Từ ô cửa sổ, vệt sáng len lỏi qua từng khe cửa hắt vào căn phòng đầy ám muội.
Mộ Di Quân cố mở mắt, tay còn đặt lên đầu vì cơn nhức thoáng qua.
Mộ Di Quân gạt chăn trên người, chân đặt xuống đất, đôi chân thon trắng đập vào mắt cô, không mặc quần áo? Nhìn lại mới thấy đây không phải phòng cô.
“Dậy rồi?”, thanh âm trầm trầm, dáng vẻ lười nhác lại tuỳ tiện dựa vào thành cửa là Tư Dịch?
Sao anh lại ở cùng cô? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mộ Di Quân day trán, cố nhớ lại chuyện gì nhưng chỉ thấy đầu đau như búa bổ.
Chẳng lẽ…
Mộ Di Quân mới bừng tỉnh, lấy chăn che người, hiện tại cô đối đầu với hàng ngàn câu hỏi.
“Sao phải che?”, Tư Dịch đưa khăn lên đầu lau tóc, giọt nước trên mái tóc thi thoảng lại nhỏ xuống khuôn mặt góc cạnh, anh tuấn của người đàn ông.
Hắn tiến gần chỗ Mộ Di Quân đang ngồi, một tay chống lên giường thuận thế đè cô vào thành giường, ghé sát vào mặt cô, “Thấy cũng thấy rồi, em che cái gì?”
Chỉ là vòng qua bên kia giường lấy điện thoại, còn toài người sang chỗ cô. Đúng là vẽ thêm đường!
Không biết vì lo sợ hay trốn tránh nhưng một lời Mộ Di Quân cũng không dám nói, cô quay mặt sang một bên, không dám đối diện, hắn lấy điện thoại cạnh chỗ cô ngồi rồi đứng dậy.
Như sắp nói được gì đấy, Mộ Di Quân đã thấy Tư Dịch ấn gọi điện thoại, vốn lời ít ỏi, không dài dòng lại ngắn gọn, đủ hiểu: “306”
Chưa đầy một phút, tiếng gõ cửa vang lên vài tiếng “cộc, cộc”, Tư Dịch cũng vừa mặc xong quần áo, ra ngoài lấy đồ.
Tư Dịch đặt quần áo lên giường, thấp giọng nói: “ Quần áo của em”
Hắn lại đảo bước vào bếp, đi ra với cốc nước gừng giải rượu còn ấm, đưa Mộ Di Quân mà cô không nhận, một câu cũng chẳng nói.
Tư Dịch không thích nhiều lời: Một là làm, hai là phải làm!
Hắn giữ một ngụm trong miệng, bước đến gần rồi đè gáy cô vào bàn tay hắn, trực tiếp cúi xuống đưa vị cay của gừng, đôi chút cái ngọt của đường vào miệng cô.
Mộ Di Quân cau mày khó chịu, tay cô lúc nào cũng phòng bị bây giờ lại đang tốn sức đẩy hắn ra trong vô ích.
Tư Dịch ép cô uống mãi mới nuốt, bị sặc là điều không tránh khỏi, hắn vỗ nhẹ vào lưng cô cho bình tĩnh.
Hắn lại tiếp tục với ngụm thứ hai. Nhưng lần này cô phản kháng, đứng phắt dậy, tay còn giữ tấm chăn mỏng che cơ thể, môi cô run run, mãi mới nói thành câu: “Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng không muốn biết, chuyện này coi như không tồn tại…”, tay cô siết chặt tấm chăn, giữ bình tĩnh rồi đanh thép, thẳng thừng nói: “Tôi không muốn chồng sắp cưới của tôi hiểu lầm”
Ha, buồn cười thật!
Tư Dịch vốn định không để ý chuyện này: Cô nói cô không nhớ, được, có thể hiểu!
Nhưng con mẹ nó!
Qua một đêm kịch tình đầy tình nguyện giờ nói không tồn tại là không tồn tại?
Hiểu lầm?
Mộ Di Quân muốn đưa trách nhiệm này cho hắn à? Cô đây là muốn qua cầu rút ván?
Mặt người đàn ông vẫn vậy, không một biểu cảm nhưng tay hắn gồng lên như sắp đứt dây thần kinh tới nơi, nói không tức giận ai tin?
“Em thử không dính dáng xem?”, Tư Dịch siết chặt cổ tay cô, giữ cô lại gần hắn, hắn dồn hết cơn tức giận qua lời nói chứa đầy ẩn ý: “Đừng trách tôi khiến em bẩn!”
Mộ Di Quân siết càng chặt tay như một cách giữ bình tĩnh lại một chút. Giờ khắc ấy mặt cô tái nhợt giống mất máu, như vẽ thêm nét sợ sệt trên khuôn mặt.
Bẩn? Cũng phải…
Cô thấy nhục nhã, tại sao lại có thể hành động mất kiểm soát như vậy? Cô là loại người bẩn thỉu đến mức nào?
Mộ Di Quân câm nín, từ từ đẩy Tư Dịch ra, cầm bộ đồ vào phòng tắm, rất lâu sau mới bước ra.
Tư Dịch ngồi ngoài này đọc tin tức trên mạng, tay cầm tách cà phê, hắn không nhìn cô nhưng vẫn nhận ra số đo vòng hắn dán lên bộ váy là rất vừa.
“Lại đây”, Tư Dịch vẫn chăm chú xem tin tức nhưng lại có vẻ rất vội, muốn cô đến ngay lập tức.
Mộ Di Quân ngó lơ lời hắn, lại lấy túi xách trên giường, cô muốn rời khỏi đây.
Tư Dịch mất bình tĩnh, ném tách cà phê xuống đất thành nhiều mảnh thuỷ tinh nhỏ.
Cô dám chống đối? Nãy hắn nói cô không hiểu hay chưa tin?
Mộ Di Quân vẫn điềm nhiên, cầm tay nắm cửa định bước ra ngoài. Tư Dịch ngay sau cô với tay đóng cửa lại, hắn đẩy cô sát cánh cửa, cúi thấp đầu nhìn, cô lại không nhìn hắn lấy một lần, mặc cho người đàn ông giữ chặt.
“Tên hôm qua, ngay lập tức huỷ hôn. Còn chưa rõ ai mới là người đàn ông của em?”
Thật nực cười! Năm đó hắn bỏ rơi cô, bây giờ lại một mực giữ cô lại chỉ vì tình một đêm? À không đúng, có khi đó chỉ là tai nạn.
“Tư tổng, anh lại rảnh rỗi đi huỷ hoại hạnh phúc của người khác?”
Đúng là cô vẫn chưa hiểu chuyện. Vậy để hắn chỉ cho cô hiểu!
“Tôi nghĩ em thông minh lắm.” Tư Dịch bóp cằm cô đến đau điếng, bắt đối diện với hắn ta, hắn nở nụ cười vốn chẳng phải cười mà là mỉa mai, “Ai muốn cưới một con đĩ như em?”
Cái tát để lại vết đỏ trên mặt người đàn ông, sức lực không hề nhẹ.
Ai cũng có giới hạn và giới hạn của cô đến vậy thôi.
Tư Dịch hết đe doạ lại sỉ nhục cô, đúng là một tên điên! Có lý do gì cô phải nghe mấy lời hắn nói? Chuyện của cô hắn đâu cần can thiệp?
Mộ Di Quân rời đi với cái tát in hằn, cả hành lang dài, cảm giác vẫn có ánh nhìn dõi theo sau lưng cô.
Mộ Di Quân mở điện thoại, hàng chục cuộc gọi điện thoại của Phó Thừa Trạch, rồi vài tin nhắn anh hỏi han.
Phó Thừa Trạch dặn cô khi về gọi anh tới đón kia mà, chắc anh lo lắm. Mộ Di Quân lại cảm thấy có lỗi với anh, thêm nhiều hơn một chút…
Tiếng điện thoại kêu vang, Mộ Di Quân bắt máy, đầu bên kia giọng nói có vẻ mệt mỏi: “Anh thấy em gần cổng khu B của nhà hàng. Ở bãi đậu xe, anh đợi em đấy”
Mộ Di Quân giật mình, hàng ngàn câu hỏi trong đầu lần lượt tra tấn tinh thần cô, ngập ngừng mãi mới trả lời cuộc điện thoại của Phó Thừa Trạch: “Vâng, em biết rồi”
Vừa đi Mộ Di Quân vừa lo lắng, nghĩ ngợi: Phó Thừa Trạch chẳng lẽ biết cô ở đây? Hay anh thực sự biết chuyện rồi?
Cô thấy bản thân mình thật đáng ghê tởm, chuyện đến vậy rồi còn dám nghĩ mấy chuyện đó, cô xứng sao?
Bãi đậu xe, Mộ Di Quân dễ dàng nhận ra xe của Phó Thừa Trạch, cô đi tới, mở cửa xe nhưng lại bị khoá.
Cảm giác này thật xa lạ, bình thường đợi cô anh luôn mở sẵn, không khoá.
Phó Thừa Trạch không để ý, cũng chẳng tập trung lắm, Mộ Di Quân gõ cửa vài cái mới mở cửa xe.
Mộ Di Quân ngồi lên xe, Phó Thừa Trạch cũng không hỏi thăm gì, đây cũng là điểm lạ với anh…
Đi một đoạn đường im lặng, Mộ Di Quân quyết định lên tiếng, cô muốn nói anh nghe sự thật.
“Phó Thừa Trạch”, Mộ Di Quân cất tiếng gọi nhưng lại không biết nói từ đâu mà đôi co, câu lệ: “Em có chuyện muốn nói…” Cô thề! Bản thân chưa bao giờ dài dòng với anh như vậy, thường thì nói thẳng không bao giờ xin phép kiểu này.
Mộ Di Quân làm sai với anh, cô coi thường bản thân! Loại người như cô nên để người ngoài xa lánh!
Phó Thừa Trạch như không muốn nghe, cắt ngang lời Mộ Di Quân định nói: “Chúng ta rút ngắn ngày đi. Hôn lễ tổ chức sớm hơn một tuần, em thấy sao?”