• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giáng sinh đến rồi~ “, đài phát thanh của trung tâm thương mại bắt nhạc sau câu nói.

Giáng sinh vào ngày nghỉ, nơi đây người qua lại còn đông hơn cả tiếng nhạc.

“Khung Hành Tống! Bên này!”

Mộ Di Quân đứng trước quầy lưu niệm vẫy vẫy.

Cậu học sinh bên kia thang máy cuốn, vội vã chạy qua, miệng thở không ra hơi, nói xin lỗi:”Đàn chị! Xin lỗi để chị đợi lâu. Hôm nay hơi đông, em bị tắc đường”

“Không sao, chúng ta vào đây xem một chút!”

Sau một hồi lựa mới thấy hai người cầm một túi đồ đi ra, tay còn cầm lên ngắm nghía một lúc rồi nói chuyện, khá vui vẻ.

Phải, vui vẻ!

Bên này, Tư Dịch thấy họ rất vui vẻ!

Cậu thiếu niên nheo mắt, môi mím chặt, đôi lông mày dậm cau lại, khuôn mặt như bị tạt mực đen, hắn bực dọc ném khăn lau xuống mặt bàn, hai tay chống hông nhìn hai con người họ đến tầng hai của khu trung tâm. Trên đó chủ yếu quán ăn, quầy phim, khu vui chơi điện tử. Hai người một nam một nữ lên đó chỉ có thể đi hẹn hò còn thế nào nữa?

Tư Dịch cố cất buồn phiền vào trong, tập trung pha chế đồ uống cho khách.

“Cho tôi một trà sữa truyền thống!” Cô gái quay sang hỏi người bên cạnh:”Cậu muốn uống gì?”

“Em cũng vậy”, người kia đáp.



Tư Dịch vừa hay cầm cốc nhựa dưới gầm oder lên nhìn, ánh mắt chạm hai người toả ra sự dò xét, nguy hiểm đến đáng sợ.

Mộ Di Quân cười hì hì chào:”Cậu làm việc ở đây à? Tôi không biết đấy…”, tại sao cô lại không tự nhiên vào lúc này nhỉ? Cũng không dám chạm ánh nhìn hổ báo của hắn.

“Ừ, hối hận khi vào đây?”, Tư Dịch lạnh nhạt, lời nói như lấy dao đâm chọc từng câu chữ.

Mộ Di Quân giữ miệng cười cho thật tự nhiên, đáp lại như vừa nghe chuyện hài: “Cậu nói gì vậy chứ…”, lời nói theo phản xạ khẽ đánh vào tay hắn.

Tư Dịch né qua một bên tại quầy pha chế, cô càng không hiểu mình đã làm hắn giận chuyện gì.

“Tôi thanh toán…”

Mộ Di Quân chưa kịp bỏ tiền trong ví ra, cánh tay gầy giơ ngang qua, Khung Hành Tống gượng gạo gãi đầu, giọng nói thốt ra nghe rất có trách nhiệm: “Để em trả cho”

“Không cần đâu, tôi…”

Tư Dịch không muốn nghe hai con người này nói chuyện, tay nhận lấy tiền cậu nhóc đưa, chữ nói bình thường chữ thì nhấn mạnh: “Cậu còn biết ngại? Để ‘người kia’ trả không phải đỡ tốn tiền à?”

Mộ Di Quân không nghĩ hắn lại nói ra một câu ngứa đòn như vậy, cô lười nói, buông một cái lườm cho hắn.

Hai người tự do chọn một chỗ ngồi.

“Vẫn còn bức ảnh này tôi chưa cho cậu xem”, Mộ Di Quân mở một tấm ảnh trên điện thoại, đưa cho người bên cạnh xem, nhìn qua một chút rồi buông câu khen ngợi: “Dễ thương lắm phải không?”

Khung Hành Tống ngại ngùng gật đầu, “Có chuyện gì vậy ạ? Nhìn rất nhiều bụi trên đầu”

Tư Dịch nghe thoang thoảng, hắn có nhớ hôm ấy cô bị dính một đống bụi trên đầu lúc trèo lên bàn lau quạt trần ở lớp, là đang xem ảnh hôm ấy?

Hai người tự nhiên đến mức, đầu cúi gần như một lúc nào đó sẽ bất chợt cụng vào, để lướt xem một tập hình ảnh nào đó.

Tư Dịch đảo mắt nhìn một hướng khác nhưng không thể thoát nổi hình ảnh kia xuất hiện trong đầu, họ đã quen nhau mức đến mức này rồi? Hắn muốn giả ngốc cũng chẳng được, Mộ Di Quân thân thiết với Khung Hành Tống, hắn không thể không để ý.

Cốc trà sữa bưng đến bàn, Mộ Di Quân nói cảm ơn, hắn chẳng có biểu hiện gì bưng khay để về chỗ cũ.

Mộ Di Quân nhấp một ngụm, cô liền nhăn mặt, cái này có vị chua…

Cô liếc mắt nhìn quanh nơi này chẳng có vị khách nào khác cả.

“Tư Dịch…cái đó, công thức cậu nên xem lại một chút”, Mộ Di Quân cầm cốc trà sữa trên tay, chỉ chỉ đánh giá: “Tại sao chua quá vậy?”



“…”, Tư Dịch ngó lại quầy pha chế, hắn cho nước cốt chanh thay vì nước đường, hai chai cũng cạnh nhau.

Đây là cái gọi là thành quả của việc không tập trung đây ư?

“Tôi làm lại cho cậu”, Tư Dịch cúi người lấy cốc.

“Không cần đâu, tôi phải đi rồi! Tối gặp lại cậu!”

Mộ Di Quân cầm áo khoác chạy một mạch, Khung Hành Tống nhanh chóng chạy theo sao, tất cả diễn ra chưa đến 5 giây. Tư Dịch thắc mắc có chuyện gì? Hai người cứ bí ẩn lạ lạ, chẳng hiểu đang làm chuyện gì.

Nhưng mà tối, hắn gặp lại cô thật!

“Tư Dịch! Cậu vẫn làm ở đây nhỉ?”, Mộ Di Quân mặc một chiếc quần jean xanh nhạt che một nửa giày đế cao màu trắng, mặc bên ngoài là chiếc áo sweater hơi rộng còn đặc biệt quàng chiếc khăn len hắn bảo cô giữ.

“Thì sao?”, Tư Dịch hai tay bám cạnh quầy, đôi vai rộng, tâm lưng dài, thẳng tắp giờ hơi cong xuống, cổ áo len cổ lọ hắn mặc cúi nhìn cô gái nhỏ, hắn chờ đợi xem cô định giở trò gì.

“Tôi muốn cậu làm một cái…không có trong thực đơn!”, Mộ Di Quân cười hì hì, cô cũng không muốn làm khó hắn như vậy.

Tư Dịch rũ mắt, bờ mi hắn hình như cũng bất lực nhưng miệng lại nuông chiều hỏi: “Như nào?”

“Dễ thôi”, Mộ Di Quân đặt hộp kem vali nhỏ ngay chỗ pha chế, tiện tay mở nắp, chỉ vào lớp kem giảng giải: “Hồng trà sữa không có trân châu, cậu quét cho tôi lớp kem này nên, cho đường đen khò thành hình trái tim cho tôi, dễ lắm phải không?”

Trái tim? Tâm mi hắn bỗng dật dật, hai người mới quen mà cẩu huyết thế này…

“Tư Dịch làm ơn! Cậu ấy thích ăn kem với hồng trà sữa, tôi mới nảy ra ý này, còn làm thêm được một hình trái tim nữa, lãng mãn bao nhiêu”

“Biết rồi!”, Tư Dịch lấy mã dán lên cốc nhựa, miệng khó chịu hỏi: “Cậu rõ sở thích của người ta quá nhỉ?”

“Đúng vậy, cậu ấy cũng biết của tôi mà?”

Tư Dịch cau mày hỏi: “Là gì?”, tên đó biết thì hẳn không thể không biết được.

“Cơm sườn, thịt sụn nướng, bánh bao, nước cam,…” Mộ Di Quân thành thực xoè ngón tay ra đếm lưu loát kể ra vài món.

Mộ Di Quân kể một hồi, thành phẩm công thức của cô cũng hoàn thành, cô còn gọi thêm 3 cốc trà sữa truyền thống.

Vừa hay làm xong vài cốc trà sữa, Tư Dịch cũng tan ca, ca đêm hắn nhường lại cho người khác.

Tư Dịch theo sau bóng Mộ Di Quân ngay trước khu xem phim, có Khung Hành Tống đang đứng đợi sẵn, quả nhiên cốc có hình trái tim kia là dành cho cậu ta.



“Mộ Di Quân! Tư Dịch!”, Cố Giai Giai từ nhà vệ sinh chạy ra, ríu rít gọi tên.

Cốc nước có hình trái tim được Khung Hành Tống đưa lên cao, cậu đỏ mặt tía tai, nhìn xuống đất mang theo lời nói không hơi run: “Chị Cố, cốc này em tặng chị….”,

Tư Dịch: “…”

Chuyện này là thế nào? Hắn cứ nghĩ Mộ Di Quân với cậu ta là đang hẹn hò…

Tư Dịch kéo Mộ Di Quân lại một góc.

“Cái cậu nhóc đó quen cậu với mục đích gì?”, hắn bất bình hỏi.

Nếu cái cậu nhọc kia dám chơi trò đùa cợt tình cảm của Mộ Di Quân hắn không để mọi chuyện yên ổn diễn ra đâu! Tại sao hôm trước vừa hẹn hò với người này hôm sau lại thành người khác rồi?

Mộ Di Quân ơ a không biết nói từ đâu, cô nói tóm tắt một câu: “Để tìm hiểu Giai Giai”

“Trao đổi số điện thoại, đi chơi với nhau lại thành Cố Giai Giai?”, Tư Dịch nóng người sắn tay áo, hắn giống như sắp đánh chừa cô như bọn con nít.

“Thì cậu ấy ngại, xin số tôi để hỏi mấy thứ liên quan đến Giai Giai. Là đi mua quà cho Giai Giai nên tiện ghé mua nước không phải đi chơi”

“Sao còn lên đó?”, Tư Dịch chỉ lên tầng hai.

“Mua vé xem phim, cậu ấy muốn rủ Giai Giai xem phim nhưng không biết thể loại Giai Giai thích nên tôi mới đi cùng chọn giúp”, Mộ Di Quân cảm giác bị người thân hỏi tội nhưng vẫn buộc miệng khai hết.

“Bụi trên đầu cậu thì sao? Cậu ta buồn chán sang tán tỉnh cậu à?”, Tư Dịch khoanh tay, chờ đợi cô trả lời, hắn chuẩn bị xong rồi, đợi tín hiệu lập tức ra tay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK