“Ui da, phỏng mất thôi.” Đường Mộc Nhi vội ném lá bùa đi.
Hứa Văn tiến tới, giơ tay ra, đặt lên cổ Đường Mộc Nhi.
“Mày có biết vì sao tao không thích dùng súng không?” Hứa Văn hỏi.
“Vì không có tiền mua?” Đường Mộc Nhi trả lời.
“Hoang đường.” Hứa Văn nổi khùng “Tao muốn thì mua cho cả đội quân cũng còn được. Nhưng tao không thích súng hay dao, tao thích nhìn người ta từ từ chết dần dưới chính đôi tay này, mày có hiểu cảm giác đó sảng khoái thế nào không?”
“Không hiểu, chúng ta vừa uống trà vừa giải thích được không?”
“Đừng có tìm cách câu giờ nữa, đây không phải giấc mơ, sớm muốn gì mày cũng phải chết thôi.” Hứa Văn càng tức giận hơn, hắn chưa bao giờ gặp ai làm hắn khó chịu như Đường Mộc Nhi.
Hứa Văn siết chặt bàn tay, Tạ Lâm muốn tới giúp cô nhưng anh không có được tí sức lực nào. Từ lúc bắt đầu tìm hiểu về công việc trừ mà đến giờ, đây là lần đầu tiên anh thấy bản thân vô dụng và yếu kém đến nhường nào.
Nụ cười trên miệng Hứa Văn đột ngột vụt tắt, bàn tay hắn cũng nới lỏng ra, cơ thể hắn đang dần dần tan biến.
“Chuyện này là thế nào?” Hắn hoang mang tự hỏi.
“Làm gì có chuyện một hồn ma mới mấy tháng lại có thể phá vỡ được quy luật của trận pháp chứ. Đơn giản là trận pháp trong tủ chỉ là giả, được lập ra để lừa người thôi.” Đường Mộc Nhi giải thích “Chúng tôi vừa mới tìm được một đồng minh mới, người rất giỏi leo trèo. Chị ấy đã leo vào tầng gác mái từ sân sau, đó là nơi đặt trận pháp thật. Ngoài căn phòng này ra, vợ chồng chị Trang Thanh cũng không bao giờ dùng tới tầng gác mái, vậy nên đó cũng là một chỗ thích hợp để thực hiện các trò tà pháp.”
Hứa Văn vẫn không tin được là mình lại thất bại, hắn không muốn tan biến, Đường Mộc Nhi có thể thấy ánh mắt tuyệt vọng và sợ hãi đó trước khi Hứa Văn biến mất hoàn toàn.
Có tiếng bước chân tới gần, Triệu Giai Nhân bước vào phòng, có thể thấy quần áo cô ấy dính đầy bụi sau khi leo trèo.
“Hai người không sao chứ? Sao nhìn Tạ Lâm như chết rồi vậy?” Triệu Giai Nhân hỏi rồi bước tới.
“Khoan đã, ở đây có trận pháp làm kiệt sức người sống, cô hãy dời cái gương đằng kia đi trước đã, như vậy sẽ bỏ đươc trận pháp.” Tạ Lâm lên tiếng.
Triệu Giai Nhân liền làm theo, chỉ vài giây sau, Tạ Lâm đã lấy lại được sức lực. Anh nói “Vậy là đã thành công thanh tẩy hồn ma trong biệt thự, khó khăn hơn tôi nghĩ nhiều.”
“Hai người có kịp hỏi hắn về tên đạo trưởng không?” Triệu Giai Nhân hỏi.
“Hắn đâu có ý muốn nói chuyện.” Tạ Lâm nói “Giờ linh hồn hắn đã tan biến rồi, cũng không thể hỏi gì được nữa. Đường Mộc Nhi, cô có nghĩ ra được cách gì khác không?”
Lúc Tạ Lâm quay sang thì thấy Đường Mộc Nhi đang nằm bất động dưới đất, anh lo lắng tới kiểm tra thì phát hiện cô chỉ đang ngủ thôi.
“Cũng phải, Đường Mộc Nhi đã thức từ hai giờ sáng tới giờ, lại còn sử dụng rất nhiều pháp lực nữa, chuyện đạo trưởng tính sau vậy. Giờ chúng ta nghỉ ngơi trước, cô cũng nên quản lý việc hậu sự của anh trai nữa mà, dù sao cũng không thể giao hết cho bên dịch vụ được.” Tạ Lâm nói.
“Anh nói phải. Tôi không nên nôn nóng quá.” Triệu Giai Nhân đồng ý rằng nên tạm gác việc riêng kia lại.
****
Đường Mộc Nhi tỉnh giấc trên giường khi nghe tiếng tin nhắn. Cô mở ra và đọc “Tôi là Trang Thanh. Hôm qua trợ lý của cô đã thông báo rằng hồn ma của Hứa Văn đã được thanh tẩy, chúng tôi rất lấy làm cảm kích. Thù lao chúng tôi sẽ chuyển cho cô như đã hứa. Ngoài ra thì tôi còn biết cô mới bắt đầu sự nghiệp viết sách giống ông nội mình. Tôi đã tìm đọc thử và đánh giá rất cao tài năng của cô, vì thế tôi đã quyết định giới thiệu sách của cô qua mạng xã hội của mình.”
“Cô dậy rồi à?” Vương Lân lên tiếng “Cô đã ngủ từ tối qua đến giờ, Tạ Lâm đã đưa cô về tận giường đấy.”
Đường Mộc Nhi nhớ lại hôm qua mình đã thanh tẩy thành công hồn ma trong biệt thự, cô nói “Tôi nhớ rồi, vậy là đã đi được nửa chặng đường. Ôi trời, tôi lười quá.”
Điện thoại lại đổ chuông lần nữa, lần này là cuộc gọi từ tổng biên tập “Chào tác giả Đường, tôi có tin tốt cho cô đây, sau khi được giới thiệu bởi ca sĩ Trang Thanh, tuyển tập truyện ma mới phát hành nói chung và truyện ngắn của cô nói riêng đang rất được yêu thích. Nếu giữ được nhiệt độ này, tôi nghĩ đây là lúc thích hợp để ra mắt tiểu thuyết.”
“Ồ, vậy thì tốt quá. Tôi sẽ cân nhắc ạ.” Đường Mộc Nhi đáp, trở nên nổi tiếng là một dấu hiệu tốt, cô rất vui vì việc đó. Nhưng mặt khác thì viết tiểu thuyết lại tốn thời gian và công sức hơn nhiều so với truyện ngắn.
“Ôi trời, thật là lười quá.” Đường Mộc Nhi than thở lần nữa, cô đang không có tâm trạng làm gì cả, dù là viết sách hay trừ ma.