• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Ddil

"Đừng ở đây, con đi ra chỗ khác đi." Đối mặt với đôi mắt trong sáng của trẻ con, Dương Dương cảm thấy vô cùng hổ thẹn, còn cảm thấy thật xấu hổ, Tòng An xuất hiện ngoài ý muốn làm cho cô nghẹn ngào, tâm tư như treo lơ lửng giữa cuống họng.
Huống hồ ở bên ngoài còn truyền đến tiếng nói chuyện, làm cho cô ý thức được ngoài cửa còn có mẹ của Nhan Hâm.
Tiếng đối thoại càng lúc càng gần.
Mẹ của Nhan Hâm và Nhan Hâm đang nói cái gì?
Muốn cô ấy tìm đối tượng?!
Vẻ mặt Dương Dương càng ngày càng kỳ cục, Tòng An khó hiểu nói: "Mị Mị a di, bụng của dì khó chịu sao?"
"Không có." Dương Dương là cảm thấy tim, gan cả lá lách đều không dễ chịu.
Nhan Hâm không thẳng thắng từ chối, mà là tránh né, chẳng lẽ sau này cô ấy còn muốn đi tìm đối tượng?
Thật sự không có khó chịu sao, nhưng mà nhìn dáng vẻ giống như không thoải mái của Duong Dương, Tòng An lại càng thắc mắc.
Từ sau khi Nhan Hâm ly hôn, nàng không dính dáng gì đến chuyện tình cảm nữa, Cố Thư Nhã lo lắng chính là điểm này, sợ nàng cô đơn cực khổ suốt đời. Tuổi đẹp nhất của phụ nữa không phải là ngay mấy năm này sao, bây giờ không tranh thủ tìm một đối tượng tốt, về sau khó có cơ hội tìm được. Trước mắt thì nghĩ không muốn, đến lúc muốn thì lại tìm không thấy, đây không phải là làm chậm trễ cả đời mình sao?
Nhan Hâm không muốn bàn đến mấy chuyện này, nàng sẽ thật khéo léo kiên trì cho đến khi người khác bỏ cuộc trước. Nếu là chuyện có liên quan đến tương lai sau này, thì đó cũng là chuyện của cả đời nàng.
Cố Thư Nhã lần thứ hai bàn đến đề tài hôn nhân này, có chỗ nào tốt để nói chuyện được với Nhan Hâm đâu, bây giờ ở đây cũng là do bà khăng khăng đòi gặp thôi.
"Mẹ sợ sau này không có ai chăm sóc con."
Điều Cố Thư Nhã sợ nhất không phải là vấn đề này sao? Có người phụ nữ nào có thể cô độc đi hết một đời đâu, về già còn không phải sẽ muốn tìm một ai đó để dựa vào.
Nhan Hâm vén tóc ra sau tai, cười nhạt với bà: "Mẹ, con không phải có Tòng An sao, con bé sẽ chăm sóc con."
"Tòng An sau này cũng sẽ lập gia đình."
"Mẹ, không đề cập đến chuyện này được không, mẹ thích nói, con cũng không muốn nghe."
Cố Thư Nhã thấy Tòng An vào toilet lâu như vậy không có đi ra liền đi tới để tìm cô bé, bà gõ cửa toilet, Tòng An mở cửa ra, chỉ chừa một khe hở nhỏ, nói "Bà ngoại, con okay."
"Bà ngoại phải về nhà, con ở lại với mẹ hai ngày, nhớ bà ngoại thì cứ gọi điện, được không?" Cố Thư Nhã nói với Tòng An.
Tòng An là thiên sứ nhỏ, bảo bối nhỏ của Nhan gia, hôn nhân của con gái với Lý Tường tuy thất bại, nhưng mà Tòng An được tất cả mọi người yêu quý gọi là bảo bối.
"Dạ, bà ngoại đi đường cẩn thận." Tòng An ngoan ngoãn vẫy tay chào Cố Thư Nhã.
Cố Thư Nhã vừa đi, một cơ thể trắng bóc nhanh chóng vụt ra khỏi toilet, nhanh như một cơn gió, như một tia sáng trắng. sau đó chui vào chăn, lôi quần áo dưới gầm giường lên nhanh chóng mặc vào.
Nhan Hâm đem Tòng An từ nhà vệ sinh đi ra, tránh cho con bị nổi mụt lẹo ở mắt.
Tòng An nghi ngờ hỏi Nhan Hâm: "Mẹ ơi, chúng ta và Mị Mị a di là người một nhà sao?"
"Không phải. Tại sao đột nhiên con lại hỏi vấn đề này?"
"Thùng cơm lão sư nói chỉ có người một nhà mới có thể sống chung với nhau, giống như con với mẹ, còn có dì thùng cơm và dì Thư Thư."
Nhan Hâm không có nghe thấy câu cuối Tòng An nói, nàng đang suy nghĩ phải trả lời thế nào cho thắc mắc của Tòng An.
Nói sao mới tốt, lý do hai người sống chung, lại không được công nhận bởi người khác, đối mặt với Tòng An, nàng không biết có nên nói ra hay không.
Bây giờ Tòng An vẫn còn ngây thơ vô tội, vẫn chưa bị ảnh hưởng bởi xã hội, nhưng mà sau này, khó đảm bảo một ngày nào đó cô bé có hiểu biết rồi, thì tương lai đối với quan hệ của hai người sẽ sinh ra bài xích.
Nhan Hâm đau buốt cả đầu, thầm nghĩ nếu giờ phút này nàng hối hận, sau đó đuổi Dương Dương đi biết đâu sẽ tốt hơn một chút.
Dương Dương không biết Nhan Hâm đang nghĩ như thế, cô ăn mặc chỉnh tề lại biến thành một người như bao người khác trong xã hội, đứng trong toilet sửa sang lại mọi thứ, vừa ra tới liền ôm lấy Tòng An, cám ơn cô bé đã giúp đỡ, nịnh nọt nói "Tiểu công chúa, con ăn sáng chưa?"
"Chưa ạ."
"Con có muốn ăn ốp la tình yêu (1) không?"
"Ốp la tình yêu là gì ạ?"
"Đương nhiên là do dì dùng tình yêu làm ra món ốp la, đợi chút xíu để chứng kiến thời khắc kỳ diệu đó nha, đi với dì, dì làm cho con xem." Dương Dương bắt cóc Tòng An đi thành công, trời sinh tính tình trẻ con tò mò cũng rất dễ quên, lập tức đem vấn đề Dương Dương có phải người nhà của mình hay không quên sạch sẽ.
Dương Dương dùng một cái khuôn đơn giản làm món trứng ốp la tình yêu khổng lồ, vốn tính toán muốn làm một cặp tim, nên bỏ vào hai quả trứng, kết quả lại biến thành món ốp la tình yêu khổng lồ có ba lòng đỏ.
Dương Dương phấn khích, từ lần đầu vào bếp cho đến nay, đây là món ốp la đẹp nhất mà cô làm được, thành công lấy lòng Tòng An bé nhỏ, đợi Nhan Hâm quay lại, cô đem cho Nhan Ham xem, Tòng An cầm đũa ngóng đợi được ăn, Dương Dương muốn cho Nhan Hâm xem qua, đợi nàng công nhận rồi mới cho Tòng An ăn.
"Lần sau em sẽ cho Dương thời gian biểu, có vài ngày Dương không cần phải đến." Nhan Hâm nói.
Dương Dương đang trộn salad, nghe Nhan Hâm nói xong câu đó, muỗng trộn salad rơi xuống đất nghe cái keng.
"Lý do."
"Mẹ em còn đến nữa. Em không muốn lại xảy ra chuyện đáng xấu hổ như ngày hôm nay." Nhan Hâm cúi đầu, im lặng ăn ốp la tình yêu Dương Dương làm cho nàng.
"Được, cụ thể là ngày nào được em cứ đánh dấu lên lịch cho tôi, đến lúc đó tôi tự biết thu xếp các hoạt động của mình." Dương Dương nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này.
Cả hai mẹ con đang ăn bữa sáng do cô làm, giờ lại muốn đuổi cô đi, thật sự làm cô rất giận.
Tòng An cắn đầu muỗng gỗ, do dự không biết có nên nói cho dì Dương Dương biết hay không, cô bé không muốn ăn món salad bị trộn bấy nhầy như vậy.
——————-em là phân cách tuyến của Yan tự đề ra cho bớt rối——————-
Đến công ty lại phải duy trì khoảng cách, Dương Dương đi đường vòng đến văn phòng Nhan Hâm, danh chính ngôn thuận là trao đổi công việc, cô tùy tiện cầm theo một tập tài liệu, lấy danh nghĩa công việc đi tìm Nhan Hâm, nói như vậy mọi người sẽ không nghi ngờ, mà Nhan Hâm cũng sẽ không đuổi cô đi.
Nhan Hâm từ trước đến nay luôn tuân theo "tam lệnh ngũ thân", business is business**, tới công ty thì hai người giả vờ như không quen, Dương Dương chỉ cần lấy cớ công việc mà đi gặp nàng.
*"tam lệnh ngũ thân": Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký- Tôn Tử Ngô Khởi liệt truyện" – đơn giản mà nói thì là kỷ luật của quân đội thời xưa. Chi tiết (2).
**Lá Cây để tiếng Anh nên mình cũng không có ý chuyển lại, có thể hiểu: công việc là công việc =)) mệt Lá Cây màu mè
Tới phòng marketing, Dương Dương thu được 120.00 (3) cặp mắt nhìn theo, quay đầu đủ 100%, từ cửa đến văn phòng Nhan Hâm có khoảng 20m mà trên đường thì không ngừng có người quay đầu lại.
Dương Dương bình tĩnh mỉm cười, dẫm nát giày cao gót kêu cộp cộp bước nhanh qua người phía trước.
"Giám đốc Dương, xin hỏi có chuyện gì không?" Trợ lí của Nhan Hâm vội vàng đứng lên hỏi như gặp phải kẻ thù lớn.
"Không có việc gì, cô tiếp tục làm việc đi, tôi tìm giám đốc Nhan." Dương Dương giơ tài liệu trên tay nói với cô ấy.
"Vâng, vậy để tôi giúp cô thông báo một tiếng." Trợ lý của Nhan Hâm gõ cửa đi về hướng Nhan Hâm giải thích tình huống này, sau đó đi ra nói với Dương Dương: "Giám đốc Dương nói chị ấy chỉ giải quyết công việc, những chuyện khác thì không cần tìm chị ấy."
Dương Dương nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nói: "Vừa lúc tôi có công việc tìm cô ấy."
Nhan Hâm nghe tiếng cửa mở ra, không cần ngẩng đầu xác nhận cũng biết là ai.
Cửa đóng lại một lần nữa, làm cho bầu không khí trong phòng làm việc vừa lạnh lẽo lại vừa yên tĩnh , Nhan Hâm ôn hoà nói: "Nếu không phải chuyện công việc thì đừng tới tìm tôi."
"Em đúng là người phụ nữ tuyệt tình mà." Dương Dương tức giận, trong đầu mình chỉ có Nhan Hâm, chẳng lẽ trong lòng Nhan Hâm không có cô?
Ngày hôm qua là ngày đầu tiên Nhan Hâm ban lệnh cấm vận, Dương Dương không thể không trở về nhà mình ngủ, đã quen có Nhan Hâm mỗi đêm, sau khi cô quay về nhà mình, mới phát hiện bản thân thật sự không có gì để làm.
Cô lôi tất cả quần áo sạch sẽ lẫn đồ dơ đi giặt, làm xong thấy mình vẫn chưa đủ mệt, cô liền lột drap giường đem ra giặt luôn.
Mệt mỏi đến nửa đêm mới chịu nghỉ ngơi.
Cô cố ý không nhắn tin cho Nhan Hâm cũng không có gọi điện thoại, cô đang đợi Nhan Hâm liên hệ với cô trước, dù chỉ là một câu, ngủ có được không? Đáng tiếc, ngoại trừ tin nhắn tổng đài 10086 đến, người mà cô chờ đợi cũng không có nhắn gọi gì.
Cô cũng nhận thấy hành vi của mình rất ấu trĩ, nhưng cũng có ai quan tâm đâu chứ.
Công việc chỉ là một cái cớ, tùy tiện chọn một người cũng có thể giải quyết được, Dương Dương tự mình đến đây đơn giản là chỉ muốn gặp Nhan Hâm.
Một ngày không thấy như xa cách ba năm. Dương Dương đối với với những lời này càng cảm thấy sâu sắc hơn.
Nhan Hâm nói: "Đừng nhìn."
"Cái gì?""
"Tôi nói cô đừng nhìn tôi." Dương Dương chăm chú nhìn nàng cũng đã được vài phút, nàng không phải là màn hinh TV, Dương Dương thật sự có chút quá mức rồi, làm cho nàng không biết trả lời như thế nào.
Nói về nhiệt tình thì nàng không thể so sánh với Dương Dương, bàn về chủ động thì nàng cũng vậy, nàng chỉ muốn một mối quan hệ tình yêu bình yên nhẹ nhàng, chẳng lẽ như vậy cũng không được sao?
Dương Dương cười rộ lên nói: "Em đẹp như vậy, không nhìn thì thật lãng phí."
Dương Dương thậm chí còn bắt chéo chân, tầm mắt càng thêm nóng bỏng, thậm chí giống như một bàn tay vô hình, giờ phút này đang lột hết đồ của Nhan Hâm, làm cho nàng khoả thân.
Nhan Hâm nói: "Dương..."
Hết Chương 26
Ngắn thì có ngắn, mà phải giải thích này nọ =,= đã lười còn mắc cái của nợ ~
(1) Ốp la tình yêu
(2)"Tam lệnh ngũ thân": kỷ luật quân đội thời xưa
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Sử ký- Tôn Tử Ngô Khởi liệt truyện"
Cuối thời Xuân Thu, có một nhà quân sự nổi tiếng tên là Tôn Vũ. Sau khi vua Ngô xem xong cuốn binh thư "Tôn Tử binh pháp" của Tôn Vũ, trong lòng vô cùng mừng rỡ bèn triệu ông vào cung, sai ông chỉ huy cung nữ thao luyện các chiến thuật đã viết trong sách.
Tức thì, nhà vua điều 180 cung nữ giao cho Tôn Vũ . Tôn Vũ chia các cung nữ ra thành hai đội, hai người thiếp yêu của nhà vua cầm kích đứng đầu làm đội trưởng, sau đó ra lệnh: "Nếu tôi hô đằng trước thì tiến về phía trước, hô trái thì quay sang trái, hô phải thì quay sang phải, hô đằng sau thì quay về phía sau". Sau khi dặn xong, Tôn Vũ bèn đánh trống truyền lệnh. Các cung nữ đều không hiểu ra sao và coi đây là một trò chơi thú vị, nên ai nấy đều cười rộ lên. Tôn Vũ tưởng mình chưa nói rõ hiệu lệnh, nên nhắc lại một lần nữa, nhưng các cung nữ chẳng ai nghe theo vẫn cứ cười đùa thoải mái. Tôn Vũ tức giận bèn ra lệnh lôi hai người đội trưởng ra chém đầu, rồi chỉ định hai đội trưởng khác thay thế, các cung nữ sợ khiếp vía đều phải răm rắp nghe theo hiệu lệnh.
Ngô vương tuy bị mất hai người thiếp yêu, nhưng qua đó đã thấy được tài năng quân sự của Tôn Vũ, nên từ đó càng trọng dụng ông, qua đó khiến nước Ngô dần dần trở thành một cường quốc thời Xuân Thu.
(3)120.000 trong câu "120.000 cặp mắt nhìn theo"
12 là số lớn nhất trong , cũng đại biểu cho số lớn nhất của trời và đất.
120.000 cặp mắt nhìn theo ==> giống như cả thế giới nhìn theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK