Nếu nhắm mắt lại và tập trung thì anh có thể nghe loáng thoáng lời Vương Lân nói, còn nếu bịt tai lại và tập trung thì anh thấy hình ảnh Vương Lân mờ mờ. Tất nhiên anh cũng không thể làm những trò đó khi đi dạo.
“Thì ra phía sau ngôi nhà trọ này là khu nghĩa địa ư? Nếu nhìn từ phòng của Đường Mộc Nhi thì chắc sẽ thấy trực diện chỗ đó. Phòng trọ khung cảnh nghĩa địa, cũng độc đáo phết.” Tạ Lâm nhận xét.
Anh nhắn tin cho Đường Mộc Nhi hỏi xem cô và Triệu Giai Nhân đang ở đâu, cô nhắn lại rằng họ đang đi chơi riêng với nhau. Điều này khiến Tạ Lâm tự hỏi có phải anh làm gì khiến họ thấy không thoải mái không, sao đi ba người mà họ lại bỏ mình lại đi chơi riêng.
Tạ Lâm quyết định đến một góc vắng người, đeo bùa lên hỏi Vương Lân, anh ta đáp “Có lẽ là phụ nữ họ thích đi chơi với nhau thôi, kéo em theo làm gì.”
“Thì em cũng biết vậy, nhưng đã tới đây ba người một ma rồi, sao cả nhóm lại không đi cùng nhau chứ?” Tạ Lâm thắc mắc.
“Vậy chắc họ ghét em đấy.” Vương Lân đáp.
Tạ Lâm không mong chờ câu trả lời đó, anh tháo bùa xuống, tiếp tục đi dạo. Đến tối về, anh thấy Triệu Giai Nhân đang đứng chờ ở hành lang. Cô ấy thấy anh liền nói “Tạ Lâm, em sang phòng chị một chút nhé, chị có việc cần nhờ.”
“Dạ được.” Tạ Lâm thắc mắc không biết có việc gì cần đến mình.
Vừa bước vào phòng, Đường Mộc Nhi nhảy ra nói lớn “Chúc mừng sinh nhật.”
Triệu Giai Nhân phía sau cũng nói “Sinh nhật vui vẻ nhé.”
Tạ Lâm ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Triệu Giai Nhân đẩy anh vào phòng giải thích “Lúc nãy ở chỗ thuê xe, Mộc Nhi đã thấy ngày sinh nhật của em được ghi trên căn cước. Thế nên chị và em ấy quyết định tổ chức bữa tiệc bất ngờ này cho em.”
“Phải, em đã chuẩn bị quà và bánh kem cho anh rồi, mong là anh sẽ thích.” Đường Mộc Nhi tránh sang một bên để Tạ Lâm thấy chiếc bánh kem được đặt trên bàn với dòng chữ Happy Birthday trên đó.
“Chuyện này, thật ra thì…” Tạ Lâm bối rối không biết mở lời thế nào.
“Thì ra là tiệc sinh nhật bất ngờ à? Thế mà làm em ấy cứ sợ rằng hai người không thích em ấy đấy.” Vương Lân nói.
“Tất nhiên là bọn em không bỏ rơi Tạ Lâm rồi, mà anh sao thế?” Đường Mộc Nhi nhận thấy vẻ mặt của Tạ Lâm không giống đang hạnh phúc mà như đang bối rối nhiều hơn. “Hay là anh không thích bánh kem vị bạc hà?”
“Chị đã nói rồi mà, vị chanh luôn là chân ái.” Triệu Giai Nhân lên tiếng.
“Không phải anh không thích, mà hôm nay không phải sinh nhật anh.” Tạ Lâm đáp.
“Không phải ngày này ư?” Đường Mộc Nhi ngạc nhiên.
“Ngày thì đúng, nhưng là tháng 8, không phải tháng 6.” Tạ Lâm lấy căn cước ra đưa cho cô xem. Đường Mộc Nhi dụi mắt nhìn cho thật rõ, xác nhận rằng cô đã nhìn nhầm.
“Ôi không, mắt em kém quá. Vậy đây không phải buổi tiệc sinh nhật bất ngờ rồi.” Đường Mộc Nhi thất vọng nói.
“Dù không phải là tiệc sinh nhật nhưng bất ngờ thật.” Tạ Lâm nói, anh dùng dao cắt bánh kem xén đi chữ Birth “Hôm nay vẫn là Happy day.”
Bọn họ cùng nhau tổ chức bữa tiệc nhỏ, không cần vì lí do gì cả. Đến tối, Tạ Lâm và Vương Lân trở về phòng của họ.
Triệu Giai Nhân chuẩn bị đi ngủ thì thấy Đường Mộc Nhi vẫn đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ. Cô ấy hỏi “Em vẫn chưa ngủ sao?”
“Em uống nhiều trà sữa quá nên giờ chưa buồn ngủ.” Đường Mộc Nhi nói.
Triệu Giai Nhân cũng không quá buồn ngủ, cô tới ngồi ngắm cảnh với Đường Mộc Nhi.
“Eo, nhà trọ view nghĩa địa ư? Đường Mộc Nhi, em ngắm cái gì đấy?” Khung cảnh này không nằm trong dự tính của Triệu Giai Nhân, cô không để ý đến điều này cho đến tận bây giờ.
“Hồi trước em cũng không thích nghĩa địa đâu, nhưng giờ nhìn kĩ thì thấy khung cảnh này cũng nên thơ lắm.” Đường Mộc Nhi đáp.
Triệu Giai Nhân không hiểu được vẻ đẹp đó là thế nào, cô ấy vẫn tiếp tục ngắm cảnh cùng Đường Mộc Nhi. Tuy đã khẳng định rằng nghĩa địa không có gì đáng sợ cả, nhưng Triệu Giai Nhân vẫn cảm thấy hơi rờn rợn, có lẽ điều đó đã ăn sâu vào bản năng.
Bỗng cô ấy nhìn thấy một bóng trắng không rõ từ đâu bước tới bên tường nghĩa địa. Triệu Giai Nhân chớp chớp mắt, tự hỏi có phải mình nhìn nhầm không. Thế nhưng bóng trắng đó vẫn không biến mất. Triệu Giai Nhân không thể rời mắt khỏi đó, bỗng nhiên cô ấy thấy bóng trắng đó đi xuyên qua tường nghĩa trang để vào bên trong.
“A!” Triệu Giai Nhân thốt lên, Đường Mộc Nhi liền nhìn theo hướng mắt của cô để xem có chuyện gì vừa xảy ra. Bóng trắng kia rất nổi bật giữa màn trời đen, không cần quá vất vả tìm kiếm, Đường Mộc Nhi đã thấy nó.
“Chuyện gì vậy? Sao lại có người trùm mền đi dạo nghĩa trang?” Đường Mộc Nhi hỏi.
“Không phải người trùm mền đâu. Vừa nãy chị thấy nó xuyên qua tường. Chắc chắn là ma chứ không phải người.” Triệu Giai Nhân nói.
“Ma trùm mền?”
“Không phải cái mền, là ma nguyên con ấy.”
Đường Mộc Nhi suy nghĩ, cô biết hình tượng “ma trùm mền” đã in sâu vào tiềm thức của nhiều người, nhưng cô chưa thấy nó trong sách bao giờ. Triệu Giai Nhân nhìn cô, ý bảo muốn chứng thật chuyện này. Đường Mộc Nhi đáp “Bây giờ khuya rồi rất nguy hiểm, đợi tới sáng cũng không mất gì.”
Đó là kinh nghiệm mà Đường Mộc Nhi đã đúc kết từ các bộ phim ma. Triệu Giai Nhân cũng đồng ý với điều đó. Mất hứng ngắm cảnh, họ quyết định lên giường đi ngủ.