Người xinh thì ngủ cũng xinh, người xinh người đứng vũng sình cũng xinh, quả vậy thiệt. Nhìn nàng ngủ ngon giấc trong lòng anh cũng vui vui sao ấy, vuốt ve mái tóc dài mượt mà và hôn lên tóc nàng một cái, cảm thấy hạnh phúc trào dâng trong lòng. Cái tật xấu lại nổi lên, Ân lôi smartphone ra và... chụp.
Đứng xuống giường chụp toàn cảnh một tấm rồi nhẹ nhàng kéo tấm chăn lên làm lộ ra cặp mông trắng ngần, đưa smartphone chụp mông nàng và dí lại gần chụp rõ hơn cái lỗ âm đạo đang bị ép lại bởi cặp đùi múp máp. Nứng quá chẳng muốn chụp nữa, đưa lưỡi liếm âm hộ nàng. Duyên nằm nghiêng nên Ân nằm sau lưng ngược lại và liếm mút, liếm lỗ hậu môn và lỗ âm đạo nàng khoảng năm phút thì nàng bắt đầu cựa quậy, báo thức kiểu này có thánh nào mà ngủ nổi. Duyên nằm ngửa lại, đùi nàng đè lên mặt Ân, anh thì vẫn cứ liếm đều.
Duyên khẽ ậm ừ: "Anh hư quá, không cho em ngủ gì hết."
Ân cười: "Không phải anh hư, cây thịt anh hư đó, nó cứ bắt anh dậy."
Nàng ngáp dài ngáp ngắn: "Chủ nào tớ nấy, hư gì đâu. Anh thích làm gì thì làm, em ngủ tiếp đây."
"Ai cho em ngủ." Nói xong Ân nằm đè lên người Phương Duyên, đút côn thịt vào nhấp nhấp mấy cái, sau mấy chục cái nhấp nhẹ nhàng thì nàng đã tỉnh táo hoàn toàn, cơn sướng trỗi dậy lấn át cơn buồn ngủ. Thấy vậy anh lại đưa côn thịt tới cho nàng mút. Duyên thè lưỡi ra liếm láp cái quy đầu, tay thì sục nhẹ rồi mân mê hai tinh hoàn. Rồi lại tiếp tục nắc nàng trong tư thế truyền thống, người Duyên rung lên sau mỗi cú nhấp, nước từ lỗ âm đạo bắt đầu rỉ ra trơn trượt.
Làm tư thế này cũng chán, kéo Duyên dậy cho nàng cưỡi ngựa, hai tay tha hồ bóp vú trong khi côn thịt luôn được âm hộ dập phành phạch, mỗi cú dập mông của nàng làm chiếc giường rung lên kẹt kẹt, nếu ai đi bên ngoài hành lang chắc hẳn sẽ nghe thấy âm thanh quen thuộc mà gợi dục này.
Phương Duyên có vẻ mỏi sau một hồi dập mông, nàng nằm sạp xuống người Thiên Ân, anh hẩy mông nắc ngược từ dưới lên làm Duyên rên ư ử. Làm tư thế này rất đã bởi vì vừa nắc vừa bóp hai cặp mông nàng, tuy nhiên cũng rất mau mệt vì vậy anh chuyển sang thế doggy style. Mông nàng chơi tư thế này thì còn gì bằng, mông và âm hộ Duyên đưa ra gợi dục dâm đãng vô cùng, rà rà đầu côn thịt lên đường chẻ giữa hai âm môi rồi đâm thẳng vào bên trong lỗ âm đạo tới tuốt tận đáy lỗ âm đạo là cổ tử cung.
Mông nàng bị vỗ bem bép đỏ ửng lên, cầm hay tay nàng lôi ngược về sau rồi Ân ra sức dập, mỗi cú dập của anh đều mạnh như trời giáng, hai bộ phận sinh dục của anh và nàng va chạm nhau liên tục tạo thành tiếng kêu chan chát ầm ĩ khắp phòng.
Làm tình buổi sáng thì lâu ra vô cùng, vì thế Thiên Ân nắc như vũ bão với tư thế này mà không sợ xuất tinh. Ngược lại, Phương Duyên lên cơn nứng vì tư thế mãnh liệt này gây nên, thịt non mềm trong lỗ âm đạo của Duyên co bóp dữ dội và cũng gần sắp lên đỉnh, nàng rên lên một tiếng rên khoái lạc. Thấy thế Ân bị kích thích càng nắc dữ dội. Dập tơi bời hoa lá như vậy mà anh vẫn chưa có dấu hiệu xuất tinh, được thế anh càng lấn tới mà dập, chuyển tay xuống ôm hai bên hông Phương Duyên rồi nắc mạnh mẽ côn thịt cứng hết cỡ vào trong âm đạo nàng.
Đến khi anh thấy mình sắp tới cực hạn liền vật nàng nằm ngửa ra giường rồi anh liền nằm sấp lên nàng, nhanh chóng cắm côn thịt vào lỗ âm đạo của nàng nắc tới tấp để cơn sướng trong nàng không bị gián đoạn.
"A… Anh… Em lại sắp… muốn... muốn ra… A… A…" Nàng lại hét lên trong cơn sướng. Âm đạo của Phương Duyên lại không nhịn nổi mà bắt đầu co chặt, nàng sắp lên đỉnh và cảm thấy mình sắp ngất đến nơi.
Còn về Thiên Ân cũng sắp muốn ra, anh cũng hét theo nàng: "Anh... A... cũng sắp... tới... giới h... hạn... ư... a... "
"A… A… Anh… Mạnh hơn chút nữa… sướng quá… Em sướng chết mất… A… Lại nhanh hơn một chút… Em… em ra…" Phương Duyên hét âm ĩ thúc giục Thiên Ân nắc mạnh hơn nữa.
Giây lát sau từ lỗ âm đạo nàng đã phun ra một dòng âm tinh. Thiên Ân cũng nắc xong cái cuối cùng để côn thịt ngập sâu trong âm đạo của nàng , dòng nước nóng hổi kia giống như suối nước nóng, ấm áp lại ướt át, sung sướng đến mức Ân phải bắn tinh liên tục mấy đợt.
Giờ phút này cả hai người ôm chặt, cao trào kịch liệt làm cả hai phát run. Một lát sau, hơi thở cả hai điều hòa trở lại, Thiên Ân rút cây thịt ra, trong nháy mắt một dòng chất lỏng đặc sệt ồ ạt chảy ra thấm ướt ga giường dưới thân hai người.
Lỗ âm đạo của Duyên đã sung huyết đỏ tươi bởi chuyến đi chơi này. Cả vùng mông và háng nàng bị Ân nắc dập đỏ cả lên, cơn sướng tràn đi khắp người, nàng lên đỉnh lần hai trong đê mê khó tả, dâm dịch rỉ ra nhiễu xuống giường.
Thiên Ân nằm xuống bên cạnh ôm Duyên, nàng quàng lấy ôm anh. Cả hai nhìn nhau mỉm cười hạnh phúc nhưng rồi trên nét mặt nàng thoáng lên vẻ u buồn khiến anh xót xa.
Hạnh phúc ngắn ngủi đã qua và nàng lại về hiện thực sắp tới, kéo nàng ra khỏi cảm xúc vui vẻ nơi đây. Duyên như chỉ là cái xác không hồn, tâm hồn nàng như đã trôi về nơi xa lắm khi gia đình gặp chuyện. Anh siết chặt nàng vào lòng như cảm thông cho nỗi đau ấy.
Sự thoải mái sau lần xuất tinh làm Ân lại chìm vào giấc ngủ. Trong giấc mơ, anh thấy nàng cùng anh đang nô đùa với sóng biển, rồi bỗng sóng biển hóa thành bàn tay khổng lồ kéo nàng đi mất. Giật mình, anh tỉnh dậy và lại giật mình hơn khi không thấy nàng nằm bên nữa. Vội vàng nhảy vô phòng tắm xem thử lại không thấy, nhìn xung quanh cũng không thấy hành lý của nàng nữa khiến anh sững sờ chốc lát.
Cơn gió nhẹ thổi tờ giấy trên bàn rơi xuống, anh trông thấy vội nhặt vội lên xem: "Ân à, những cảm xúc mà bọn mình bên nhau em sẽ mãi không quên. Bên anh, em mới thấy cuộc sống mới đúng là cuộc sống. Tâm hồn em như sống lại khi gặp anh, cảm xúc bên anh là bất tận. Nếu kiếp sau có gặp lại, em mong mình sẽ trở thành vợ của anh. Em xin lỗi vì đã không tạm biệt anh mà đi, vì em sợ, em sợ mình không đủ dũng khí để rời xa anh. Em sợ mình bị gục ngã bởi tình cảm của anh. Nên em mới lặng lẽ ra đi. Em phải đối diện với thực tế trước mắt, thực tế mà sớm hay muộn em cũng phải đối mặt. Sau này nếu có duyên thì gặp lại, anh giữ sức khỏe nhé, đừng tìm em. Yêu anh nhiều!”
Cầm smartphone gọi cho Duyên ngay tức thì và chỉ có những dòng ò í e vô cảm đáp lại. Ân ngồi phịch xuống giường, châm điếu thuốc và nghĩ về những cảm xúc đã qua. Biết là sẽ hết, sẽ đường ai nấy đi nhưng sao thấy trống vắng quá. Thương Duyên nhưng biết làm sao, nàng đã mãi mãi xa. Nàng sẽ chỉ mãi là ngôi sao đẹp trong bầu trời ký ức.