Editor: Ddil
Nói đến thì thật kỳ lạ, Nhan Tang về nước nhiều ngày như vậy, cũng không có đề cập câu nào đến chuyện về thăm Nhan gia. Dương Dương vẫn muốn nói ra nghi vấn của mình, nhưng Nhan Hâm lại đoán được ý của cô, hi vọng cô sau này ngàn vạn lần cũng đừng bàn đến Nhan gia nữa.
Lúc trước bà nội của Nhan Hâm cũng là người làm chủ của Nhan gia ra lệnh cấm đoán, không được để Nhan Tang bước chân vào lại Nhan gia, Nhan Tang dựa vào một câu nói này càng không khuất phục, đến từng tuổi này mà trước sau vẫn kiên cường như một.
Trong thực tế thời gian dần trôi qua, Nhan gia cũng không còn xuất hiện lại sự phản đối của bà nội Nhan Hâm, nhưng Nhan Tang vẫn cứ kiên trì.
Nói đến thật sự làm cho người ta thổn thức không thôi.
Dương Dương cũng đang cân nhắc những vấn đề riêng của mình, cô cho rằng chuyện cô và Nhan Hâm quen nhau sớm muộn cũng phải công khai nói chuyện với gia đình, nó chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn, cô không thể giấu diếm sự thật cả đời. Trước đây từng có người tư vấn cho cô kết hôn giả để gạt cha mẹ, mới đầu cô cũng có tính toán như vậy, cho nên tìm Đào Tử Tỷ hợp tác. Quan điểm của Đào Tử Tỷ đó là một khi đã nối dối thì không biết phải kéo thêm bao nhiêu lời nói dối để che đậy nữa, hôm nay bọn họ muốn bà kết hôn bà liền kết hôn, ngày mai bọn học muốn bà sinh em bé, có phải bà cũng thật sự đi tìm tinh trùng của đàn ông để sinh em bé cho bọn họ xem không?
Bây giờ trong đầu Dương Dương suy nghĩ lại, nhận thấy lời Đào Tử Tỷ nói là đúng, thoả hiệp là cách tồi tệ nhất, chưa nói đến cô không phải là người dễ dàng thỏa hiệp với người khác.
Tóm lại đường là do người đi mà thành, dù không không có đường thì cũng cố gắng vượt chông gai để mở ra một con đường.
Nhan Hâm đang gọi điện thoại đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy biểu tình trên mặt Dương Dương, cũng không biết hình dung như thế nào, nhìn dáng vẻ như muốn giết người đến nơi, rất muốn biết người xui xẻo ở trong đầu Dương Dương rốt cuộc là ai.
Dương Dương nói: "Em gọi điện thoại với ai, nói chuyện không thể nói bình thường à, sao lại dịu dàng như vậy, em cũng không có nói chuyện như vậy với tôi." Nói xong liền chen tới bên người Nhan Hâm, Nhan Hâm đang ngồi trên sofa đơn, sofa lớn bên cạnh thì Dương Dương không ngồi lại bạt mạng bon chen qua chỗ này.
"Tránh ra, không thấy nóng à." Nhan Hâm đẩy bả vai Dương Dương. Nhiệt độ cơ thể của Dương Dương cao hơn so với người bình thường, mùa hè được cô ôm giống như bị một trăm cái chăn ấm bọc lại, Nhan Hâm không bài xích sự thân mật ngọt ngào của cô, nhưng điều kiện đầu tiên là muốn trước đó đem Dương Dương bỏ vào ngăn đá tủ lạnh sau một ngày rồi hẵng nói sau.
Dương Dương với tay cầm lấy điều khiển điều hòa hạ xuống còn 18 độ, sau đó càng dùng sức ôm lấy Nhan Hâm: "Giờ không còn nóng nữa, tôi có thể ôm em rồi chứ?"
Nhan Hâm nói: "Một ngày không ôm sẽ chết sao?"
"Sẽ."
"Vậy Dương chết cho em xem." Nhan Hâm ném qua cái nhìn khinh bỉ.
"Tôi muốn chết trên nguời của em." Cái cổ lạnh lùng kiêu ngạo của Nhan Hâm khơi dậy ham muốn chinh phục của Dương Dương, Nhan Hâm chính là một ngọn núi băng, càng lạnh thì Dương Dương càng muốn hòa tan tâm tư ẩn giấu của nàng. Băng tan rồi xuân lại đến trăm hoa đua nở, sắc xuân rực rỡ, cô càng yêu thích.
Mấy lời nói ra lại làm cho bầu không khí trở nên mờ ám, Dương Dương nhớ tới tối qua có người nói muốn đền bù cho cô, cho nên Dương Dương là đang đòi nợ, thế nhưng bây giờ vẫn còn là ban ngày......
Dương Dương nói: "Em có dự định muốn làm cho tôi chết sao?"
Tay Dương Dương trượt xuống từ trên vai Nhan Hâm, vuốt ve tấm lưng Nhan Hâm cách lớp vải. Eo của Nhan Hâm là nơi cô yêu thích nhất, mỗi lần ôm eo Nhan Hâm đều khiến cho cô thấy hưng phấn, muốn ôm người này cho đến chết, cho đến khi hòa tan xương thịt của hai người lại với nhau.
Lại tới rồi, một luồng khí nóng trực tiếp mà đến, Nhan Hâm hiểu được lần này nàng chạy không thoát.
Nhan Hâm nói: "Em có thể nói không sao?"
Bây giờ là ban ngày, hai người đã đi qua năm tháng cuồng nhiệt, còn tiếp tục như vậy sẽ không tốt đối với thân thể.
"Đợi cho đến khi em muốn có khi không cần nữa." Dương Dương hờn giận nói.
Dương Dương vừa vuốt ve thì cả người đã giống như đứa trẻ tham lam mấy ngày chưa được ăn no, rất nhanh làm cho Nhan Hâm cũng đói bụng.
Nhan Hâm vẫn không tình nguyện, còn chưa nói dứt câu làm như vậy không tốt đối với thân thể, buổi tối phải làm sao, nhưng hai tay đã chủ động cởi bỏ quần áo của Dương Dương.
Ban ngày thì đã sao, ánh sáng mặt trời ban ngày chiếu lên da thịt đẹp đẽ như vậy, đến cả tóc tơ sau gáy cũng như được dát vàng, còn có mồ hôi dưới ánh mặt trời sẽ sáng lấp lánh lên, thời điểm tốt đẹp như vậy nếu để lãng phí thì thật đáng tiếc.
Nhan Hâm bị Dương Dương cắn khiến tâm trí trở nên nhộn nhạo, chủ động nằm trên người Dương Dương, vùi vào giữa hai chân của cô, ôm đùi cô, hôn lên đoá hoa của cô.
Một ngày Dương Dương sẽ tắm hai lần, mùi thơm trên người là một mùi dễ chịu mà nàng đã có thói quen ngửi.
Dấu vết gần đây để lại trên người Nhan Hâm vẫn còn, nhưng cũng đã nhạt bớt đi, cho thấy đã lâu chưa có người dùng sức âu yếm nơi này.
Khi Dương Dương nằm ở trên người Nhan Hâm, ngón tay Nhan Hâm vẽ phác thảo theo hình xăm sau lưng Dương Dương, hỏi Dương Dương: "Hình xăm này của Dương là xăm vì ai?"
"Không ai hết, đơn giản cảm thấy chơi vậy rất vui." Dương Dương nói.
"Thật không?" Nhan Hâm hỏi lại.
Dương Dương cười nói: "Thân ái, tập trung đi, tôi cố gắng làm cho em thoải mái như vậy, em có phải cũng nên biểu lộ em rất ngây ngất hay không."
"Dương đọc tiểu thuyết ngôn tình quá nhiều rồi." Dương Dương không không phục, động tác tay càng thêm mãnh liệt, giống như một cơn sóng lớn ập đến. Cơ thể Nhan Hâm không chịu nỗi mà run rẩy, Nhan Hâm nắm chặt tấm chăn dưới thân, nàng nói với Dương Dương: "Đủ rồi, Dương Dương, nhẹ thôi, nhanh quá... em... a..."
Đó là chuyện chỉ trong nháy mắt, trong khoảnh khắc bắt lửa, ánh điện tỏa sáng rực rỡ, cho dù là dùng từ gì để mêu tả cũng không quá đáng. Toàn bộ sức lực của Nhan Hâm đều dùng để thở, người nàng phập phồng theo từng nhịp thở hổn hển. Dương Dương vẫn đang thầm cười, Nhan Hâm bấu cánh tay của cô lại: "Dương đừng có làm quá."
"Ba phút nha, đúng thật là một ngày cũng không thể thả lỏng." Dương Dương tự hào nở nụ cười.
Nhan Hâm nhấc chân đặt trên người của Dương Dương, dùng sức xoay người lại, thay đổi lại tư thế của hai người.
Nàng thậm chí còn cởi đồng hồ để ở một bên, Dương Dương nhận thấy được nguy cơ đến gần, vội nói: "Em sẽ không..."
Nhan Hâm sớm tiến vào chủ đề, nói cũng lạ, tự bản thân Dương Dương không chịu thua kém, còn chưa có chạm cũng đã rối tinh rối mù. Nhan Hâm nhanh chóng tìm thấy lối vào, môi đồng thời hôn lên môi Dương Dương, Dương Dương nhiệt tình đáp trả, triền miên cả buổi còn chưa đủ, ngay lúc nàng rời đi còn luyến tiếc mà đuổi theo nàng.
Nhan Hâm nói bên tai cô: "Làm cho em một việc."
"Cái gì?"
"Xoa ngực của Dương, dùng sức một tí." Nhan hâm nói xong Dương Dương nghe theo. Một tay làm cho mình, tay còn lại cầm nơi đầy đặn của Nhan Hâm, hay tay cùng xoa càng có cảm giác hơn.
Đầu lưỡi nóng ướt của Nhan Hâm lướt dọc theo hình dáng lỗ tai của cô mà đi vào trong tai, phối hợp với động tác tay, tiến tới tiến lui, tiếng rên rỉ trong miệng nàng phát ra toàn bộ đều lọt vào lỗ tai của Dương Dương, khiến cho da đầu Dương Dương run lên.
Nhanh... Nhanh... Nhanh thêm chút nữa... Dương Dương nôn nóng hồi hộp kêu gào.
Nhan Hâm biết nhược điểm của Dương Dương ở đâu, rất nhanh đã làm cho Dương Dương tuyên bố đầu hàng.
Toàn thân hai người phủ đầy đồ hôi, giống như mới vớt từ trong nước ra, Nhan Hâm nhìn xuống đồng hồ đeo tay của cô, thời gian so với cô dự tính không có khác biệt lắm.
Khẩu khí cạnh tranh đã trở lại, kết quả hai người càng mệt hơn so với lúc bình thường, Nhan Hâm lười động đậy, cộng thêm hơi mát điều hòa vừa vặn thích hợp, nàng liền nằm trên người Dương Dương, xem Dương Dương như đệm thịt.
Dương Dương móc hai chân Nhan Hâm vào giữa hai chân mình, để cho cái ôm càng thêm thân mật khắng khít.
"Hôm nay cấp dưới của tôi có người hỏi tôi bị cái gì vậy, tự nhiên chủ động phối hợp với giám đốc Nhan, có phải là sợ giám đốc Nhan hay không?" Dương Dương sau đó nói với Nhan Hâm chuyện ở trong công ty.
Thoải mái lại mát mẻ, Nhan Hâm vốn không không muốn động đậy, mắt nhắm môi lại mấp máy vài cái: "Dương nói như thế nào?"
"Ai nói tôi sợ, tôi chỉ là thấy giám đốc Nhan dụng tâm lương khổ, tôi hẳn là nên tôn trọng cô ấy."
Nhan Hâm nở nụ cười: "Trong mắt của em, Dương hẳn là nói như vậy, em chỉ đột nhiên cảm thấy chuyện này mới là có lương tâm." Cô giơ tay chỉ lên một điểm ngay ngực Dương Dương, "Trước kia ở đây đều là lòng lang dạ sói, bây giờ ở nơi này của Dương mới chứa lương tâm."
"Ế ề, em còn kiêu ngạo như vậy thì tôi sẽ không khách sáo với em à!" Dương Dương trợn tròn mắt.
"Hãy cho em thấy Dương không khách sáo thì thế nào." Nhan Hâm liếc mắt nhìn Dương Dương, ánh mắt ấy, mê hoặc đến tận trong xương cốt.
Dương Dương đầu tiên nhìn đến ngẩn người, sau đó khôi phục lại, một phen đặt Nhan Hâm ở dưới thân: "Tôi hẳn là nên đại diện cho hai ngành của chúng ta tranh nhau tiếng nói!"
Hết Chương 35
Tui mệt hai chị quá =,= H gì mà nhiều, hoa hòe đâu có hoài để tui đặt pass nè chời =,=
Danh Sách Chương: