Một chút thất vọng hiện lên và cũng là lần đầu tiên anh thất vọng khi đó chính là chị. Cũng đúng, lần đầu tiên có người con gái khiến anh quên chị, không nghĩ tới chị, không nhớ về chị, người mà anh luôn khao khát. Ân mở tin nhắn và xem nội dung: “Em dậy chưa, đang làm gì vậy?”
"Chị nhớ mình chăng?" Ân thầm nghĩ. Rồi tự nhiên anh lại thấy niềm vui trở lại.
Anh nhắn lại: "Em dậy rồi, đang uống coffee và nhớ tới một người phụ nữ."
Chị Trâm: "Ai mà có phúc vậy ta?"
Ân: "Không nói đâu, hê hê."
Chị Trâm: "Không nói thì thôi, thèm, có mua quà cho chị không đó, hay là ham chơi quá quên rồi."
Ân: "Làm sao mà em quên chị được, em mua rồi, em nghĩ là chị sẽ thích."
Chị Trâm: "Em mua gì vậy, nói nghe coi, tò mò quá."
Ân: "Em mua bộ đồ lót, không biết size nên mua đại, mặc không vừa thì trả em để em tặng người khác nghen."
Chị Trâm: "Thằng quỷ, sao lại mua thứ đó, nghĩ sao vậy hả?"
Ân: "Hê hê, đùa tí ấy mà, em mua cái khác, về rồi sẽ biết."
Chị Trâm: "Chọc chị hoài."
Nói chuyện chán chê rồi gọi cho Bảo Trinh, tán dóc linh tinh rồi đi ra công trình. Hôm nay làm vài việc xong báo cáo về đại ca là hoàn thành nhiệm vụ tối lên xe về.
Thiên Vũ city thật đẹp và đầy kỷ niệm. Nơi đây anh đã có thêm một cuộc tình, cuộc tình ngắn ngủi mà giàu cảm xúc, đầy nhớ nhung. Một ngày nào đó nhất định anh sẽ xách balo lên và đi… tìm Phương Duyên. Chiều ra ngắm biển lần nữa rồi về, những cô gái xinh xắn đi qua lại và anh nhìn thấy hình bóng Duyên ở tất cả bọn họ. Nỗi nhớ sẽ qua, phù!
Lên xe về kết thúc chuyến công tác, Ân thầm cảm ơn đại ca đã cử anh đi chuyến này. Về đến nhà rồi đi chơi cùng Bảo Trinh, nàng mê tít vì món quà anh tặng, hôn rối rít nháo nhào. Yêu nàng dã man, gấu của anh luôn đáng yêu như vậy, sẽ luôn là mẫu người vợ lý tưởng cho bất cứ người đàn ông nào. Nên dù có bao nhiêu cuộc tình thì Trinh luôn là người mà anh mong muốn sẽ làm vợ mình. Nghỉ ở nhà hai ngày cuối tuần làm tình với gấu mỏi mệt, Ân lại đi về công trình, nơi đang có một người đàn bà luôn khiến anh khao khát…
...
Đứng từ trên cao nhìn xuống, việc thi công đang đi đúng tiến độ, sẽ kịp giao đúng thời hạn trước năm học mới, Ân hài lòng vì mọi việc diễn ra suôn sẻ. Ô mà sao anh lại thấy nhớ Xuân tóc đỏ vãi, có nó thì nhốn nháo, vắng nó cũng buồn. Đúng là cái gì bình yên quá cũng nhàm.
Anh vẫn chưa nói cho Bích Trâm biết là đã về, định bụng trưa nay qua hù chị chơi. Đi đâu thì đi, cứ về nơi đây là anh nhớ chị. Tự dưng anh nghĩ thấy mình sao giống thằng họ Sở quá, không biết có cùng chi cùng nhánh tổ tông với nó không nữa, chắc bữa nào về lật gia phả ra xem quá.
Nhà chị Trâm vẫn thế, mới xa có vài ngày mà cứ ngỡ như lâu lắm rồi không đến, Ân vô sân ngắm nhìn hàng cây cảnh một lượt rồi bước chậm rãi vào nhà. Trong nhà yên ắng, sau bếp có tiếng động, chắc là chị đang nấu ăn hay dọn dẹp gì đấy. Anh đứng im trước cửa bếp, chị đang rửa ly đều đặn mà không biết tới sự có mặt của anh. Cái dáng người chuẩn trước mặt thiệt khiến anh mê mị, vẫn là cái quần jean ôm sát mông và đùi tôn lên những đường cong hấp dẫn, vẫn là cái áo thun bao gọn vòng eo thon.
Ân cứ thế đứng im bất động mà thưởng thức cái vẻ đẹp ấy. Bước nhẹ đến gần chị, lấy hai tay che mắt chị lại, người chị giật lên vẻ hoảng hốt rồi lại định thần bình tĩnh một hồi, sau đó quay phắt người lại nói: "Anh về rồi hả?"
Vẻ mặt háo hức chợt tan biến, thay vào đó là sự thất vọng. Có lẽ chị tưởng chồng chị về nên vui mừng khôn xiết.
Chi nói: "Thằng quỷ, làm chị cứ tưởng. Về lúc nào sao im re vậy?"
Ân: "Em mới về, tại muốn hù chị một xíu đó mà."
Chị: "Ừ, thôi lên nhà ngồi chơi đi, chị rửa xong mấy cái ly này đã."
Ân bước lên nhà ngồi bật TV xem, con bé đang nằm ngủ ngon lành trên chiếc võng, chiếc áo ngực treo hờ hững trên tay nắm cửa tủ trong phòng. Lúc này mới thấy chị nhớ chồng ra sao, không nhớ sao được khi hơn cả tháng nay chưa được làm tình lần nào, bảo sao không khao khát được. Thời gian này Ân mà không chiếm đoạt chị thì thật là chẳng có cơ hội nào tốt hơn nữa, nhìn chị thôi mà lửa dục trong người anh bùng phát mạnh mẽ. Anh nhủ thầm hay là cứ làm đại rồi bóc mười mấy cuốn lịch cho nó thỏa mãn.
Anh đưa cho chị món quà mua trong chuyến công tác vừa rồi, chị vui mừng khi thấy những món quà ấy của anh. Cầm chiếc đồng hồ đeo vào tay chị, bàn tay thon dài ấm áp khiến anh đeo một cách chậm rãi như để cảm nhận lâu hơn hơi ấm trên người chị. Rồi lấy cái nón rộng vành úp lên đầu chị.
Ân: "Rồi, chị đẹp quá."
Chị vui mừng nói: "Hi, cảm ơn em. Nhưng sao lại mua cái mũ này cho chị?"
Ân: "Em thấy chị không có mũ nên mua, lỡ như đi đâu loanh quanh đây thì đội vào tránh nắng, người đẹp như chị mà da đen thì phí lắm."
Chị: "Chị già rồi, chọc chị hoài."
Ân: "Lúc nào cũng kêu già, chị em thiếu tự tin quá đi."
Chị: "Cảm ơn em nhé, chị rất thích mấy cái này đó."
Ân: "Thích thì nấu cho em bữa trưa thật ngon cảm ơn em nào."
Chị: "Dễ ẹc, chị nấu xong rồi. Đợi chị dọn lên ăn."
Phụ chị dọn cơm rồi hai chị em ăn, cả hai bây giờ tựa như là chị em ruột thịt hoặc họ hàng gần gũi vậy. Chị rất cởi mở và tự nhiên với anh như người trong nhà.
Ân hỏi: "Cả mấy tháng hè chị loanh quanh ở nhà hoài không chán sao?"
Chị đáp: "Chị quen rồi. Cũng lười đi lắm."
Ân: "Ui, sống vầy thì chán òm. Nghỉ dài ngày thì phải đi đâu chơi cho vui chứ."
Chị: "Chị có gia đình rồi nên lười đi, không như thanh niên bọn em đâu."
Ân: "Thôi bữa nào đi Ngọc Châu với em đi, ở đó đẹp, chơi cho tâm hồn thoải mái."
Chị: "Thôi, chị ở nhà coi con bé nữa."
Ân: "Chị gửi nó qua ngoại vài bữa là được mà, khó gì đâu."
Chị: "Nhưng em còn làm việc mà sao đi được."
Ân: "Em nghỉ vài bữa cũng chẳng sao."
Chị: "Ừ vậy để chị xem thử đã, giờ chưa trả lời được. Nếu sắp xếp ổn thỏa thì đi."
Ân: "Vâng."
Lòng anh như mở cờ trong bụng, đi chơi với người đẹp như chị thì còn gì thú hơn nữa. Thôi thúc muốn có những chuyến đi là một trong những dấu hiệu đầy hy vọng của sự sống. Anh mong là mọi việc suôn sẻ như kế hoạch.