Mộ Di Quân hé mở mắt, cái cảm giác kia dần chân thực, trước mặt cô là một con mèo lông vàng, mặt nó có một vết sẹo mờ.
“Di Di?”, Mộ Di Quân ngồi dựa thành giường, một vòng tay có thể ôm mèo con vào lòng.
Mấy năm không gặp Di Di lớn hơn rất nhiều, ngày trước chỉ to hơn bàn tay, mèo con chắc còn nhận ra cô kều kều tay cô chơi.
Ngước nhìn căn phòng lạ hoắc, Mộ Di Quân ôm Di Di xuống giường, chú mèo hoạt bát nhảy xuống chạy xuống dưới nhà.
Bước theo mèo con, Mộ Di Quân nhận ra đây là một căn hộ cao cấp.
Di Di kều chân vị chủ nhân của nó, Tư Dịch tóc để bằng che cái trán phong độ thường ngày, đây cũng là kiểu tóc cậu thiếu niên ngày ấy để. Hắn mặc bộ đồ thể thao không quá rộng, tuỳ tiện như thế nhưng lại tạo ra cái khí chất ngạo mạn, nhìn mà xuýt xoa.
“Anh nuôi Di Di ở đây sao?”
Mộ Di Quân không định hỏi vậy, cô muốn hỏi mấy năm trời hắn đều chăm sóc Di Di ở đây? Không những thế mèo con ngày ấy đã mập lên không ít, lông cũng dày mềm mại hơn lúc trước nhiều, hắn đã nuôi rất chu đáo.
“Ừ, nó có làm phiền em không?”
Không hiểu sao mèo con rất thích trèo lên giường hắn mỗi buổi sáng, như hành động gọi người đang ngủ dậy chơi với nó không thì phải vuốt ve.
“Không hẳn. Hôm qua tôi say rượu ư? Anh cần gì phiền như vậy? Vứt đại tôi vào trước cổng nhà tôi cũng chẳng sao”, Mộ Di Quân nói mấy câu này cũng không giống đang đùa.
Cũng có thể hiểu, nhà cô khoá hắn không có chìa khoá càng không tiện lục túi cô, Phó Thừa Trạch cô không rõ anh còn về căn nhà đấy hay không? Nhưng hắn không đưa cô về mà về đây.
“Em gây chuyện lớn”, Tư Dịch thả Di Di xuống, tay trượt vào túi quần, khoảnh khắc như để trống thời gian mường tượng lại chuyện đêm qua, “Là tôi sợ em trốn tội”
“Hả?”, Mộ Di Quân bị doạ, không ngừng nghĩ đến đêm qua nhưng cô chỉ có câu hỏi: “Tôi đã làm gì sao?”
“Sỉ nhục tôi?”
“…”
“Cầm guốc ném tôi?”
“…”
“Nôn ra người tôi?”
“…”
“Là ai? Hửm?”
“Tôi không nhớ. Tôi xin lỗi”, Mộ Di Quân đeo túi xách, nhanh chóng nói:”Tôi có việc phải về…”
Mộ Di Quân bước qua hắn độ một sải tay, vừa kịp bị tóm lại, ngón chân cô cũng co lại một chút, lần này toi thật rồi…
“Ít nhất cần có biểu hiện tốt một chút”, hắn nhìn Mộ Di Quân ngoan ngoãn quay đầu, tay cũng buông xuống, miệng cong lên vì cô hiện giờ chẳng khác nào robot chập điện, lúc đứng yên lúc nhúc nhích một chút, hẳn đang xem hắn định xử cô thế nào, “Xin lỗi? Tôi không chấp nhận!”
“Anh…anh quá đáng!”, Mộ Di Quân biểu tình, mặt mũi phồng lên vì bất bình.
“Tối nay cho em cơ hội mời tôi một bữa” Tư Dịch ghé vào tai cô xấu xa nói: “Tốt nhất chỉ có chúng ta!”
“Chỉ là một bữa cơm, anh cũng chẳng thiếu tiền gì mà còn đòi dân quèn như tôi!”
“Tôi lại thích tiêu sài của em hơn”, Tư Dịch bấu vào má cô một cái như thể muốn cô giãn cơ mặt ra một chút.
Mộ Di Quân ngoảnh mặt, hất tay hắn ra một bên, giọng điệu vô cùng nghiêm túc: “Chỉ duy nhất tối nay. Chúng ta không còn ai nợ ai!”
Tư Dịch ngồi xuống sofa, hắn dùng khuôn mặt đầy tâm cơ nhìn cô, “Cái này em đừng nói trước”
“Anh…”
“Hôm nay không phải đi làm ư? Tôi đưa em đi”
“Không cần, tôi có xe…đúng rồi, chìa khoá xe anh chưa trả tôi?”, Mộ Di Quân lục lọi trong túi lần nữa cho chắc.
“Xe hỏng rồi”
Mộ Di Quân khó tin thốt lên thành tiếng: “Hả?”
“Hả cái gì? Tôi mua xe mới cho em, có muốn thử một chút?”, Tư Dịch nhanh chóng móc ra chìa khoá xe hãng Mini Cooper.
“Lố bịch! Mau trả xe cho tôi”
“Không đi xe của tôi, em còn quyết định nào ư? Ngoài tôi ra chẳng ai biết xe em ở đâu”
Mộ Di Quân nhìn đồng hồ đã sắp 8 giờ, cô chẳng ngu ngốc mà ngồi đôi co với hắn.
“Tôi đi xe buýt, anh thích thì lấy đi”
Bóng lưng mảnh khảnh bước đi cùng đế giày cộp cộp, hắn tự hỏi từ bao giờ cái hình bóng ấy đã gây thương nhớ cho hắn như vậy?
Cho dù năm ấy, Mộ Di Quân đứng giữa hàng trăm người trong buổi khai giảng, không cần nhìn lau Tư Dịch dễ dàng nhận ra cô, chấm sáng trong lòng hắn.
6 năm trước
Buổi khai giảng sẽ chẳng có gì phải chê khi cái nắng cuối hè còn lưu lại. Tia nắng chói chang xuyên qua lớp áo đồng phục trường, nóng đến như thiêu đốt cả tâm can. Có lẽ những ngày nóng này là nút tắt của ngày hạ.
Sau một kỳ nghỉ hè, điều thú vị được chứng kiến đó là ai cũng cao lên một chút, cũng trưởng thành hơn một chút và rất nhiều câu chuyện được hình thành.
Tư Dịch ngày nào cũng gặp cô, chỉ có điều không lâu như những lúc đi học, cô gái nhỏ dưới bóng cây dưới sân trường nhanh chóng lọt vào tầm mắt. Cô nhóc này hình như cao hơn rất nhiều, vô tư khi nói khi cười cùng cô bạn Cố Giai Giai.
Đứng độ một lúc, Mộ Di Quân chợt ngoảnh đến chỗ hắn, tóc đuôi ngựa theo tầng theo lớp bay gờn gợn, phe phẩy trong gió cùng nụ cười khả ái, một tay cô nép sau lưng giữ chân váy màu xanh than, một tay giơ cao vẫy chào hắn.
Cậu thiếu niên nhanh chóng thu hồi biểu cảm xao động, không nhanh không chậm bước đến chỗ cô, hắn có thể nhận ra chấm nắng nhỏ còn xót qua tán lá rợp trên gương mặt kia bị hắn che khuất.
“Cố Giai Giai chụp giúp mình kiểu ảnh”
Giọng nói tạt qua là của bạn học bên kia, Cố Giai Giai cười cười nói ra đó một lát rồi chạy đến. Cố Giai Giai nổi tiếng chụp ảnh đẹp, cô vui vẻ khi được nhiều bạn học nhờ chụp như vậy. Chụp ảnh cũng là một tài năng, một đam mê!
“Thật may, bọn mình còn học cùng nhau”
Mộ Di Quân nói như vậy hắn có thể hiểu là cô vui khi học cùng hắn?
“Ba người, Giai Giai, mình và cậu không phải rất vui sao?”
Câu sau của cô làm hắn âm thầm thu hồi niềm vui trước đó, thì ra cô nói nghĩa này…
Ngôi trường này, mỗi năm lại xếp lớp theo thành tích học tập, sẽ có học sinh mới và học sinh cũ đan xen. Dù khắc nghiệt là thế nhưng đây là năm cuối cấp ba của họ, chắc chắn chuyện bồi dưỡng tình cảm bạn học sẽ đẩy nhanh hơn một chút.
Sau khi ổn định lớp là đến việc bầu ban cán sự lớp.
Chủ nhiệm mới của họ là thầy Tô, giới thiệu bản thân xong đơn giản gọi những học sinh từng làm ban cán sự lớp. Trong đó, có hai người từng làm lớp trưởng Mộ Di Quân và Du Kiều.
Cuộc bầu phiếu ngắn ngủi kết thúc, Mộ Di Quân nhiều hơn Du Kiều hai lá phiếu, dĩ nhiên cô vẫn sẽ làm chức vụ này.
“Đáng ghét!”, Du Kiều ngồi một góc, không những không chịu công bằng còn thì thầm chửi rủa, mắt ả chăm chọc nhìn Mộ Di Quân nói to nhỏ với người bên cạnh, Tư Dịch.
Dương Ngọc ngồi bên cạnh đưa tay cùng nụ cười giả hoạt: “Du Kiều phải không? Tôi từng học lớp cũ với lớp trưởng hiên tại, cậu có vẻ để ý chuyện bầu ban này quá nhỉ?”
Du Kiều nhăn nhó buồn bực chẳng muốn nói gì.
“Tôi cũng chẳng thích mấy người học giỏi, toàn đem ra so sánh với học sinh yếu như tôi, thật chán ghét!”, Dương Ngọc tỏ thái độ.
“Tôi lại không học giỏi lắm”, Du Kiều bắt tay như đáp lại cái ý đồ ác ý được đề xuất.
Năm học cuối cấp ấy, thực sự là một khoảng thời gian rất dài, rất rất dài…