“Có tin rằng Phó tổng bị sát hại, có đúng thế không phu nhân?”
“Phu nhân cô trả lời đi”
“Phu nhân có phải xác suất tìm thấy Phó tổng là không thể đúng không?”
“Phu nhân điều gì…”
Phóng viên quây kín cùng câu hỏi, dụng cụ phỏng vấn nặng nhẹ của chục con người không chừa một khe hở.
Nhích ra khỏi đám người là điều không thể. ước gì cô có thể biết họ ở đâu, ước gì có 31 Nghi vấn là vụ giết người
“Phó phu nhân! Phó thị thật sự sẽ phá sản sao?”
“Có tin rằng Phó tổng bị sát hại, có đúng thế không phu nhân?”
“Phu nhân cô trả lời đi”
“Phu nhân có phải xác suất tìm thấy Phó tổng là không thể đúng không?”
“Phu nhân điều gì…”
Phóng viên quây kín cùng câu hỏi, dụng cụ phỏng vấn nặng nhẹ của chục con người không chừa một khe hở.
Nhích ra khỏi đám người là điều không thể. Cô ước gì mình có thể biết họ ở đâu. Nếu có cánh cửa thần kỳ nào đó dẫn cô đến nơi của hai người, liệu có thể giữ họ lại không?
“Cháu gái, ba mẹ cháu tại sao lại có hành động dại dột này?”
“Cháu có thể nói cho cô chú biết nguyên do vụ việc không?”
“Mộ thị khủng hoảng, có tin cháu phải gánh nợ hả? Liệu có khả thi không?”
“Cháu có thể trả lời không?”
“Cháu gái…”
Lịch sử tái diễn, đám phóng viên không hề biết đến giới hạn, một lần nữa công kích, bạo lực cô bằng thứ ngôn luận gây sát thương.
Trời đất quay cuồng lảo đảo dưới nhận thức mơ hồ của cô, hình như cô chẳng nghe thấy gì nữa ngoài tên của chính mình, đám phóng viên đứng giãn ra một chút, cô thấy giày của người nào đó, nhìn cao lên một chút là một người đàn ông không ngừng gọi tên cô nhưng vô ích cô hiện giờ không thể tỉnh lại.
Bệnh viện riêng của Du gia.
Trong phòng làm việc của Du Lãnh Phong, tiếng nói mang âm điệu mỗi lúc một cao.
“Tôi không ngờ cậu là loại người như vậy! Tôi không xem tin tức thì cũng chẳng nghĩ nàng thơ của cậu đã có chồng…Mẹ nó chứ, cậu đúng là tiện nhân, không có phép tắc!”
Du Lãnh Phong sốc đến mức nói mỏi cả miệng, ai mà ngờ bạn mình lại là ‘trà xanh’?
“Cậu chán sống rồi?”
Giọng nói lạnh như băng của Tư Dịch làm Du Lãnh Phong tỉnh hẳn ra, nãy giờ anh sỉ nhục hắn không hề ít.
“Thì cũng tại…”, Du Lãnh Phong nuốt lời sắp nói vào trong cũng chẳng dám nhìn ánh viên đạn của hắn, suýt nữa thì bị hắn cho đi chầu Diêm Vương rồi.
Du Lãnh Phong hắng giọng, quay về chủ đề chính: “Cô ấy thiếu ăn thiếu ngủ nên mới ngất, nghỉ ngơi bồi bổ là ổn. Cũng đúng thôi…Phó thị bây giờ như lá vàng trên cây, gió thổi là bay”
6 giờ chiều, góc ti vi nhỏ gần quầy tư vấn tại bệnh viện dội lên tin tức gây trấn động: Phát hiện hai thi thể dưới biển bởi người thợ lặn, nạn nhân được xác định là Phó Ngục Danh cùng vợ là Oản Hương.
Mộ Di Quân vừa tỉnh, người gầy đi không ít, mắt môi thâm trắng thiếu sức sống, cô giật kim truyền ra khỏi tay, vội vàng lao đến phòng cửa bệnh, cửa mới mở cô đụng trúng người kia.
“Em đi đâu?”, giọng điệu của hắn không hề vui.
“Cho tôi ra, ba mẹ đang đợi tôi…”, bị hắn ôm chặt khiến cô khốn đốn gấp bội. Tại sao lại khó thở như thế? Cô nên làm sao đây?
Tư Dịch nhấc cô lên giường bệnh, tìm kim truyền cắm vào chỗ cũ cho cô.
“Ngoan, tôi không muốn phải dỗ em”, Tư Dịch giữ cô nằm xuống.
Mộ Di Quân hiểu chuyện gì đã xảy ra, cô nghĩ mình đã đến muộn ngay lúc điện thoại bị tắt. Nhưng sự thật này với cô là không thể chấp nhận!
“Làm ơn…hãy nói với tôi đây không phải sự thật…đúng vậy, là mơ…”, Mộ Di Quân cầm tay hắn, nức nở yêu cầu: “Đánh tôi…để tôi tỉnh lại…nhé? Làm ơn đấy….tôi xin anh…”, tay cô nắm chặt bàn tay nặng gấp cô mấy lần liên tục đánh vào người mình nhưng hắn không hề chủ động, chẳng có lực nào tạo thành.
Tư Dịch tóm gọn tay cô lên đỉnh đầu, hắn không định dỗ dành hay nịnh ngọt cô.
“Tôi không thừa mắt để nhìn em lo cho đám người hèn nhát ấy. Nghe đây, tôi chưa cho em khóc đâu”, Tư Dịch bóp miệng cô, giọt nước mắt thấm đẫm trên tay khiến hắn khó chịu đến phát điên, hắn vô lý ra lệnh: “Câm miệng!”
“Tôi thấy đáng thương cho anh đấy Tư Dịch”, đôi mắt cô thêm đỏ không ít, có thể vì hận hắn.
“Nếu là em, tôi không ngại”, Tư Dịch lẳng lặng ngồi bên cạnh giường bệnh, mắt hắn vẫn chưa rời cô, hắn không nói gì thêm, kéo tấm chăn mỏng qua chân cô.
Mộ Di Quân gạt nước mắt sang một bên, lời nói lạnh lẽo lan sang cái nghẹn ngào: “Bên cảnh sát gọi tôi tới trả lời vài câu hỏi”
Cô dừng lại quan sát hắn nhưng cái vẻ dửng dưng bình thường kia không hề dao động còn bồi thêm một câu: “Ừ?”
Mộ Di Quân nhìn lên trần nhà, cô do dự không biết có nên nói, nếu nói có nghĩa là cô nghi ngờ hắn còn không nói cô sẽ áy náy. Nhưng còn một phần: cô muốn tin hắn!
“Họ hỏi tôi Phó Thừa Trạch có kẻ thù hay không? Tôi do dự nên chỉ hỏi có chuyện gì, họ cho tôi xem hình bên giám định, đoạn cốp xe có bị cong nhưng hướng lao xuống của chiếc xe là một đường thẳng, thiệt hại đa phần ở đầu xe, đằng sau chỉ xước nhẹ thế mà cốp xe có điểm lạ này. Họ đang nghi vấn là vụ giết người, hung thủ có thể lái một chiếc xe cỡ…như xe của tôi đẩy chiếc xe từ đằng sau…”
“Cũng có thể, không phải tên đó vẫn chưa tìm thấy sao? Có thể nghĩ, tên kia thoát ra ngoài tìm sự sống”, Tư Dịch lạnh nhạt lý giải thêm: “Rồi chết ở đâu không biết chừng?”
Mộ Di Quân ngầm ám chỉ thế mà hắn có thể suy diễn theo cách này, cô có thể an tâm gạt cái suy nghĩ hắn dùng xe cô gây án mới mang đi tiêu hủy không? Nhưng mà hắn nói Phó Thừa Trạch chết có hơi quá không? Nhưng đó là giả thiết có khả năng xảy ra…
“Tôi muốn nghỉ. Anh về đi”, Mộ Di Quân quay người nhìn hướng cửa sổ.
Mộ Di Quân nói ý này hắn có hiểu không? Ý là cô đã gạt hết cái nghi về về hắn. Là vì cô tin tưởng Tư Dịch hay hắn không có động cơ?
Im lặng cũng chẳng được lâu, cửa phòng bệnh cạnh một tiếng, có người đi vào.
Mộ Di Quân chớp mắt vài cái, cô đoán Tư Dịch quay lại, mới hỏi: “Anh muốn công kích tôi thì mai hãng quay lại”
“Di Quân là chú đây”, Mộ Viễn đặt túi hoa quả trên kệ tủ.
Mộ Di Quân quay người lại, chú cô đã ngồi xuống ghế, cô không nghĩ chú cô biết cô trong bệnh viện.
“Chú…”, cô nhổm người một chút, khẽ dựa vào gối, cô muốn hỏi người cô gọi là chú thật nhiều, mở đầu như: tại sao chú lại làm vậy?
“Sáng chú có qua Phó thị tìm cháu. Từng thấy cái người mặc vest đen khi nãy đưa cháu khỏi đám phóng viên”
Giờ phút này Mộ Viễn vẫn bình tĩnh nói ra lý do đến thăm thay vì tránh mặt cô? Nếu áy náy với cô thì chú cô đã không làm như vậy.
Mộ Di Quân không Con tâm trạng nói chuyện bình thường với Mộ Viễn, cô muốn nói việc chính thay vì nói vòng vo.
“Chú có thể giải thích cho cháu về việc chú thu hồi vốn của Mộ thị không?”
Năm trước Mộ thị phá sản, Phó Ngục Danh nhiệt tình giúp đỡ, dù thông qua hôn ước cũng không phải đòi hỏi quá nhiều. Bây giờ Phó thị lâm nguy Mộ Viễn lại rút toàn bộ vốn đã hợp tác trước đó, không giúp thì thôi lại chơi trò ăn cháo đá bát rẻ tiền này, lần này cô thật sự thất vọng về chú cô, một phần cô là người của Mộ gia thế mà lại không thể làm gì, cô cảm thấy bản thân có lỗi trong chuyện này.
Mộ Viễn thở dài, ông muốn nói mình rơi vào đường cùng. Phó thị tán gia bại sản cho dù Mộ thị góp hết vốn cũng chẳng cứu nổi đằng này còn có đường lui ông càng không thể duy trì hợp tác mà chôn vùi Mộ thị được.
“Chuyện hợp tác là vì hôn ước, chú cắt đứt rồi cháu không cần bận tâm đến Phó thị nữa, cháu cũng không còn vợ của Từ Trạch, càng không cần lo chuyện công ty phá sản”