• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Ddil
Kể từ khi Lý Khê Du từ chức, muộn phiền của Dương Dương lại nhiều thêm, thư ký mới đến cần có thời gian để thích ứng, Dương Dương đành phải kiên nhẫn chờ đợi cô ấy làm quen với công việc này.
Kiều Hãn Thời chi tiền mời Dương Dương ăn buffet Nhật Bản, hai người ngồi trong một gian phòng đẹp được đặt trước ăn sashimi, nói chuyện cũng không có liên quan đến công việc.
"Kiều tổng, chị tới tuổi này rồi mà phong độ vẫn còn." Dương Dương lơ đãng nhắc đến Lý Khê Du.
Biết rõ Dương Dương sẽ không bỏ qua cơ hội để trêu chọc, Kiều Hãn Thời rót đầy rượu cho Dương Dương, hi vọng cô bớt nói vài câu. "Con gái ôm ấp tình cảm luôn thơ mộng, người lúc trẻ có mấy ai không có vài đối tượng để động lòng, qua vài ngày cũng sẽ nhanh chóng vất ra sau đầu, ai cũng sẽ không thật nghiêm túc."
Sau nhiều năm vẫn tiếp tục đi con đường này, người ta trải qua chuyện gì thì Kiều Hãn Thời cũng đã trải qua, cho nên trong lòng biết rất rõ.
Dương Dương nói: "Kiều tổng, chị sẽ không thật muốn quán triệt tư tưởng độc thân đến cùng chứ?"
Nhớ lại lúc quen biết Kiều tổng, khi đó Kiều tổng đã quyết định nói không với kết hôn, kiên quyết giữ vững cho đến bây giờ.
Kiều Hãn Thời tạm thời không nói gì, cô vừa mới ăn nhiều mù tạt, vị cay gần như làm cô muốn chảy nước mắt.
Đợi vị cay nồng kích thích của mù tạt trôi qua, Kiều tổng mới nói: "Bây giờ tôi không có quan niệm kết hôn, tương lai tôi không thể nói chính xác, ít nhất ngay lúc này cũng chưa có quyết định. Hơn nữa, việc tôi không muốn làm, ai có thể ép buộc được tôi?"
Giọng điệu của Kiều Hãn Thời bình thường, giống như đang nói một chuyện rất bình thường, nhưng người ngoài sau khi nghe xong sẽ thấy rung động, ai có thể bì được sự tự tin này đây.
Dương Dương vỗ nhẹ vai Kiều Hãn Thời: "Kiểu tổng, em ngưỡng mộ chị."
"Tôi tin rằng em có thể cùng Nhan Hâm sống tốt." Cuộc sống của ai có thể luôn thuận buồm xuôi gió, sóng yên biển lặng đây, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, vui vẻ qua rồi mới là lúc khó khăn nhất.
*********
Sau cúng bái mấy ngày, Nhan Tang cũng chưa vơi đi đau thương ở trong lòng, mấy ngày trôi qua đều im lặng không nói gì, làm cho người gia trong Nhan gia cũng buồn lòng theo.
May mắn có Tòng An nói chuyện với bà, lại đeo lấy bà đòi bà cùng đi ra ngoài chơi với cô bé, có lẽ từ trong đôi mắt ngây thơ trong sáng của đứa trẻ mà nhìn thấy được hi vọng, Nhan Tang dần dần bước ra từ quá khứ.
Cố Thư Nhã có đôi khi suy nghĩ, may là bản thân không phải bà nội của Nhan Hâm, nếu không, dùng cách mà bà ấy đối với Nhan Tan để đối xử với Nhan Hâm, thì lúc này người khóc đến mù mắt chắc chắn là nàng.
Thậm chí Cố Thư Nhã cũng không thể xác định Nhan Tang sẽ vì chữ hiếu nghe lời bà mà ở lại bên cạnh bà không, con gái của bà thì bà hiểu rõ nhất. Rõ ràng nhìn thấy thì không phải là một người nóng nảy, nhưng một khi đã giữ vững quyết tâm tới cùng thì chắc chắn sẽ không quay đầu lại.
Bây giờ bà chần chừ khó xử, đứng giữa việc buông hay không buông.
Thuận theo Nhan Hâm, bà không thể đối mặt với bản thân, đối mặt với Nhan gia, không chấp thuận, bà lại không biết khi nào sẽ làm cho hai người đi đến bước đường tồi tệ nhất.
Bứt rứt từ trong mâu thuẫn, bà lại duy trì sự giày vò này.
Cố Thư Nhã nửa đêm trở qua trở lại. thỉnh thoảng lại cất tiếng thở dài.
Nhan Dung đang ngủ cũng bị tiếng ồn của bà làm tỉnh, nói: "Suy nghĩ chuyện gì, không ngủ còn làm gì đó?"
"Tôi mơ thấy Hâm Hâm đi với Nhan Tang, ông nói tôi làm sao có thể ngủ được đây." Cố Thư Nhã hờn trách người bên cạnh không hiểu lòng bà.
Nhan Dung trở mình, nói: "Nghĩ nhiều quá làm gì, sáng mai đi tìm Nhan Hâm là được rồi."
"Tôi không muốn gặp nó." Cố Thư Nhã vẫn còn cố mạnh miệng.
"Đó, là tự bà không muốn đi gặp nó."
"Ông muốn tôi tức chết có phải hay không!" Cố Thư Nhã kéo chăn về phía mình, quay lưng lại với Nhan Dung.
*********
Sau khi Nhan Tang và Tòng An đi rồi, nhà chỉ còn thuộc về hai người, nhưng số lần ở nhà Nhan Hâm lại giảm đi.
Phần lớn thời gian hai người đều ở căn nhà cách công ty không xa của Dương Dương. Chủ yếu là không muốn gấp gáp, có thể ngủ thẳng giấc, thức dậy còn có thể ăn sáng, có nhiều thời gian để tận hưởng một buổi sáng tốt đẹp.
Nhan Hâm cũng đem một ít vật dụng cá nhân chuyển đến nhà Dương Dương, hai người bình thường đi qua đi lại giữa hai nơi, những có một thứ không thay đổi đó là hai người luôn ở bên nhau.
Tối thứ sáu, sau khi trải qua một tuần làm việc mệt mỏi, không muốn đi đâu cả, chỉ muốn nằm tắm bọt trong bồn tắm ở nhà, mở điều hòa, ăn dưa hấu.
Dưa hấu cuối mùa năm nay cũng đã được đưa ra thị trường, qua lập thu thì dưa hấu không còn ngon nữa, Dương Dương rất thích dưa hấu, ngày nào cũng không muốn bỏ qua, trong tủ lạnh luôn để nửa trái dưa được bọc trong màng tươi.
Dương Dương ngồi trên sofa, để nửa trái trên đùi cầm muỗng múc ăn, còn mắt nhì chăm chú xem chương trình Kinh Tế & Tài Chính trên TV. Trong khoảng thời gian này trong đầu đều là vấn đề đầu tư trong tương lai, nên đặc biệt chú ý tin tức về mặt này.
Nhan Hâm tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, đi ngang qua trước mặt Dương Dương, một làn gió thơm mát thổi qua, tầm mắt của Dương Dương ngưng đọng bên dưới váy áo ngủ của nàng, khẳng định mùi hương ấy tỏa ra từ bên trong váy.
Nhan Hâm nhận lấy cái muỗng của Dương Dương, nàng không có ăn ruột dưa hấu, mà ngược lại chỉ uống nước bên trong.
Toàn bộ tiếng động và động tác phập phồng của nàng làm cho Dương Dương tơ tưởng liên miên, Nhan Hâm đưa tay vén mái tóc rũ dài về sau tai, để lộ vành tai nho nhỏ ửng hồng sau khi tắm.
Nhan Hâm ngã người lên ghế sofa, Dương Dương áp sát người nàng.
Dưa hấu đang ăn dở bị để trên sofa, vẻ mặt của Dương Dương lúc này không chỉ là muốn ăn dưa hấu đơn giản như vậy.
"Nè, Dương lúc nào cũng đều ham muốn thế sao?" Nhan Hâm véo cái mũi Dương Dương mà trêu chọc cô.
"Phụ nữ ba mươi như lang như hổ, không phải tôi đã chứng minh điểm ấy rồi sao?" Dương Dương bắt đầu cắn cổ của nàng, để lại trên đó vô số dấu vết.
Nhan Hâm suy nghĩ may mà mình tắm phần cổ rất sạch sẽ, dĩ nhiên đây không phải là điểm quan trọng, quan trọng là nàng dùng hương thơm tinh dầu yêu thích của Dương Dương.
Một bàn tay của Dương Dương bắt đầu vén váy ngủ của nàng lên, chụp đến ngực, cầm lấy nơi mềm mại không được áo ngực bao bọc, bắt đầu vẽ vòng tròn quanh đỉnh, mà tay còn lại đang khiêu khích ở giữa khe hở cách lớp vải dệt, từ từ, nơi đó trở nên ẩm ướt, thấm qua lớp vải tràn ra bên ngoài.
Nhan Hâm giơ tay lên, hạ người xuống, điều chỉnh nửa người trên cho thoải mái một chút, tư thế này vừa vặn chạm vào môi Dương Dương.
Nhan Hâm hé mở đôi môi của nàng, chủ động hôn lên môi Dương Dương.
Dương Dương mỉm cười, để cho Nhan Hâm cắn đầu lưỡi mình.
Quần nhỏ mới mặc vào chưa được bao lâu đã bị cởi ra, một đường trượt xuống, kéo đến đầu gối.
Lần này Dương Dương thay đổi tư thế, ôm Nhan Hâm cùng đưa lưng về một phía, quay mắt về chỗ tựa lưng sofa. Phía trước Nhan Hâm không có lối thoát, mặt sau lại là sự áp bức của Dương Dương, cả người đều không thể động đậy.
Dương Dương móc một chân Nhan Hâm, ép ở trước ngực nàng. Một bàn tay nhẹ nhàng trượt xuống đi vào giữa hai chân ẩm ướt của nàng.
Nhan Hâm rất nhanh đã ướt, nhiệt tình giống như lúc nào cũng có thể tiếp nhận sự tiến đánh của cô.

Thật sự là một hình ảnh tốt đẹp đáng kinh ngạc, Dương Dương thưởng thức biểu hiện của Nhan Hâm từ phía trước, đồng thời cũng có thể ngắm được cả cơ thể của nàng.
Cô rất kiên nhẫn ở lại bên ngoài một lúc sau mới tiến vào, động tác đi vào liền trở nên nhanh lại mạnh, mỗi một lần đều chạm trúng vào điểm huyền bí trong người Nhan Hâm, khiến cho cơ thể Nhan Hâm vừa nhức vừa tê rần, không ngừng run rẩy và thổn thức thành tiếng..
Nhan Hâm nâng chân đang run rẩy lên, mà cơ thể dán trong lòng ngực Dương Dương đã nóng hừng hực, Dương Dương vừa cắn lỗ tai nàng, vừa dùng ngón cái ấn lên trái cây nho nhỏ đã căng cứng, bắt đầu đảo một vòng lớn quanh điểm đó. Lần này Nhan Hâm càng run rẩy dữ dội hơn, cả người không tự chủ được mà uốn éo theo cô.
Điện thoại đang rung lên, nhưng cả hai người đều không có tâm trạng ngó ngàng đến.
"Thoải mái chứ?"
"Đừng hỏi." Nhan Hâm nói thỏ thẻ.
"Nếu không thoải mái, có cẩn tôi dùng thêm sức vào sâu hơn một chút không? Hay là em thích tôi dùng lưỡi..."
"Đủ rồi!" Nhan Hâm thật muốn ngăn lại cái miệng của Dương Dương, cứ mở miệng thì sẽ nói lung tung.
"Em không nói rõ ràng tôi sẽ không biết được, rốt cuộc thì đủ rồi, là ở trên hay là ở dưới?" Dương Dương cười thật rạng rỡ.
"Em nói đủ thoải mái rồi." Nhan Hâm cố sức nói xong câu đó, liền vùi mặt vào trong đệm dựa lưng sofa.
Dương Dương giống như cầm cỏ đuôi chó khiều cho con mèo kêu, đùa giỡn một cách thỏa mãn, tâm trạng cũng rất hài lòng.
"Đừng đè nén, giọng nói hay như vậy nếu không nghe được thì rất đáng tiếc, kêu lên thật sự mất hồn, chắc chắc rất thoải mái." Dương Dương không cho Nhan Hâm trốn tránh, kéo nàng từ trong cái gối ra.
Nhan Hâm đơn giản cắn vào ngón tay Dương Dương, răng nanh cũng không có dùng sức, Dương Dương liền ác ý trả thù, nửa thân dưới truyền đến sự ra vào mãnh liệt làm cho đầu nàng trống rỗng.
Ngón tay của Dương Dương và phía dưới cùng duy trì nhịp điệu ra vào giống nhau, cùng lúc cũng không quên hôn cổ và vành tai nhạy cảm của Nhan Hâm, làm cho Nhan Hâm thoải mái lên đến Thiên Đường.
Cả người ướt đẫm lại dinh dính, giống như mới bước ra từ trong ao hồ để dán, Nhan Hâm đẩy Dương Dương, muốn gọi cô đi tắm.
Dương Dương hít sâu một hơi, nói: "Em thật nóng vội, không chịu cho tôi nghỉ ngơi một chút."
Mặc dù không đúng, nhưng Nhan Hâm cũng không phản đối.
Nàng đơn giản theo ý của Dương Dương xoay người lại nằm đè trên cô, nói: "Dương Dương, em muốn ăn Dương..."
"Mời hết lòng tận hưởng, đừng khách sáo." Dương Dương nháy mắt quyến rũ với nàng.
Nhan Hâm cũng không phải là người ăn chay, tuy nàng không có kinh nghiệm phong phú như Dương Dương, nhưng nàng thuộc loại sách vở, có kiên nhẫn có nhịp nhàng, có trật tự không có ra vào loạn xạ, Dương Dương chắc chắn sẽ chỉ dùng tiếng rên nóng bỏng để kích thích thần kinh Nhan Hâm, để cho người nàng cảm nhận được cái gì gọi là đồng cảm.
Sáng hôm sau là thuộc về ngày thứ bảy, kể cả Thượng Đế cũng không có quyền chiếm đoạt thời gian nghỉ ngơi của hai người, kết quả Dương Dương lại nhận được một tin nhắn mà từ trên giường bật dậy.
Nhan Hâm bị tỉnh giấc bởi tiếng động từ cô, hỏi cô: "Có việc gì gấp như vậy?"
"Em trai đang ở nhà tôi."
"Dương có em trai?"
"Có, hơn nữa nhỏ hơn tôi vài tuổi, lúc trước tôi chưa có nói với em, lần sau sẽ nói với em, bây giờ tôi phải chạy về nhà, đợi nó đi rồi sẽ trở lại, buổi trưa chờ tôi cùng ăn. Bye." Dương Dương vội vội vàng vàng hôn lên trán Nhan Hâm.
Nhan Hâm ôm chăn ngồi dậy, nhìn theo cô rời đi.
Từ bóng dáng vội vã chạy đi của Dương Dương thì thấy, tâm trạng của cô lúc này cũng không được thoải mái như vậy.
Nói đến người em trai ruột thịt này của Dương Dương, Dương Dương cho rằng chắc chắn có thể gọi là Chúa tể ý chí.
Dương Hạo Nhiên, lúc Dương Dương được vài tuổi mới sinh ra, trẻ sinh non, gần như cũng không có phát ra tiếng khóc, đây cũng là lần đầu tiên của em trai cô đã viết nên một câu chuyện cũ về ý chí. Cũng chính là bởi vì dạng này, gia đình có một sự mong đợi to lớn đối với Dương Hạo Nhiên, có thể nói đem tất cả hi vọng đặt trên dòng dõi duy nhất này.
Cậu cũng không phụ niềm hi vọng của mọi người, là một đứa con ngoan luôn noi theo ba điều tốt, thời trung học thì làm trong ban cán bộ lớp, đến khi lên đại học thì lấy được học bổng.
Sau khi tốt nghiệp về nhà thì thi đậu nhân viên công chức, công việc ổn định, còn người cũng đầy đủ sung túc.
Gia đình hi vọng cậu có thể sớm khai chi tán diệp* một chút, cậu cũng không có làm cho người nhà thất vọng, hơn nữa còn tìm được đối tượng có gia thế tốt, sinh được một đứa con gái.

*Khai chi tán diệp: Tương tự như đâm chồi nảy lộc, ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông đường.

Cho dù nói như thế nào, Dương Hạo Nhiên hoàn toàn là bảo bối của Dương gia, tình cảm của Dương Dương đối với em trai rất phức tạp. Một mặt là biết ơn cậu, sự tồn tại của cậu giảm bớt sự mâu thuẫn của Dương Dương, làm cho cô có thể thoải mái hơn nhiều, không kết hôn không sinh con thì lương tâm cũng không phải lo lắng. Mặt khác lại mang theo một chút thù hận, dù sao sự tồn tại của cậu khiến cho địa vị của Dương Dương bị xem nhẹ. Tất cả ánh mắt của mọi người đều đồ dồn lên cậu em trai tuyệt vời này, thậm chí đến cả tên cô cũng là chọn đại.
Trong khoảng thời gian Dương Dương từ nhà Nhan Hâm chạy về nhà mình, Dương Hạo Nhiên luôn chờ ở cửa, đang bồng Noãn Noãn ở trong lòng. Cậu mặt sơ mi trắng, quầy tây đen, là kiểu ăn mặc tiêu chuẩn khi đi làm, cách ăn mặc bình thường cũng nhã nhặn không khác thế này cho lắm.
Noãn Noãn nhỏ hơn Tòng An nhiều, có chút khác với Tòng An là cô bé còn chưa phát triển, rõ ràng là một đứa nhỏ mũm mĩm, trẻ con mũm mĩm thì đáng yêu, khuôn mặt tròn trịa rất giống quả táo.
Sau khi Dương Dương đến thì Noãn Noãn do Dương Dương bồng, hai tay hai chân quấn chặt lấy cô.
"Mới mấy ngày không gặp đã thành như vậy, có phải con rất nhớ cô hay không?"
"Dạ." Noãn Noãn gật đầu lia lịa. Dương Dương nhéo mặt cô bé nói đáng yêu quá.
Mới sáng sớm Dương Dương ở bên ngoài gấp gáp trở về, Dương Hạo Nhiên cũng không có hỏi, sau khi vào nhà lấy mấy hộp đồ mang theo bỏ vào trong tủ lạnh.
Trong tủ lạnh không có thức ăn, chỉ có thực phẩm đông lạnh và rượu vang.
Dương Hạo Nhiên ngẫu nhiên nói: "Mẹ hỏi chị khi nào có thời gian về nhà một chuyến?"
"Công việc bận lắm." Dương Dương đang chơi với Noãn Noãn.
Dương Hạo Nhiên còn đang phụ trách dọn dẹp rác ở trên sàn nhà.
"Mẹ đã đoán được chị sẽ nói như vậy, mẹ nói chị xin nghỉ một ngày về nhà cũng không được sao? Còn nữa, người đàn ông lần trước là sao? Nếu như là bạn trai của chị, tại sao lại không dẫn về nhà cho mẹ gặp."
"Đồng nghiệp ở công ty, diễn cho mẹ xem thôi." Dương Dương nói một cách thờ ơ.
Dương Hạo Nhiên nói với một nụ cười: "Cũng không khác mấy so với em đoán."
Cậu đem mấy món đồ dùng cá nhân của Dương Dương cất vào tủ, mặt không đổi sắc. Nhưng thật ra Dương Dương thấy vài món đồ của Nhan Hâm, liền giựt lại tự mình nhét vào tủ.
"Cậu tới đây chỉ để nói với chị mấy lời nhảm nhí này?"
"Mẹ bắt em đến một chuyến, muốn em đích thân đến mời chị về nhà, nếu không chị sẽ không chịu." Dương Hạo Nhiên đứng một bên nhìn Dương Dương dọn dẹp.
"Cậu có đến chị cũng không về, chị không muốn đi xem mắt, phiền cậu nói với mẹ một tiếng, nếu lại ép chị thì chị sẽ cắt đứt quan hệ với bà." Dương Dương nói xong, một thời gian sau cũng không có tiếng phản hồi.
Dương Dương tò mò quay đầu lại, chống lại thái độ cay đắng của Dương Hạo Nhiên: "Chị, chị nói thật đi, chị tính cả đời này cũng không kết hôn sao?"
"Chị nghĩ cậu biết." Dương Dương nói.
"Em nghĩ chị đang đùa."
"Lúc hai mươi mấy tuổi chị nói như vậy thì có lẽ là nói đùa, nhưng mà chị bây giờ nói cho rõ ràng với cậu một lần nữa, chị không muốn kết hôn để làm hài lòng mẹ." Dương Dương suy nghĩ, can đảm thật sự cần một thời gian luyện tập mới có được.
Dương Hạo Nhiên nói: "Những lời này chị nên đi nói với mẹ."
Cậu ôm Noãn Noãn, nói với Dương Dương: "Chị giấu mẹ mấy năm nay, giờ cũng là lúc nói ra."
"Dương Hạo Nhiên, cậu đứng lại đó cho chị, cậu nói những lời này là có ý gì? Cái gì mà giấu mẹ nhiều năm như vậy..." Lúc Dương Dương nhìn vào ánh mắt của Dương Hạo Nhiên, đã hiểu được, em trai của cô rõ ràng là người trong cuộc.
"Cậu biết đã bao nhiêu năm?" Dương Dương hỏi.
Dương Hạo Nhiên nói: "Em biết khi chị học đến sơ trung và trung học, em cũng không bế tắc đến không có tin tức gì, cho dù em không đi hỏi, cũng luôn có người chạy tới nói cho em biết. Cho tới nay chị cũng là một nhân vật nổi bật, ai mà không biết chị."
"Vậy sao cậu vẫn giấu diếm không nói ra?!" Dương Dương vô cùng bất ngờ, thế nhưng không biết nên làm phản ứng gì. Dương Hạo Nhiên thật sự là thâm tàng bất lộ* mà.

*Thâm tàng bất lộ: che đậy cao thâm không lộ ra.

"Chị muốn giấu, em đành phải giả vờ như không biết gì." Dương Hạo Nhiên vỗ nhẹ lưng Noãn Noãn, lúc nhìn con gái thì cậu là một người cha thuần túy nhất.
"Cậu... cậu sẽ nói với mẹ sao?"
"Chị, chị cho rằng em là thằng ngốc à." Dương Hạo Nhiên làm ra dáng vẻ như khó chấp nhận, trước khi ra khỏi cửa, cậu nói với Dương Dương: "Em chỉ hi vọng cả nhà chúng ta có thể ở bên nhau."
Dương Hạo Nhiên đi rồi, Dương Dương dở khóc dở cười.

Thế giới thật là loạn mà, đã vượt qua phạm vi hiểu biết của cô.
Cô lái xe trở lại nơi Nhan Hâm, Nhan Hâm đang ở trong nhà bếp làm cơm trưa, Dương Dương đi đến từ phía sau Nhan Hâm mà ôm lấy nàng.
Nhan Hâm nghĩ đến cô bị đối xử không tốt, tắt bếp, nói: "Dương với em trai cãi nhau?"
"Không phải." Đầu của Dương Dương lắc trên vai Nhan Hâm.
"Vậy cuối cùng là có chuyện gì?" Nhan Hâm nhìn thấy bả vai Dương Dương giật giật, còn tưởng rằng cô đang khóc, trong lúc đang lo lắng không thôi thì phát hiện Dương Dương thật ra đang cười.
Nhan Hâm nói: "Tránh ra, cách xa em một chút." Đúng là lòng tốt ném cho sói ăn.

Khóe miệng Dương Dương đã cười đến muốn ê luôn rồi, cô nhắm mắt theo đuôi Nhan Hâm, đem chuyện buổi sáng nói hết một lần.
Nhan Hâm nói: "Em trai của Dương là một người thông mình."
"Đúng vậy." Dương Dương cũng tràn đầy xảm xúc.
"Nhưng ý kiến của cậu ấy cũng không đại biểu cho bất cứ chuyện gì, vì hạnh phúc của gia đình, cậu ấy giống như sẽ hi sinh Dương."
"Thôi tiêu, tôi ngốc thật, không nên thả nó đi sớm như vậy, sớm biết vậy đã đem nó hủy thi diệt tích." Dương Dương hối hận không kịp.
"Được rồi, đừng có mơ mộng hão huyền, ăn cơm." Nhan Hâm vỗ nhẹ lên trán Dương Dương, khuyên cô đừng mộng võ hiệp nữa, ăn cơm trước rồi nói sau.
Hết Chương 44

Yêu Bỉ Bỉ lắm nhưng rất ngại làm, dài thòng lòng =,=

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK