bạch Nhã Băng trở về dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo lúc trước, cô bước vào bên trong biệt thự, Bạch Triết đã biết chuyện nên ông đã ngồi đợi cô quay trở về. Thấy cháu gái của mình bước vào Bạch Triết đứng dậy, lo lắng, hỏi han Bạch Nhã Băng:



"Tiểu Băng! Cháu thật sự không sao chứ? Có chuyện gì, tâm sự gì cháu cứ nói hết với ông đừng để trong lòng."



Tuy ông rất đau buồn về chuyện của con gái mình nhưng từ lâu ông cũng không còn đặt quá nhiều hy vọng về chuyện tìm kiếm, bây giờ người ông lo lắng nhất là Bạch Nhã Băng và Bạch Huyền Nghị, không biết là sẽ suy sụp đến mức nào?



Bạch Nhã Băng cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, che đậy cảm xúc của mình, cô không muốn ông quá lo cho mình, cô lắc đầu nói:



"Cháu không sao, ông cũng biết là cháu không có phải là người yếu đuối như vậy mà."



"Chị hai! Mẹ thật sự đã mất rồi sao? Hơn nữa còn mất hơn mười bảy năm rồi." Bạch Huyền Nghị từ bên ngoài chạy vào bấu chặt hai bả vai của Bạch Nhã Băng, anh không tin, đôi mắt Bạch Huyền Nghị đã dần đỏ lên, chuyện này thật sự là quá sốc đối với anh.



Bạch Nhã Băng bị Bạch Huyền Nghị bấu chặt như thế cô nhíu mày vì đau, cô khẽ gật đầu, nước mắt lại bắt đầu lưng tròng, sắp tuôn trào ra ngoài:



"A Nghị! Em hãy bình tĩnh lại đi, chị biết hiện tại em rất đau lòng nhưng em phải bình tĩnh đừng kích, chị hứa với em chị nhất định sẽ điều tra ra ai là kẻ đã giết mẹ chúng ta."



Bạch Huyền Nghị vừa nghe Bạch Nhã Băng bảo là có kẻ giết mẹ mình, anh càng bấu mạnh vào bả vai cô hơn nữa, trừng mắt, từ kinh ngạc này sang kinh ngạc khác, không biết anh còn phải chịu thêm cú sốc nào nữa đây:



"Chị nói sao? Ý của chị là bà ấy chết không phải là do tai nạn mà là do có kẻ hãm hại giết chết sao?"



Bạch Nhã Băng gật gật đầu, Bạch Triết thấy Bạch Huyền Nghị bấu chặt vai cô như thế liền lấy tay anh ra, lên tiếng nói:



"A Nghị! Cháu đang làm chị của mình đau đó, cháu hãy bình tĩnh, ông nhất định sẽ cho người điều tra rõ chuyện này."



Bệnh viện Ái Tâm



A Tôn chở Lục Dĩ Tường đi đến bệnh viện kiểm tra cánh tay bó bột của mình, bác sĩ sau khi kiểm tra một lượt cho anh, cất giọng nói:



"Cánh tay của anh hồi phục rất nhanh bây giờ có thể tháo bột được rồi."



Lục Dĩ Tường thấy bác sĩ chuẩn bị tháo bột cho mình, anh liền ngăn cản lại:"Bây giờ tôi chưa muốn tháo bột."



Bác sĩ tròn mắt ngạc nhiên, không hiểu ý của anh, chẳng lẽ anh không muốn bình phục sao? Lục Dĩ Tường đứng dậy nói:



"Khi nào tôi muốn tháo bột sẽ tìm đến anh, bây giờ tôi có việc phải đi đây."



Lục Dĩ Tường đi đến bãi đổ xe, A Tôn nhanh chóng mở cửa cho anh bước vào, chiếc xe từ từ lăn bánh rời khỏi bệnh viện. Trên xe, cứ cách vài phút A Tôn lại nhìn vào kính chiếu hậu, quan sát Lục Dĩ Tường.



Lục Dĩ Tường nheo mắt nhìn A Tôn, không nhanh không chậm cất giọng nói:"Có chuyện gì cậu cứ hỏi đi, đừng có cứ vài phút cứ nhìn tôi, cậu nên nhớ rằng cậu đang lái xe đấy."



A Tôn cười hì hì, hỏi Lục Dĩ Tường:"Chủ tịch! Rõ là cánh tay của anh đã bình phục, tại sao lại còn muốn bó bột vậy?"



Dù sao chuyện của anh, A Tôn cũng biết nên anh cũng không cần giấu diếm gì cả, anh nhếch môi cười nhẹ đáp lại:



"Từ lúc cánh tay tôi bị thương, Tiểu Băng luôn chăm sóc cho tôi, quan tâm tôi từng chi tiết, nếu như bây giờ cô ấy biết cánh tay của tôi bình phục rồi thì chắc chắn sẽ ít quan tâm tôi lại hơn. Lúc đó tôi sẽ phải tự gội đầu, tự lau tóc, tất cả mọi thứ đều phải tự làm, bây giờ tôi vẫn muốn cô ấy chăm sóc."



A Tôn lắc đầu bó tay với chủ tịch của mình, không biết nói gì với Lục Dĩ Tường nữa, chỉ có thể im lặng, tập trung lái xe.



Tập đoàn Lục thị



Vừa bước vào tập đoàn, Lục Dĩ Tường và A Tôn cảm nhận được những ánh mắt kì lạ của mỗi người, ai nấy cũng đều cười tươi, nhìn Lục Dĩ Tường với ánh mắt kì kì. Những lúc ở tập đoàn những chuyện không liên quan đến công việc anh sẽ không quan tâm lắm nên anh đi thẳng lên phòng làm việc của mình.



A Tôn vừa định đi theo Lục Dĩ Tường liền bị những nhân viên ở đấy kéo lại, ánh mắt tò mò hiếu kỳ hỏi anh:



"Trợ lý Thân! Chủ tịch và Bạch tổng thật sự đã kết hôn rồi sao?"



A Tôn trợn mắt, sững sốt, tại sao mọi người lại hỏi chuyện này, chẳng lẽ đã biết chuyện gì rồi sao? Anh khẽ chau mày lại hỏi:



"Mọi người đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu gì cả."



Một nhân viên nữ cầm điện thoại giơ lên cho A Tôn xem:"Anh đừng có giấu nữa, mọi người đã biết hết rồi."



A Tôn hít sâu một hơi, mắt không thể mở to hơn được nữa, không khỏi thốt lên:



"Cặp đôi khó ở? Cái trang này tại sao lại có hình của chủ tịch và Bạch tổng chứ?"



"Vậy là đúng rồi, hai người họ thật sự là vợ chồng, thật sự không ngờ chủ tịch của chúng ta còn có vẻ mặt này, tôi cứ tưởng chủ tịch chỉ một vẻ mặt lạnh lùng, đáng sợ thôi chứ." Một nhân viên nữ cất giọng, ánh mắt cứ nhìn vào cái trang cặp đôi khó ở ấy.



Một nhân viên nữ khác thích thú, lên tiếng nói:"Đúng vậy đó, không ngờ chủ tịch còn có vẻ mặt ôn nhu, dịu dàng như vậy, nhìn là biết chủ tịch đang làm nũng với Bạch tổng."



A Tôn mặt nhăn mày nhó, vội vàng chạy lên phòng làm việc nói chuyện này với Lục Dĩ Tường, nếu như chuyện này đến tai Bạch Nhã Băng thì sẽ lớn chuyện, từ trước đến giờ cô không muốn công khai chuyện yêu đương của mình cho ai biết cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK