Trong phòng có tiếng Duyên vọng ra: "Ai vậy?"
Nàng mở cửa ra, thấy Ân nàng lại đỏ mặt vì nàng mới tắm xong, có lẽ đang sấy tóc, trên người vẫn quấn chiếc khăn tắm màu trắng khiến anh lại bị kích thích tình dục nữa, anh nhủ thầm: "Mịa."
"Ân… đợi… Duyên xíu nghen." Nói xong nàng đóng vội cửa lại.
Khoảng mười phút sau nàng bước ra, tối nay Duyên mặc chiếc quần jean màu đen làm nổi bật đôi chân dài thẳng tắp, chiếc áo thun hai dây màu trắng cá tính, mái tóc dài được cột lại cao lên như đuôi gà. Nhìn nàng cứ như một đả nữ vậy, rất mạnh mẽ mà hấp dẫn đến gợi tình làm Ân cứ ngơ ngẩn đứng nhìn: "Duyên đẹp quá!"
Hai bên má nàng ửng hồng thẹn thùng vì được khen: "Thật không? Hi."
Ân nói: "Đẹp lắm, chuẩn không cần chỉnh, chỉnh nữa là hết chuẩn."
Phương Duyên cười tít mắt trước lời khen ngợi đó rồi hai người họ rảo bước ra ngoài đường đón taxi. Nàng dẫn Ân vào một nhà hàng hải sản sang trọng. Lựa cái bàn gần ban công ngắm nhìn ra phía biển và ngồi xuống.
Duyên cười: "Ân ở trên núi thoái ẩn giang hồ, lâu ngày xuống biển thì ăn hải sản mới phù hợp."
Ân bật cười khi nghe lời trêu của nàng: "Ăn với Duyên chắc ăn gì cũng ngon thôi mà, hải sản hay cơm muối cũng vậy."
Nàng: "Mồm mép ghê quá, chắc tán gái ghê lắm đây."
Ân: "Ngày lắm mối tối nằm không có gì đâu mà ghê."
Nàng: "Nghi lắm."
Thật sự là Duyên rất gợi tình, nàng tuy không bằng Bích Trâm cả về nhan sắc lẫn vóc dáng, thua chị Trâm nhưng chỉ là thua một tí thôi chứ không nhiều nhưng ở nàng có gì đó khiến cánh đàn ông phải chao đảo ngay cái nhìn lần đầu. Lúc thì nữ tính quý phái lúc thì trông mạnh mẽ cá tính đầy sức sống. Lúc này Thiên Ân thật sự ham muốn lên giường cùng với nàng, hai người ăn và uống vài ly rượu, hỏi thăm hoàn cảnh sống của nhau, lúc này mới biết là Duyên đã có ý trung nhân, tuy nhiên đây là một cuộc tình không mong muốn của nàng, là một bất hạnh của người con gái tên Duyên.
Chuyện là gia đình Duyên có mở công ty kinh doanh đa mặt hàng, nàng từ nhỏ giờ sống trong nhung lụa cùng cha mẹ và một người em trai. Nhưng năm vừa qua cha mẹ nàng bị vỡ nợ, làm ăn thua lỗ và trên con đường phá sản, thậm chí dẫn đến nguy cơ tù tội. Cha mẹ nàng được một người bạn làm ăn giúp đỡ nhưng với điều kiện là phải để nàng lấy con trai ông ta vì ông ta thật sự muốn có người con dâu xinh đẹp như nàng. Thật sự là con trai ông ta và nàng cũng là bạn học lúc nhỏ, tên này yêu Duyên cả thời gian dài nhưng không được vì nàng không yêu anh ta, giờ đây gia đình nàng gặp nạn, lợi dụng chuyện này mà ép nàng vào con đường không thể không đi.
Nếu Duyên làm dâu ông ấy thì không những gia đình nàng thoát khỏi kiện tụng mà còn có thể khôi phục lại cơ nghiệp vì được bên kia cho mượn tiền để phục hồi công ty. Cái sự được quá lớn cho cha mẹ cũng là cái mất quá nhiều đối với Duyên. Làm gì có cuộc hôn nhân nào hạnh phúc nếu không yêu nhau. Nhưng bên hiếu quá nặng, từ chối là bất hiếu, là tan gia bại sản, danh vọng cả gia đinh. Nàng gật đầu trong nước mắt và con tim rỉ máu. Sự u uất một thời gian dài khiến nàng quyết định đi đây đó nghỉ ngơi để chuẩn bị tinh thần cho cuộc hôn nhân đầy vụ lợi, nhưng cái chính là nàng muốn tạm thời trốn tránh cái mảnh đất đau khổ đó. Để sống những ngày bình thản có thể là cuối cùng trong đời.
Rồi Phương Duyên chốt một câu: "Và ở đây, Duyên đã gặp Ân."
Thiên Ân nghe xong gật đầu đồng cảm với nảng: "Ừ, xem ra chúng mình cũng có thể gọi là cái duyên. Chuyện của Duyên thật buồn bã nhưng Ân hoàn toàn có thể thông cảm, Duyên đâu còn có sự lựa chọn nào."
Nàng buồn bã nói: "Ừ, cha của Duyên lại bị huyết áp và tim, nếu Duyên từ chối thì cha có lẽ không chịu nổi áp lực mà đổ bệnh. Duyên chấp nhận đau khổ."
Thiên Ân chẳng biết nói câu nào nữa, lặng lẽ ngồi uống ly rượu ngẫm nghĩ về hoàn cảnh éo le này, đúng là đời không như mơ, nỗi niềm tâm tư của cả hai vơi dần như những ly rượu. Giọt nước mắt lăn trên khóe mi người đẹp, anh lặng lẽ sang ngồi cạnh lau nước mắt cho nàng, nàng dựa vào người anh buồn bã. Cả hai cứ ngồi thế khoảng mười lăm phút rồi Duyên ngồi thẳng dậy và nói: "Thôi buồn vậy đủ rồi, mình đâu phải dễ gặp, cứ vui hết mình cho chuyến này đi, quên hết sự đời, rồi chuyện gì tới hẵng tới."
"Ừ, đúng đó." Ân tán thành.
Anh thấy vui khi Duyên đã lấy lại khí thế vốn có của mình, anh và nàng uống thêm ít nữa rồi đứng dậy ra về. Lúc này là chin giờ tối, còn sớm nên anh rủ nàng đi vào bar chơi, nàng đồng ý tắp lự, hai người ghé vô quán bar gần đó.
Lựa một bàn rồi ngồi uống vài ly rượu nhẹ, sự có mặt của Phương Duyên gây chú ý cho một số người, cũng phải thôi, nhìn nàng hấp dẫn như vầy thì thằng nào chả nứng, mông vú cứ ngồn ngộn ra thì thằng nào chả muốn lên giường chịch nàng tới tấp. Tiếng nhạc ầm ĩ khiến cho Duyên sảng khoái tinh thần, nàng uống thêm xíu rượu nữa rồi kéo Ân ra nhảy. Trong tiếng nhạc xập xình và mớ âm thanh hỗn độn dưới ánh sáng mờ ảo, Duyên cuốn lấy anh không rời.
Luồn tay ôm eo nàng lắc lư theo điệu nhạc, thi thoảng đôi bàn tay của Ân tham lam lướt qua vội vã trên bờ mông săn chắc của nàng. Càng nhảy Duyên càng ôm anh chặt hơn, côn thịt áp sát cái mu qua lớp quần, côn thịt và mu dính nhau nhảy múa tựa hai người vậy. Gương mặt nàng sắc sảo nhìn Ân say đắm, bàn tay anh đặt lên gáy nàng đẩy nhẹ tới, hai đôi môi dính nhau mất rồi. Hôn nhau rồi rời ra nhìn âu yếm, men rượu làm cả hai như dạn dĩ hơn, thoải mái hơn. Tay Ân bạo hơn, đặt trên mông nàng, nàng gục đầu vào vai anh không nói.
"Mình về phòng nghen?" Ân đặt vấn đề.
"Ừ, Duyên cũng mệt rồi." Nàng thầm thì.
Ân hy vọng đêm nay trót lọt sẽ được ngủ bên người đẹp này. Côn thịt cứng lên hy vọng nhưng dường như nàng vẫn còn e ấp, nửa chừng lắm làm anh cũng không dám manh động. Tới trước cửa phòng nàng, anh đứng đực ra như đang chờ đợi một điều gì đó. Cánh cửa phòng mở ra chầm chậm, dường như Duyên đang đấu tranh tư tưởng điều gì đó và anh chỉ biết đứng im chờ đợi.
Thấy tình hình có vẻ sẽ không tiến triển nên Ân buột miệng: "Thôi anh về phòng nghỉ ngơi đây, em vào ngủ đi."
Nàng khẽ cất tiếng: "Uhm… anh… ngủ ngon nhé."
Quay lưng đi mà lòng Thiên Ân tiếc nuối khôn tả, bước chân chậm rãi mà nặng trĩu tựa đeo chì, anh nghĩ Duyên đã khép lòng mình lại. Những hy vọng dấy lên rồi bị dập tắt, cảm xúc bùng nổ bỗng tan biến vào hư vô.
Đi được mấy bước chân thì tiếng gọi đầy cảm xúc của Phương Duyên sau lưng anh: "Ân!"