Như vậy là tuyệt tình quá rồi!
“Chú…chú còn có gia đình. Chú không thể sống khổ sở”
Gia đình? Cũng đúng thôi, cũng chính vì lý do ấy mà bao lâu nay cho dù cô bị Hồng Lam đối xử tên bạc ông chỉ hèn nhát nguỵ biện để bà ta bình tĩnh lại chứ chưa từng đứng lên bảo vệ cô. Và nói những lời như: “Họ cũng là gia đình chú”
Mộ Di Quân chua chát nói: “Cháu hiểu thưa chú!”
Mộ Viễn nắm lấy tay cô, giọng nói vui hẳn ra: “Cháu hiểu mà nhỉ? Chú không có lựa chọn nào khác nên mới phải làm vậy”
Mộ Di Quân hất tay Mộ Viễn, lạnh nhạt chắp vá từng chữ: “Chú…sau này cháu không phải gia đình chú”, cô cười lạnh bổ sung: “À không đúng, từ trước đến nay chú từng coi cháu là gia đình bao giờ? Cháu chỉ là công cụ hợp tác với Phó thị, không phải ư?”
“Mày…”, Mộ Viễn giơ tay lên cao giáng thẳng cái tát trên mặt cô.
Đây là có tật giật mình hay là sự thật mất lòng? Nhưng sao cũng được, đều lộ bản chất đó thôi.
“Chú, tốt nhất chúng ta nên tuyệt giao”
Có lẽ Mộ Di Quân cô sẽ chẳng có một gia đình đúng nghĩa nếu xoay quanh lừa lọc, dối trá, lợi dụng nhau thế này. Mộ Viễn nếu chưa từng coi cô là người thân thì tại sao cô cố chấp làm gì?
“Được, mục đích tao đến đây cũng chỉ có vậy”, Mộ Viễn rút ra tờ đơn cắt đứt quan hệ, thông tin điền đều đầy đủ chỉ thiếu chữ kí của cô.
Mộ Di Quân chua xót kí tên. Dù cô có đoán chuyện này sẽ xảy ra nhưng thế này có phải quá bạc bẽo rồi không?
Ngày dài trôi dần qua, chắc vì có lẽ hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện.
…
Sau khi xuất viện, Mộ Di Quân gọi xe đến thẳng Phó thị.
Ngay khi cô bước vào đã nhận được tin của nữ thư kí: “Phó phu nhân, chúng ta có hẹn”, thư kí vội vàng chạy đến báo tin.
Được biết Mộ Di Quân vừa xuất viện đã tới công ty lại vừa kịp lúc, nữ thư kí khẽ thở phào.
Mộ Di Quân khó hiểu, hẹn? Từ lúc nào Phó thị có cuộc hẹn như vậy?
“Tôi không nhớ chúng ta có hẹn đấy?”, Mộ Di Quân thắc mắc.
“Là hẹn đơn phương!”, người đàn ông cùng lời nói từ phòng họp bước đến, đằng sau còn có vài ba người cấp dưới.
“Thật xin lỗi ngài. Chúng tôi không tiếp hẹn”, Mộ Di Quân không nói nhiều, lướt qua hắn, ấn nút thang máy tầng cao nhất.
Chưa đầy hai phút, Tư Dịch không một phép lịch sự mà xông thẳng vào, nữ thư kí có cố ngăn thế nào cũng không đối lại với hắn.
Mộ Di Quân dừng công việc bên máy tính, cô tiến đến chỗ Tư Dịch, chưa kịp nói lý hắn đã mang tập hợp đồng trước mặt cô, với dòng chữ sáp nhập công ty.
Căn phòng trong chốc lát chỉ còn hai người.
“Anh muốn làm gì?”, Mộ Di Quân phẫn nộ ném tập hợp đồng lên bàn uống nước.
Chuyện sáp nhập cô đã từng nghĩ đến, trước sau chuyện này sẽ phải bàn đến. Phó thị dù sắp phá sản nhưng thị trường là nơi cạnh tranh, mở rộng quy mô là chuyện tốt. Nhưng với hắn liệu có đơn giản chỉ là thôn tính độc chiếm thị trường?
“Sáp nhập hay giải thể, phá sản?”, Tư Dịch đơn giản diễn giải.
“Anh ép người?”, Mộ Di Quân lớn tiếng, có thể hiểu cô tức giận thế nào. Phó thị Phó Ngục Danh và Oản Hương đã tin tưởng giao cho cô như một lời từ biệt. Cho dù còn một tia nhỏ nhoi cô vẫn sẽ mang Phó thị trở lại!
“Ép? Em không phải người rõ nhất ư?”
Đúng là như vậy, Phó thị đang trên bờ phá sản, đây không phải cách, càng không có sự lựa chọn.
Sáp nhập đồng nghĩa với việc chấm dứt sự tồn tại của Phó thị bằng không sẽ đối mặt với phá sản, thành viên trong công ty ngày một ít đi, không đủ số lượng chuyện giải thể cũng là điều có thể xảy đến.
Việc đồng ý hay không đồng ý đều chẳng có lợi ích nào cả, sau cùng Phó thị sẽ biến mất. Nhưng nếu nghĩ kĩ lại, thay vì trắng vốn, nợ nần chồng chất thì giao cơ nghiệp cho Từ thị vẫn là đỡ hơn.
“Việc sáp nhập với một công ty sắp phá sản với Tư thị là chuyện chẳng ích lợi gì nhiều, Tư tổng ngài cần gì phải tốn công như thế?”
“Phó thị bây giờ chỉ là con kiến dưới chân, tôi dẵm lúc nào chẳng được? Không phải vì muốn thương lượng trong hoà bình với em sao?”
Trong một tuần qua hắn cố tình tạo cơ hội cho cô, một là đưa Phó thị quay lại thị trường, hai là để hắn ra tay. Nhưng sự thật chỉ có một, Phó thị hiện tại không thể ngóc đầu lên!
“Nếu không anh định làm gì?”
Tư Dịch kéo Mộ Di Quân lên người hắn, bàn tay lớn dần dần lướt xuống nơi sống lưng cô.
“Đừng đặt điều với tôi”, hắn luồn tay vào chiếc chân váy chữ A màu nhạt, đây là biểu hiện tức giận của hắn dành riêng cho cô, quấy rối!
“Bỏ ra…anh biến thái…a…”
Tư Dịch mạnh mẽ trói một tay cô đặt trong lồng ngực, tay kia lấn lướt đến chiếc quần nhỏ bên trong, mang ngón tay ấn vài cái.
Mộ Di Quân ngứa ngáy cọ đầu trong lòng hắn, miệng nhỏ phát ra những âm run run.
“Thích không?”, Tư Dịch ngậm lấy vành tai cô.
Tiếng bọt nước nhớp nháp không ngừng bên tai cô tạo cảm giác nhồn nhột, Mộ Di Quân lắc đầu quay sang một bên.
Tư Dịch làm tới, ngón cái thành thạo vạch quần nhỏ ra một chút, đưa bốn ngón tay vào trong.
Mộ Di Quân giật thóp, tâm can không làm cô tiếp tục nói lời từ chối: “Tôi kí…anh thả ra…tôi kí”
Tư Dịch nhếch mép, hơi thả lỏng tay cô.
Mộ Di Quân đẩy hắn đứng bật dậy, tay cô vội vàng chỉnh lại chiếc chân váy bị hắn vén lên một đoạn.
Tư Dịch lấy ra một chiếc bút, môi mỏng nhẹ nhàng nhả ra mấy từ vô sỉ: “Ngoan ngoãn như thế có muốn tôi cũng chẳng thể phạt em”
Mộ Di Quân cầm lấy chiếc bút, đắn đo nhìn hắn, con người này nguy hiểm, cô không kí hắn sẽ làm khó cô.
Cô cầm chặt bút kí tên. Dù không phải cách hay nhưng đây là cơ hội, Phó thị cũng sẽ không phải bị chôn vùi trong vô ích.
Tư Dịch làm việc năng suất rất cao, chỉ trong ngày thôi mọi chuyện như chưa từng xảy ra, Phó thị không ôm nợ phá sản nhưng đổi lại tiếng tăm Phó gia trên thị trường giờ chỉ còn là một cái tên huyền thoại trong quá khứ.
Căn biệt thự của Phó gia cũng là vốn liếng của Phó thị tất nhiên sẽ được hắn kiểm soát.
Còn căn nhà Mộ Di Quân và Phó Thừa Trạch ở riêng là do ba mẹ anh mua riêng bây giờ cô được thừa kế…
Cô tự hỏi chuyện thừa kế này sinh ra để tạo nỗi buồn hay sao? Tài sản để làm gì khi nó chỉ còn là cái bóng đơn côi.
Thời gian để lại những thói quen thường nhật.
Mộ Di Quân hoàn thiện cả ngày với bản nhạc piano tại trung tâm, tối cô có thể ăn một mình cũng có lúc Cố Giai Giai cùng Khúc Hành Tống đến ăn cùng.
Hai người biết chuyện Phó thị cũng buồn cho cô, thỉnh thoảng lại đến ăn cơm, chuyện trò đến tối muộn mới về.
Hay đến đêm, cả một tảng thịt nặng đè lên người Mộ Di Quân.
Đêm nào Tư Dịch cũng mò đến phòng riêng ôm cô ngủ. Trời sáng cô tỉnh giấc, hơi ấm đã nguội lạnh, hắn rời đi như một giấc mơ. Hoặc có những đêm, hắn say rượu làm phiền giấc ngủ của cô, hắn gọi tên cô suốt cả đêm không thì đè cô ra hôn đến khi hắn muốn ngủ thì thôi.