• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Ddil

Nếu đến đây thì đã không có ý định quay về, Nhan Hâm đã sớm sắp xếp, một khi ở lại đây thì sẽ ở đến khi khóa đào tạo kết thúc.
Alice luôn tò mò vì sao buổi tối nàng không về, phàn nàn không có Nhan Hâm đi dạo phố với cô ấy để cô ấy cô đơn, dùng nước mắt tấn công Nhan Hâm đổi lấy lời xin lỗi.
Nhan Hâm đành phải xin lỗi, có người đến đây vì nàng, nàng muốn qua bên người đó, đành phải xin lỗi Alice.
"Là người nhà à?"
"Ừ." Nhan Hâm thẳng thắng thừa nhận, mặc dù vẫn cảm thấy ngại bởi cái nhìn chọc ghẹo của Alice.
Sau khi khóa đào tạo kết thúc thì mọi người mở một buổi tiệc nhỏ, trong buổi tiệc mọi người mặc sức ca hát nhảy múa uống rượu. Vài cá nhân người Trung Quốc ban đầu còn khách sáo cũng bị lôi kéo hòa mình vào trong bầu không khí đám đông. Buổi tiệc đến nửa đêm mới kết thúc, mọi người tốp năm tốp ba tản ra, đi ra bên ngoài mới thấy trời đổ mưa nhỏ.
Alice ở phía sau nhìn thấy người nhà mà Nhan Hâm đã nhắc, một cô gái choàng áo khoác bước xuống xe taxi trong cơn mưa, bung dù ra đi lại đây, Nhan Hâm bất chấp mưa chạy đến, rúc người dưới dù của người đó.
Kết thúc đào tạo, Nhan Hâm từ trạng thái công tác chuyển thành trạng trái gia đình, ba người chính thức bắt đầu tận hưởng kì nghỉ của họ.
Mặc dù Dương Dương và Tòng An đã đến đây được mấy hôm, nhưng bởi vì Nhan Hâm bận học, hai người lại không muốn trong kỷ niệm lại thiếu vắng một người, cho nên không có đi ra ngoài dạo phố, cùng lắm là đi ăn ở gần khu vực khách sạn. Cho nên khi Nhan Hâm về khách sạn, nhất định sẽ nhìn thấy hai cái mặt như viết lên từ nôn nao khát khao giống nhau.
Tự giác cảm thấy đã bạc đãi hai người này, nên sau khi Nhan Hâm kết thúc khóa đào tạo thì liền buông hết công việc, tận hưởng một kì nghỉ hạnh phúc, thậm chí chủ động mặc đồ dành cho cả nhà do Dương Dương mua tới, điều này làm giảm bớt thú vui dụ dỗ của Dương Dương. Thực tế thì Dương Dương thích Nhan Hâm từ chối hơn, dù sao thì đây cũng là sở thích lớn của cô.
Kiều Hãn Thời cũng tự nhận đã bạc đãi hai vị đại tướng, từ lúc hai người vào công ty đến nay tính sơ sơ cũng tám năm hoặc gần chín năm, cũng không cho hai người nghỉ phép dài ngày bao giờ. Bình thường thì tăng ca như cơm bữa, cho nên một người luôn thích áp bức lao động thặng dư như Kiều Hãn Thời cũng không có đuổi giết đến đây.
Nhan Hâm và Dương Dương thắng lợi trở về, trở về làm thì đi phân phát quà lưu niệm cho mọi người, mấy món đặc sản địa phương thì mỗi người có một phần, đối đãi công bằng từ dì lao công đến bảo vệ cổng rồi đến Kiều tổng.
Vẻ rạng rỡ trên gương mặt Nhan Hâm, sắc xuân bừng bừng phấn chấn, cả người từ trên xuống dưới giống như là được ngâm trong hạnh phúc.
Đã sớm đoán được giám đốc Nhan có đối tượng, đáng tiếc là vẫn chưa nhìn thấy đối tượng của nàng xuất hiện, đến cả một tấm hình cũng không có, làm cho những người đứng xem đều nóng lòng. Cũng không biết là tên gian manh nào lại có số may mắn đến như vậy có thể được Nhan Hâm xem trọng. Một người giống như Nhan Hâm, dịu dàng cởi mở xinh đẹp như hoa, lên phòng khách xuống nhà bếp, còn có thể làm báo cáo trên giường, chắc chắn là đối tượng tốt số một. Đáng tiếc quá đáng tiếc mà.
Không biết là ai nói chủ đề này trước, cho nên cả đám người đều bàn tán chuyện xung quanh Nhan Hâm, chẳng hiểu sao đám người đó lại là thuộc cấp của Dương Dương, Dương Dương cũng ở đó nhìn đám trẻ kích động này với một nụ cười phức tạp trên mặt.
Cô muốn nói với mỗi một cậu trai trẻ cho rằng Nhan Hâm là mục tiêu của mình rằng 'cậu còn quá trẻ, không địa vị thậm chí còn chưa có nhà mà đã nghĩ đến tìm đối tượng thì tuyệt đối là quá sớm'.
Cô còn muốn hung hăng khinh bỉ một anh trung niên nào đó đã hoàn toàn hết hi vọng cưới được vợ, 'cái bụng bự như bụng phụ nữ có thai 5 tháng mà còn dám nói mình vẫn hấp dẫn chẳng kém gì năm xưa, chết tâm dùm cái đi'.
Tại sao ngay cả một em gái vừa tới thực tập cũng nói muốn được ngự tỷ bao nuôi vậy. Cái biểu hiện ảo tưởng đó làm cho khóe miệng Dương Dương co giật.
Biểu hiện của Dương Dương trong mắt đám người này lại là ghen tị, là hâm mộ đối với Nhan Hâm.
Thực tế thì trong khoảng thời gian này quan hệ của Dương Dương và Nhan Hâm đã phát triển đến một phương hướng kỳ lạ, trước đây thì khá ganh đua nhau, hiện thì hòa ái tốt đẹp giống như hai người là người một nhà, cũng không biết hốt phải biến cố gì, làm cho cấp dưới bỗng nhiên không rõ phương hướng không biết đối diện trận doanh là địch còn tỏ thiện chí. Quan hệ của lãnh đạo ở trên phát triển đến đâu thì người ta không thể nhìn ra, người ở dưới chỉ có thể dựa vào suy đoán.
"Giám đốc Dương từ nãy giờ cũng không có nói gì nha." Trước đây chỉ cần gặp phải đề tài này, Dương Dương nói nhiều nhất, ghét nhất, trù ẻo.
Dương Dương nhẹ nhàng thờ ơ hỏi ngược lại một câu: "Tôi nên nói cái gì?"
"Giám đốc Nhan sắp kết hôn, chẳng lẽ cô..." Không có một chút hâm mộ ghen tị nào sao?
Dù sao hai người cũng đều là thặng nữ, tính cách một lạnh một nóng bất đồng, thực lực lực lượng ngang nhau, dựa vào kinh nghiệm trong quá khứ, giám đốc Nhan nhất định sẽ cười nhạo báng mấy tiếng cho coi.
Kỳ lạ, nụ cười của Dương Dương thế mà lại có sự ấm áp.
"Kết hôn? Không có khả năng." Dương Dương nói chắc như đinh đóng cột, ở trước mắt mọi người cô tỏ thái độ rất bình tĩnh, khiến cho người khác phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Không muốn mà lại được! Khinh rẻ mới là sự tấn công mạnh mẽ nhất.
Khi đến thời gian nghỉ trưa, Nhan Hâm bối rối thắc mắc hỏi Dương Dương: "Hôm nay thật kỳ lạ, buổi trưa tự nhiên có rất nhiều đồng nghiệp hỏi em khi nào kết hôn?"
"Ò, rồi em nói thế nào?" Dương Dương thầm nghĩ chuyện này chẳng lẽ là bởi do cô mà ra. Nếu là như vậy, Nhan Hâm sau khi biết sẽ nghĩ gì.
"Thì em nói chuyện thực tế thôi, kết hôn không nằm trong tính toán của em."
"Ừ, nên nói như thế." Dương Dương gật đầu lia lịa.
"Sau đó bọn họ đều rất thất vọng." Lúc nói chuyện thì Nhan Hâm cứ nhìn chằm chằm ai đó.
Dương Dương niễng đầu sang một bên: "Bọn họ cô đơn quá mà."
Đúng vậy, mùa đông thì gấu đều đi ngủ đông, những cô gái đi ngoài đường ăn mặc cũng cồng kềnh, cho nên những người này liền bộ lộc chứng cô đơn mà bắt đầu làm bà tám."
Trong khoảng thời gian trước Tết, tất cả mọi người đều kiễng chân mong chờ kì nghỉ dài đến, cho nên công việc hơi trì trệ, một số người thậm chí còn canh cánh là bao lâu mới được nghỉ, đếm ngược thời gian chính xác đến từng phút.
Nhan Hâm và Dương Dương hai người thì tính toán kế hoạch mừng năm mới trước khoảng thời gian đó.
Dựa theo lệ thường, Nhan Hâm sẽ về nhà một khoảng thời gian ngắn, hơn nữa nghe nói Nhan Tang được cho là đang ở nơi xa xôi bên Đại Tây Dương mời cả nhà họ qua làm khách, chuyến đi này cũng mất hơn phân nửa kì nghỉ đông.
Dương Dương cũng phải về nhà, Dương gia trọng truyền thống, hơn nữa hiện tại mẹ Dương còn làm đương gia, yêu cầu người nhà phải về đoàn tụ ăn cơm tất niên với nhau, thăm người thân trong Tết. Dương Dương lớn như vậy còn không có đối tượng, nhất định sẽ trở thành đối tượng được quan tâm đặc biệt, không cần nghĩ cũng biết mấy ngày này chắc chắn là mấy ngày khó khăn trong mùa đông dài.
Lúc họ hàng tụ họp, Dương Dương luôn muốn mình biến mất trên cõi đời này, rõ ràng đang sống trong sự ấm áp khi được người thân bao quanh, nhưng không cách nào cảm giác được một chút vui vẻ, chỉ có buồn rầu, điều muốn nói thì nói không nên lời, đối với sự quan tâm mà bọn họ tự cho là đúng thì cô không thể tiếp nhận, đấu tranh trong lòng lại không thể nói với người khác. Dương Dương năm nào cũng phải cố gắng chịu đựng tiếp, cũng không biết mình đến khi nào mới có thể chấm dứt sự dày vò khổ sở này.
Dương Dương có ý muốn chạy trốn, nhưng mà có thể trốn đi đâu, có vài thứ là không thể cắt đứt, ví dụ như sự ràng buộc của tình thân. Dương Dương chỉ hận bản thân mình không đủ tuyệt tình cũng thiếu quyết đoán, nhận được điện thoại réo gọi trong nhà, cô cũng chỉ lặng lẽ đồng ý.
Đây là gia đình mà cô muốn, ngoài chuyện ép buộc cô vấn đề hôn nhân, bọn họ không có làm gì sai cả. Cũng chẳng có ai sai, chỉ là xuất hiện một chút phiến diện.
Bữa cơm trưa ngày 30 Dương Dương ăn ở Nhan gia, trước đó Nhan Hâm đã thông báo với cha mẹ tối nay Dương Dương phải về nhà không thể ở lại ăn cơm tất niên, vì lời nhắc trước của nàng, mà bữa cơm này làm long trọng như cơm tất niên. Dương Dương cũng làm vài ly rượu vang với Nhan Dung, Cố Tư Nhã cũng đã cấm Nhan Dung uống rượu nửa năm, lần này là vì sự vui vẻ của mọi người mới cho ông một con đường sống, nhưng vẫn nói: "Ông uống ít thôi, đừng có rót nhiều như vậy, nửa ly là được rồi."
Dương Dương thoải mái uống hết một ly, Nhan Dung cười nói: "Tôi thấy trên người cô có một luồng hào khí, hiếm có. Nào, uống thêm một ly."
Thật ra mục đích của ông là muốn uống rượu, mấy loại rượu này đều rất dễ dàng gây hại đến sức khỏe, uống đến một mức nào đó thì nên buông ly xuống.
Đến trưa, Dương Dương vừa đi, thì Lý Tường chồng trước của Nhan Hâm đã tới.
Nhan Hâm cũng đã mấy tháng không nghe thấy tin tức của Lý Tường, anh ta không tới tìm nàng lại là chuyện tốt, ít nhất cũng để cho nàng và Tòng An được yên ổn.
Sau khi Lý Tường và Sở Tư Nghiên ly hôn thì gầy đi rất nhiều, một người đàn ông không có vợ nhưng trước sau vẫn rất tự chủ, từ áo sơ mi đến giày da đều yêu cầu nghiêm ngặt. Nhưng ở trong mắt Nhan Hâm thì cung đã kéo căng.
Cố Thư Nhã vẫn còn thích Lý Tường, xem anh ta như một nửa con trai của mình, giữ anh ta ngồi lại quan tâm an ủi.
Cố Thư Nhã còn có vấn đề muốn hỏi, lần này mượn cơ hội để hỏi luôn: "Ly hôn không phải bởi vì quan hệ của Nhan Hâm chứ?"
"Mẹ!" Nhan Hâm khẽ kháng nghị, đây không phải là điều nên hỏi.
Lý Tường bình tĩnh lắc đầu: "Không phải. Là con không đối xử tốt với Tư Nghiên, cô ấy bị con chọc giận nên bỏ đi."
Nhan Hâm ngạc nhiên nhìn Lý Tường, những lời này lại thật sự được nói từ miệng anh ta, năm đó sau khi ly hôn thì những lời tốt nhất Lý Tường từng nói cũng không được như câu này.
Nhan Hâm cùng Tòng An đưa Lý Tường đến cửa, Tòng An vẫy tay, ngoan ngoãn nói: "Chào cha."
Lý Tường sờ đầu cô bé, nói: "Chào con."
Khoảng giữa giữa hai người chỉ đến thế, Tòng An không như những đứa trẻ luôn luôn muốn có cha ở bên, cô bé ở Lý gia thân thuộc nhất là với bảo mẫu chăm sóc mình.
Lý Tường tới cửa rồi dừng bước quay người lại nói với Nhan Hâm: "Mẹ của tôi vẫn nhắc đến Tư Nghiên, phiền em chuyển lời đến cô ấy một tiếng, qua năm có rảnh thì về Lý gia ngồi một chút."
Nhan Hâm nói: "Bất cứ lúc nào anh cũng có thể gọi cho Tư Nghiên, có lời gì thì tự anh nói với cô ấy."
"Tôi muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng cô ấy chịu nghe điện thoại của tôi sao." Lý Tường không muốn tự chuốc lấy nhục nhã.
"Đây là cái suy nghĩ tự cho mình là đúng của anh." Nhan Hâm chẳng nể mặt một chút nào, Tư Nghiên luôn miệng nói đã không còn tình cảm với Lý Tường, nhưng thật ra vẫn còn lửa dưới đống tro tàn, chỉ là ương ngạnh chống chế không chịu chủ động. Lý Tường cũng vậy, thà rằng thông qua lời mẹ mình nói cũng không chịu nói thật lòng.
Lý Tường đi rồi, hai người trở vô nhà, Cố Thư Nhã hỏi: "Nhìn thấy Lý Tường con thật sự không có chút suy nghĩ gì?"
"Con nên có ý kiến gì?" Nhan Hâm mỉm cười hỏi lại, dẫn tới một tiếng thở dài của Cố Thư Nhã, "Mẹ vẫn cảm thấy con kết hôn thì tốt hơn, mẹ cũng có thể nhẹ lòng."
Nhan Hâm ngồi xuống bên cạnh bà, mẹ của nàng trông vẫn như một người trẻ tuổi, chỉ là sức khỏe của Cố Thư Nhã cũng đã có vấn đề, bắt đầu bị nhiều triệu chứng bệnh lớn nhỏ, cha của nàng cũng vậy, các bộ phận trong cơ thể cũng không còn hoạt động bình thường như trước.
"Nhan Hâm nói: "Mẹ, giờ con vui vẻ hơn nhiều so với trước đây."
"Mẹ biết. Nhưng mà..."
"Như vậy là đủ rồi." Nhan Hâm xoa dịu lòng của bà bằng nụ cười của nàng.
"Con không lo lắng tương lai sao?" Hạnh phúc hiện tại có lẽ chỉ ngắn ngủi, không có sự đảm bảo của hôn nhân, không ai dám nói đoạn tình cảm này có thể duy trì được bao lâu.
"Mẹ, mẹ và cha mấy năm qua là miễn cưỡng sống chung sao?"
"Con nói cái gì vậy?" Cố Thư Nhã cho dù có chuyện, cũng không cho người khác nói xấu cuộc hôn nhân của bà và chồng mình.
"Cho dù không có hôn nhân, hai người cũng sẽ ở bên nhau. Mẹ xem trọng hôn nhân, nhưng con xem trọng tình cảm."
"Mẹ nói không lại con, cục trưởng Nhan, ông không giúp tôi nói vài lời với con sao?" Cố Thư Nhã quay đầu tìm chồng mình chữa cháy.
Một khi Cố Thư Nhã mở miệng gọi cục trưởng Nhan đồng nghĩa nói lên được hiện giờ bà đang rất tức giận, Nhan Dung đi ra từ trong phòng, nói với Nhan Hâm: "Con vào phòng sách, cha có chuyện muốn nói với con."
Nhan Hâm treo nụ cười trên mặt đi vào phòng sách của Nhan Hâm, Cố Thư Nhã ở một bên tức hổn hển nói: "Đừng có làm cho có lệ à."
*********
Mới ba giờ chiều, một bàn cơm tất niên cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Dù sao cũng là kỳ cựu, năm nào cũng rất gọn gàng, sạch sẽ.
Dương Hạo Nhiên ăn xong bữa cơm này còn phải qua chào mẹ vợ, cho nên không tiện uống rượu, không ai uống rượu với ba Dương, ông ấy có chút cô đơn, nên bắt Dương Dương uống cùng.
Đợi cho đến hiệp hai, mẹ Dương mang mấy món tráng miệng lên, trên bàn chỉ còn lại hai người, Dương Hạo Nhiên đưa vợ và con đi qua nhà cha mẹ vợ.
Dương Dương và ba mình uống hết một bình rượu Ngũ Lương Dịch, uống xong thì ăn đậu phộng bắt đầu trò chuyện.
"Năm nay có tính kết hôn không?" Mẹ Dương hỏi nhiều năm như vậy, cũng không sợ hỏi thêm vài năm, chỉ cần Dương Dương một năm không chịu, thì bà sẽ lại hỏi, cho đến khi nào cô dẫn một người đàn ông về mới thôi.
"Không có." Dương Dương uống nhiều như vậy, còn tỉnh táo được năm phần, cô bóc vỏ, đưa đậu phộng đến trước mặt mẹ.
Mẹ Dương nhìn thoáng qua: "Mẹ muốn ăn do con rể bóc."
Người này mãi mãi cũng sẽ không xuất hiện. Dương Dương nói thầm trong lòng, một tay cô tựa trán, lúc này lại càng nhớ Nhan Hâm. Suy nghĩ hiện giờ nàng thế nào.
Bên ngoài pháo bắn liên thanh, đánh vỡ hết nhớ nhung khó khăn lắm cô mới gom lại được.
"Ít nhất cũng phải cho mẹ một cái hi vọng chứ."
"Mẹ, con đã nói sẽ không kết hôn, như bây giờ có gì không tốt. Con có chỗ nào không tốt."
"Cô xem bạn tiểu học của cô cũng đã có con rồi..."
"Có con thì hạnh phúc à? Muốn con thì con cũng có!"
Khí trào lên não làm cho đầu lưỡi mất kiểm soát mà nói ra một câu như vậy, lấy lại tinh thần rồi thì mồ hôi lạnh đã phủ kín lưng, cảm giác hơi có chút ngà ngà say.
Mẹ Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn cô, tay của ba Dương lấy ly rượu lơ lững giữa không trung.
Mẹ Dương lắc đầu tỏ vẻ không tin: "Cái này giỡn mắc cười đó, cô lấy đâu ra con, cô biến thử một đứa cháu ngoại ra cho mẹ xem. Muốn làm mẹ hết hồn à"
"Mẹ..." Dương Dương ôm đầu, bởi vì cô sớm đã kiềm nén được xúc động khi nói chuyện, cô muốn nói thật, không phải nói dối qua loa, không muốn đeo mặt nạ trên mặt nữa, cô muốn nói...
"Uống rượu đến mức này, còn không mau tắm rửa ngủ đi." Mẹ Dương đồng thời ra lệnh với cả hai người, bà liền thu dọn mọi thứ trên bàn, cha và con gái đều bị đuổi ra phòng khách.
Từ nhỏ đến lớn, ba Dương là người nói ít làm nhiều nhất nhà, tất cả đều do mẹ Dương quản lý. Còn ba Dương chỉ cần sắm vai đại thụ (cây lớn) lặng lẽ với đại sơn (núi lớn) thận trọng là được.
"Ba, trong lòng ba nghĩ thế nào?"
Ba Dương trầm ngâm một lúc, nói: "Con cảm thấy vui vẻ là được rồi. Mẹ nói gì thì cứ nghe qua loa được rồi."
Đôi mắt Dương Dương nóng lên, kiềm chế sự xúc động muốn khóc, cô mỉm cười nói: "Cũng là ba nói tốt nhất."
Người cha đại thụ lặng lẽ đứng chờ ở đó, vào lúc Dương Dương không thể chống đỡ nữa thì vỗ về cô nghỉ ngơi.
Năm đó Dương Dương điền nguyện vọng tuyển sinh đại học, đăng ký một trường ở phương Bắc xa xôi, lúc mọi người trong nhà đều phản đối thì chỉ có ba Dương lên tiếng, để cho chính cô lựa chọn, cho nên cô đã đi đến nơi mà cô muốn.
Dương Dương sau khi tắm nước nóng xong thì nằm trên giường lăn qua lộn lại suy nghĩ, rõ ràng rất muốn ngủ, nhưng không hiểu sao lại ngủ không được.
Cô gọi điện cho Nhan Hâm, Nhan Hâm hình như cũng chưa ngủ, nghe tiếng vẫn tỉnh táo.
"Giờ còn chưa ngủ à?"
"Xem tiết mục mừng xuân với cha, Tòng An đang ở cạnh em, đây là nhiệm vụ không thể trốn được."
"Tôi đang ngủ."
"Ừm, Dương uống rượu à?"
"Uống một chút với ba thôi, không ai uống với ông ấy thì ông ấy sẽ thấy cô đơn, cho nên tôi xả thân thủ nghĩa. Ha ha."
"Dương say rồi." Giọng điệu nói liên tục cũng từ từ nghịch ngợm lên.
"Nhan Hâm, và cả Tòng An, năm mới vui vẻ."
"Ừ, năm mới vui vẻ." Nhan Hâm đưa điện thoại cho Tòng An, nói: "Nói với dì chúc mừng năm mới đi con."
Tòng An biết bên kia là Mị Mị a di nên ôm điện thoại nói lớn tiếng: "Mị Mị a di, năm mới vui vẻ." Tòng An thở phào nói: "Đừng quên lì xì con nha!"
"Dì không quên đâu, chắc chắn sẽ cho con một bao thật to." Dương Dương nhịn không được cười trong chăn. Lo lắng của Tòng An cũng chỉ có bao lì xì nhỏ này thôi.
"Hôm nay tôi nói với mẹ tôi có con, nhưng mẹ lại không tin."
Lúc Dương Dương nói ra câu này thì trong lòng Nhan Hâm như nhảy nhót giữa không trung.
"Dương muốn cho bà biết à?"
"Muốn. Tôi muốn nắm tay em, còn có Tòng An, đi đến trước mặt bà, tôi nói tôi không cần kết hôn, bởi vì tôi đã có em. Còn có Tòng An, con bé là con của tôi."
"Dì nói gì ạ?" Tòng An nằm úp sấp trên lưng Nhan Hâm nghễnh cổ qua muốn nghe lén.
"Dì nói con là cục cưng nhỏ của dì." Nhan Hâm bắt được cái chân nhỏ bồn chồn của Tòng An.
Tòng An cười khúc khích: "Vậy cục cưng lớn của dì là ai ạ?"
Nhan Hâm không trả lời, đáp án một mình nàng biết là đủ rồi.
Sáng sớm trời còn chưa sáng đã bị mẹ đánh thức, Dương Dương xoa cái trán ê ẩm, khó khăn chui ra từ trong chăn, mẹ ở dưới lầu còn quát: "Mau thức dậy ăn trôi nước."
"Con biết rồi." Dương Dương cố hết sức trả lời bà, sau khi nói xong thì lỗ tai như bị ù.
Cô nhìn điện thoại, mới có 6 giờ sáng, giờ cô nôn nóng muốn gọi cho Nhan Hâm, lại sợ làm phiền nàng.
Sáng sớm đã có người ấn chuông cửa, mẹ Dương Dương thắc mắc đi mở cửa, có một chiếc xe đậu ngay cửa mà bà chưa từng thấy, và một cô gái cao gầy dịu dàng đứng trước cửa, bên cạnh nàng là một cô bé bị lạnh đến hồng đôi má. Trong tay cô gái có một túi quà lớn, trong tay cô bé cũng cầm một túi nhỏ.
"Cô tìm ai?" Mẹ Dương thắc mắc hỏi.
Cô gái đưa quà ra, mỉm cười nói: "Bác gái năm mới vui vẻ."
Cô bé cũng đồng thời đưa quà ra, chất giọng non nớt nói lớn: "Năm mới vui vẻ. Cho con lì xì."
Hết Chương 81
72 của Ngự Tỷ và 82 của Thục Nữ đã làm nháp xong rồi, nên mình sẽ post nhanh thôi  để mọi người chờ lâu rồi ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK