Nhưng lúc này trong đầu Ân lại hiện ra suy nghĩ còn táo bạo hơn, đó là giả vờ thua thế để chị Trâm kéo chăn xuống, thử xem chị có dám kéo xuống háng anh không. Vì vậy cái chăn cứ mỗi lúc bị kéo xuống chậm chạp, thân trên thì khỏa thân từ lâu rồi. Để chị nhìn anh như vậy thôi thì cũng là để chị bị kích thích. Chị vẫn cứ hì hục kéo, khi kéo tới qua rốn chút thì chị đột ngột dừng lại, có lẽ chị cũng cảm nhận là anh không mặc quần lót. Anh cười thầm: "Tốt, cứ nằm im xem chị làm gì nữa, hề hề."
Mà cũng phải nói là lông háng Thiên Ân nhiều lắm, kéo dài từ côn thịt lên tới rốn, thấy lông lá vậy mà không bị kích thích mới lạ. Hé mắt nhìn thì thấy Bích Trâm ngồi thừ ra nhìn vào cái đám lông đen gợi dục đó. Quả thật chị bị kích động, sự bối rối thể hiện rõ ra trên gương mặt xinh đẹp. Lúc này Ân ngồi nhổm dậy, vươn vai mấy cái, giả vờ vô tư như chẳng có gì: "Ngủ đã quá, chị không kêu chắc em ngủ tới tối luôn rồi."
Bích Trâm: "Chị cũng mệt nhưng đói bụng quá không ngủ được."
Thiên Ân: "Uhm, chị đợi em đi tắm đã, nóng quá."
Anh kéo chăn ra định vô phòng tắm thì chợt nhớ là không mặc quần nên vội bụm lại, mắt quay sang nhìn Bích Trâm, chị hiểu ý nên ngồi quay lại rồi anh với tay lấy cái khăn che rồi vô phòng tắm. Chị ngồi ngoài đợi, anh cũng chả thèm đóng cửa phòng tắm, xối nước ào ào mát mẻ, vừa nhìn chị qua tấm gương vừa tắm đúng là phê thiệt.
Ân mặc cái quần dài rồi bước ra lấy cái áo sơ mi màu đen mặc vào, ngắm mình qua gương kể ra thì anh tự thấy mình cũng bảnh trong bộ đồ này. Bích Trâm bước đến đưa tay bẻ lại cổ áo cho Ân trong khi anh đang bận cài nút.
Chị: "Nhanh nào, chị đói sắp xỉu rồi đây."
Ân: "Mấy cái nút áo này cài khó quá chị ơi."
Anh quay sang chị và nói đùa tinh nghịch kiểu trẻ con, chị lườm anh một cái rồi cũng giúp anh cài mấy nút áo còn lại. Một cảm giác hạnh phúc xuất hiện trong lòng, chị giống như một người vợ ân cần chăm sóc cho chồng vậy. Anh ước gì sau này tìm được một cô vợ đẹp người lại đẹp nết như chị vậy.
Rồi Ân và Bích Trâm rảo bước xuống cầu thang, thấy chiếc xe đạp dựng ở đó, chắc là xe của mấy người nhân viên trong khách sạn nên anh lại hỏi mượn. Có xe, có chị, cả hai bên nhau lượn quanh phố phường. Bích Trâm mặc váy nên ngồi nép người qua một bên ôm hông Ân. Hai bàn tay mềm mại của chị bấu chặt lấy hông mỗi khi anb lạng lách đánh võng. Cả hai cười ầm ầm như thời trẻ trâu đi dưới mưa ngâu vậy.
Chạy dọc đường A1, rẽ sang A2, A3 rồi dừng lại một quán ăn bên đường B2. Cả hai ăn ngấu nghiến vì cơn đói hành hạ nãy giờ, chưa bao giờ Ân thấy Bích Trâm ăn ngon lành như vậy, thi thoảng anh đút cho chị ăn, chị tươi cười đón nhận và chị đút lại cho anh. Mọi người nhìn vào chắc hẳn nghĩ cả hai là một cặp yêu nhau, chính vì cái nét trẻ trung so với tuổi nên ai cũng dễ bị nhầm lẫn như vậy. Nếu chị chưa có gia đình, hẳn là Ân và chị sẽ là một cặp rất đẹp đôi rồi.
Ăn uống xong cả hai lại dạo phố ngắm cảnh, những đoạn đường bằng phẳng thật là lý tưởng để cưỡi xe đạp, lâu rồi anh mới lại chạy xe đạp như vậy, cảm giác cũng đã và cũng sung khi ngồi phía sau là một người phụ nữ xinh đẹp hấp dẫn. Ân cứ chở chị quanh phố đến quên cả đường về, mà đúng là quên thiệt, lạc đường rồi. Tuy vậy cũng chả đáng ngại gì vì chỉ cần chạy về phía biển là có thể biết được chỗ về rồi. Vì khách sạn nằm ở đường A1 mà.
Loanh quanh một hồi cũng tìm thấy đường ra biển, đạp nãy giờ cũng mệt nên anh rủ chị ngồi ngắm biển chút xíu: "Biển này đẹp quá, chị em mình ngồi chơi xíu đi."
Chị cũng hưởng ứng: "Ừ, cũng được."
Thiên Ân và Bích Trâm để xe đạp ở vỉa hè rồi cùng nhau đi bộ trên bãi cát dài trắng tinh, gió biển thổi ào ạt mát rượi, ngồi xuống cát và ngắm nhìn trời đất bao la. Vô số nam thanh nữ tú nô đùa trên biển lẫn dưới nước, khung cảnh nhộn nhịp lan tỏa tận tâm hồn. Bàn tay anh tìm đến tay chị, siết nhẹ rồi kéo chị chạy về biển mênh mông. Những cơn sóng vồ vập bồng bềnh khiến người lâng lâng.
Ân quét chân đẩy nước văng tung tóe lên người Bích Trâm, chị cũng đáp trả lại. Cả hai nô đùa với sóng biển dạt dào. Người chị và anh gần như ướt hết, cái váy trắng tinh bồng bềnh trong gió giờ này bị nước thấm nên nặng trĩu dán vào cơ thể chị, cái quần lót màu đen in lên nền váy trắng, Ân cởi áo ra quàng vào che lại. Chị ngượng ngập nhưng hiểu ý, thầm cảm ơn anh. Cột cái áo thun cho chị xong, anh ngước mặt lên nhìn chị, gương mặt e ấp vội quay sang né tránh. Ân nắm tay chị tung tăng dọc bờ biển, cảm xúc trào dâng như sóng xô bờ.
Một hồi sau, Ân nói với chị: "Mình về thôi kẻo nhiễm lạnh."
Chị đáp: "Ừ, mình về thôi."
Rồi anh chở Bích Trâm chậm rãi trên con đường dọc biển, khung cảnh nơi đây thật yên bình, những chiếc thuyền ngoài khơi nối đuôi nhau bất tận như cảm xúc anh dành cho chị vậy.