Editor: Ddil
Viết cái gì đây? Từ lúc nhận được cho đến khi mở chỉ trong tích tắc, vậy mà tâm trạng lại biến hóa liên tục, sau khi trải qua quanh co một hồi lại dừng lại không tiếp tục.
Dương Dương không mở tờ giấy ra, cầm yên bất động, Nhan Hâm tò mò hỏi: "Dương không muốn biết sao?"
Dương Dương nói: "Nếu ở trên đó viết em quyết định chia tay với tôi, vậy tôi phải làm sao bây giờ?"
Nghe Dương Dương nói, Nhan Hâm khinh thường bĩu môi: "Nếu em thật sự muốn chia tay với Dương, em sẽ nói thẳng với Dương."
"Tàn nhẫn ghê." Dương Dương không thể không thở dài, cô tin rằng nếu như mình không còn là người Nhan Hâm yêu nhất, Nhan Hâm nhất định sẽ dứt khoát giải quyết mình như vậy, còn mình thì sao, chắc chắn là một người phụ nữ chung tình rồi.
Cô nhìn thấy bí mật của Nhan Hâm, cùng lúc Nhan Hâm cũng nhìn thấy bí mật của cô.
Điều hai người muốn nói cũng tương tự nhau, họa vô đơn chí, phúc vô song chí*, có một người buồn phiền, thì trong cuộc sống của người kia cũng gặp phải phiền phức tương tự, thậm chí cả hai người cũng không thể không cảm thấy trùng hợp đến kỳ lạ.
*'Họa vô đơn chí, phúc vô song chí' hay còn có câu tương tự là 'Họa vô đơn chí, phút bất trùng lai': xui xẻo không đến một lần, may mắn không đến hai lần / xui xẻo dồn dập, vận may lại ít.
"Lisa..."
"Thẩm Ly..."
Hai người gần như mở miệng nói chung một lúc, kết quả đều bị đối phương cắt ngang, Sau vài giây giữ im lặng, dùng nụ cười để hóa giải sự gượng gạo.
"Em hỏi Dương, mối quan hệ giữa Dương và Lisa hiện giờ là sao?" Nhan Hâm thấy Dương Dương không hỏi, nên hỏi cô trước.
Phiền muộn của Dương Dương lại đến làm cho cô mủi lòng. Cô nói: "Tình cảm giữa tôi và Lisa đã sớm là chuyện quá khứ, tôi chỉ xem cậu ấy như người bạn tốt nhất mà thôi, nhưng tình cảm của cậu ấy với tôi lại không đơn thuần, tôi cảm thấy phần lớn là do hoài niệm quá khứ. Tôi đã không còn tình yêu với cậu ấy nữa, nói thật, tôi cảm thấy mình thật sự có lỗi với cậu ấy. Trước đây là tôi thổ lộ để cho cậu ấy chấp nhận tôi, sau khi tôi và cậu ấy chia tay, cậu ấy cũng không thể nào tiếp nhận con gái nữa, luôn vì chuyện tính hướng của mình mà đau khổ, tôi cảm thấy là do tôi làm rối loạn cuộc sống của cậu ấy."
"Cô ấy còn thích Dương?"
"Chưa hẳn là thích, mà là một loại cảm giác hoài niệm. Mối tình đầu là chuyện đã qua, lúc lục lại từng kỷ niệm trong quá khứ mới thấy từng giây từng phút đó đẹp đẽ đến thế nào. So với cuộc sống hiện tại, lại càng tô điểm quá khứ thêm đẹp. Cậu ấy vẫn nhớ khoảng thời gian vui vẻ khi hai đứa quen nhau, lại quên đi những lần gây gỗ cải vã của hai sau đó. Suy nghĩ của cậu ấy giống như cô bé cầm ôm con búp bê trong tay, một khi cho rằng thứ đó thuộc về mình, thì sẽ không muốn cho người khác, mặc dù con búp bê này đã sớm chạy đến chỗ người khác rồi."
"Dương sẽ từ chối cô ấy?"
"Tôi muốn đợi thêm, có lẽ cậu ấy chỉ muốn kéo gần khoảng cách, chứ không có ý gì." Nói xong chuyện của mình, Dương Dương thay đổi sắc mặt, nói: "Em đúng là thấy rồi mới chịu tin, tôi đã sớm cảnh báo em Thẩm Ly có ý với em. Em đừg nghĩ là phụ nữ trên đời nhìn thấy em cũng chỉ muốn so với em xem ngực ai lớn hơn."
Lời Dương Dương nói làm Nhan Hâm không dám gật bừa: "Vậy bọn họ còn muốn gì nữa?"
"Muốn chuyện hơn thế nữa." Dương Dương cười nhếch mép, phụ nữ luôn biết thưởng thức vẻ đẹp và điểm gợi cảm của phụ nữ, ai dám vỗ ngực nói trên đời này có tình cảm đơn thuần hả.
Nhan Hâm thấy Dương Dương lại suy nghĩ nhiều, không thể không nhắc nhở cô quay về chủ đề chính: "Dương và Thẩm Ly đã sớm quen biết?"
"Quen biết, cô ấy vào giới rất sớm, sau đó tôi mới vào, cũng nhanh chóng quen biết cô ấy, hoạt động giới hạn trong vòng luẩn quẩn này, lúc bình thường đi làm chúng tôi cũng không có liên hệ với nhau."
Trông cô ấy có vẻ như rất dày dặn kinh nghiệm trong giới vậy. Dương..." Nhan Hâm phóng ánh mắt nghi ngờ lên người Dương Dương.
Dương Dương vội đưa tay ý nói chuyện này có thể dừng ở đây được rồi: "Chuyện đã qua cứ cho nó qua đi." Cô thừa nhận, cô trước đây cô quá mức phóng túng, nhưng mà cô cũng có nguyên tắc, thích thì quen, không thích thì chia tay, từ trước đến nay yêu đương êm đẹp hài hòa vui vẻ, thậm chí quan hệ còn tốt hơn mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ.
Nhưng tiêu chuẩn đúng mực ở mỗi người là khác nhau, cô không muốn để cho Nhan Hâm cho rằng cô là một hay thay đổi.
"Thẩm Ly giao quyền lựa chọn cho em, ở mặt này cô ấy biểu hiện rất phóng khoáng, làm cho em không thể không khen cô ấy một câu." Gần như có rất ít đối thủ như Thẩm Ly có thể làm cho nàng muốn khen.
"Động lòng?" Dương Dương nhịn không được phun ra lời chanh chua, cô sắp bị dấm chua nhần chìm rồi.
Nhan Hâm liếc mắt nhìn cô: "Tim của em làm gì còn chỗ."
Dương Dương ôm lấy Nhan Hâm, cằm tựa lên lưng nàng: "Nếu em chạy theo người khác, cả đời này của tôi coi như xong."
"Em có thể chạy đi đâu, phải nói là Dương đó, dáng vẻ phong lưu, trước đây em từng đoán bên cạnh Dương có nhiều người như vậy thì cuối cùng Dương sẽ yêu ai, người giống như Dương thì sẽ vì một người đàn ông như thế nào mà cam tâm tình nguyện kết hôn với anh ta để làm vợ anh ta đây."
"Người đó không phải ai khác, chỉ có thể là em, chỉ có em mới có thể làm cho tôi mỗi tối đều về nhà đúng giờ, còn có thể làm cho tôi cảm thấy chăm sóc một đứa trẻ là một chuyện rất hạnh phúc.
"Em vẫn nghĩ, nếu có thể gặp Dương sớm hơn thì tốt quá..." Mỗi lần Nhan Hâm nghĩ đến mối duyên tơ hồng trống rỗng ấy, cho dù là lập gia đình hay sinh con thì trong lòng cũng không mảy may rung động, đợi đến lúc lòng nàng nổi lên gợn sóng thì đã muộn.
Dương Dương càng ôm chặt Nhan Hâm vào lòng, "Không muộn, không muộn chút nào, tôi mới là người đến đúng lúc nhất, những người khác hoặc đến sớm hoặc đến chậm." Như chồng trước của Nhan Hâm, là một người tuyệt đối không nên xuất hiện, đến lúc phải đi thì nên đi sớm một chút. Còn Thẩm Ly đã chậm chân rồi, không thể trách người khác.
*********
Có phải con người đến tuổi trung niên sẽ trở nên thanh tâm quả dục*? Kiều Hãn Thời lại lần nữa tự hỏi mình vấn đề này. Cô vẫn cho rằng mình còn rất trẻ, tâm hồn trẻ trung, tích cực hướng về phía trước, trạng thái càng tốt hơn so với bản thân năm hai mươi mấy tuổi.
*Thanh tâm quả dục: sống thuần khiết không cần tình dục.
Kiều Hãn Thời ngắm dáng vẻ của mình ở trong gương, có lẽ không còn trẻ tuổi, không thể làm ra được vẻ tuổi trẻ năng động. Tư thế quen thuộc duy nhất của cô trước gương luôn là đứng thẳng, thẳng chân, thẳng lưng, hơi nâng cằm nhìn về phía trước, dáng vẻ như vậy, đến cả cô cũng cảm thấy được quá mạnh mẽ không thể che giấu.
Kiều Hãn Thời mặc một chiếc váy ôm sát gợi cảm, màu sắc tươi sáng bình thường cô không bao giờ mặc, nhà thiết kế nói màu này có thể tôn lên làn da trắng của người Châu Á.
Cô vẫn đang ở trong độ tuổi đẹp nhất, nhưng lại cho rằng bản thân đã mất đi sức hấp hẫn với bạn gái.
Từ lúc chính thức xác định quen nhau đến giờ, cô và Lâm Hữu Thời cũng chưa có tiến hành đến bước tiếp theo. Một tuần Lâm Hữu Thời được nghỉ hai ngày, ngày nghỉ không xác định có đôi khi còn phải tăng ca. Hai người ít có cơ hội gặp mặt, thời gian vui vẻ ở bên nhau cũng ngắn ngủi, mỗi khi thân mật cô không thể ngăn lại được sự nồng nhiệt của Lâm Hữu Thời, con tim cũng nhảy múa vì cô ấy. Nhưng cô ấy cũng không đề cập đến việc phát triển hơn nữa, không có ở lại nhà đối phương qua đêm.
Nếu như nói đây không phải yêu, trừ khi cô muốn nghi ngờ ánh mắt của mình, nhưng nếu nói ở đây có tình yêu, vậy thì tại sao...
Kiều Hãn Thời nhìn chính mình trong gương, quyết định đổi lại quần áo, cầm lấy bộ vest màu xám tro cô vẫn thường mặc, mang đôi cao gót màu đen, đây mới là cách ăn mặc tự nhiên nhất của cô.
"Kiều tổng, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Kiều Hãn Thời đi trên đường trả lời lại chào hỏi buổi sáng. Ở ngã rẽ có người đưa lưng về phía cô nói chuyện, kiểu vest váy liền áo khoác màu đen, rõ ràng không phải kiểu ăn mặc của công ty bọn họ, nhìn dáng vẻ cảm thấy có chút quen mắt, lòng chùng xuống suy nghĩ một lúc, đã lập tức nhớ được tên cô ấy.
Cô với tập đoàn Thành Phú cũng chưa từng hợp tác, nhưng cũng có vài lần qua lại, tổng giám đốc của họ ít khi xuất hiện, đại hiện chủ yếu là trợ lý tổng giám đốc. Trên mấy diễn đàn của doanh nhân cũng thường thấy Thẩm Ly xuất hiện chung với tổng giám đốc của bọn họ. Hào quang của Thẩm Ly có thể áp chế cả cấp trên của cô ấy. Lúc ấy Kiều Hãn thời đã đặc biệt chú ý Thẩm Ly, từ đó về sau Thẩm Ly càng phát triển hơn, từ từ nắm quyền, chứng minh rằng cô ấy không phải là một cái bình hoa xinh đẹp.
Kiều Hãn Thời không mấy thích Thẩm Ly, bởi vì trong lòng cô vẫn luôn xem Thẩm Ly là đối thủ, hơn nữa còn là đối thủ mạnh.
"Kiều Tổng, chào buổi sáng, vị này chính là trợ lý Thẩm của tập đoàn Thành Phú, không có hẹn trước..." Trợ lý của Kiều Hãn Thời nói.
Kiều Hãn Thời nói: "Sắp xếp lại cho tôi chút thời gian, trợ lý Thẩm là khách quý, khách quý đã đến nhất định phải tiếp đãi thật tốt."
Trầm Ly cười yểu điệu nói: "Kiều Tổng chị khách sáo quá rồi."
Khách sáo là chuyện cần thiết, trong vấn đề làm ăn ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp, Kiều Hãn Thời cũng không bỏ bê ai.
Vào văn phòng để nói chuyện công việc, làm cho Kiều Hãn Thời bất ngờ đó là người nắm vai trò quan trọng trong lần hợp tác này lại là Thẩm Ly. Thẩm Ly muốn hợp tác với công ty cô, thái độ chủ động và tích cực làm cho Kiều Hãn Thời nghi ngờ có phải chỗ mình đang chôn cất vàng hay không, có thể thu hút được sự hứng thú Thẩm Ly.
Mang theo tò mò bàn xong đại khái phương hướng hợp tác rồi, Kiều Hãn thời tin tưởng lần hợp tác này có hi vọng. Cô nói muốn đưa Thẩm Ly tham quan một vòng, Thẩm Ly lại đề nghị Nhan Hâm.
Kiều Hãn Thời không cần suy nghĩ, gọi Nhan Hâm tới, Nhan Hâm là người phụ trách chính của việc hợp tác này, để nàng dẫn Thẩm Ly đi làm quen với công ty càng thích hợp hơn.
Lần thứ hai nhìn thấy Nhan Hâm, ánh mắt của Thẩm Ly vô thức sáng lên, trên mặt nở nụ cười làm cho không ai có thể sinh ra cảm giác chán ghét, cô ấy nói: "Giám đốc Nhan, đã lâu không gặp."
"Chào trợ lý Thẩm, Kiều tổng, để tôi đưa trợ lý Thẩm đi xem xung quanh một chút." Nhan Hâm thể hiện ra giọng điều giải quyết việc công, xem như chuyện không này là công việc phải làm, khéo léo rút lui, không ra sức nịnh nọt cũng không làm cho Thẩm Ly có cảm giác bất hòa.
"Đây là văn phòng của cô à?" Thẩm Ly đi vào văn phòng của Nhan Hâm. Văn phòng của Nhan Hâm cũng chẳng khác gì những văn phòng khác, tất cả đều thống nhất một kiểu trang trí, màu sắc với cả vật dụng đều giống nhau. Điểm khác nhau duy nhất là ở đây được bố trí gọn gàng ngăn nắp, những món đồ giống nhau được sắp chung một chỗ.
Thẩm Ly đi đến trước bàn làm việc của nàng, nhìn thấy bìa hồ sơ được phân loại dựa theo màu sắc khác nhau, mọi thứ đâu vào đấy, giống như người khác chẳng thể đụng vào, nói: "Cô thích tạo ra quy tắc và tuân thủ nó."
Nhan Hâm gọi người châm trà cho nàng: "Trợ lý Thẩm cũng biết xem tướng à?"
"Tôi không biết xem tướng, tôi chỉ đoán đại thôi. Giống như một cuốn sách về chòm sao, có thể nói ra điểm chung của con người, chắc cũng đúng 8-9 phần." Thẩm Ly nói một cách rất bình thường, nhưng ánh mắt trông rất nghiêm túc.
Nhan Hâm mời trợ lý Thẩm ngồi xuống: "Trợ lý Thẩm, mời ngồi."
Thẩm Ly nói: "Cô tính giữ tôi lại đây bao lâu?" Giọng của Thẩm Ly trầm lại khàn, hơn nữa còn như cố nói làm cho lời của cô ấy giống như đang trêu ghẹo.
"Trợ ly Thẩm, tôi thật sự hy vọng cô có thể nghiêm túc một chút. Chúng ta đang bàn chuyện công việc."
"Tôi không đến vì công việc. Thực tế là muốn đến gặp cô. Chuyện công việc có nói cũng đều giống nhau, mẫu hợp đồng cô đưa cho tôi thì tôi đã lấy xem. Cô viết rất hoàn thiện, đợi tôi xem xong sẽ đưa cho luật sư thống nhất xem. Trong lòng không có chuyện tôi sẽ không tùy tiện đến chỗ của cô."
Hợp đồng đó chỉ có ý nghĩa như mẫu tham khảo vì vẫn chưa xác định được có hợp tác hay không, Nhan Hâm không hề nghĩ đến Thẩm Ly sẽ mời luật sư xem qua trước, xem ra cô ấy còn cẩn thận hơn so với cô nghĩ.
Hết Chương 66
Ráng làm cho xong để còn đi coi show =)))
Danh Sách Chương: