Ngày hôm nay, cô đã thấy một người cảnh sát bước vào quán. Khác với tưởng tượng của cô, gặp cảnh sát ngoài đời không phấn khích chút nào mà chỉ thấy lo sợ. Cô lo lắng không biết người cảnh sát đó tới đơn thuần để uống nước hay để hỏi chuyện, cô nghĩ không phải đến để tìm cô vì cô chắc rằng mình là một công dân kiểu mẫu.
Hạ Vĩnh Thành tới gặp cô thu ngân, giờ tấm ảnh của đạo trưởng và Tạ Lương Tâm, hỏi “Cho tôi hỏi, cô có bao giờ thấy hai người này tới đây không?”
Cô sinh viên nhìn thật kĩ, cô thốt lên “A, hai người này thỉnh thoảng vẫn đến đây, họ đi cùng nhau. Người này hình như có nuôi chuột hamster hay gì đó, ông ấy luôn mang theo một cái lồng phủ vải rồi đưa cho người còn lại, vài bữa sau thì người kia lại trả chiếc lồng cho ông. Có lẽ ông ta là bác sĩ thú y hay gì đấy.”
Sau đó cô nghĩ lại, nếu đơn giản như thế thì có lẽ cảnh sát đã không để tâm tới, cô rùng mình suy nghĩ không lẽ bọn họ buôn bán hàng cấm. Hạ Vĩnh Thành bước vào vớu tư thế không mong chờ sẽ có kết quả, nhưng phát hiện này lại nằm ngoài dự kiến của anh ta.
“Cô có biết họ là ai, từ đâu đến chứ?” Hạ Vĩnh Thành biết khả năng thu ngân quen biết khách của mình rất thấp, nhưng anh ta muốn thử vận may lần nữa.
“Tôi không biết, nhưng tôi nghĩ là người này nhà ở gần đây.” Cô thu ngân chỉ vào Quan Tử Vân “Do ông ấy luôn đi bộ đến đây, còn người kia thì đi xe. Tôi nghĩ họ hẹn gặp nhau ở nơi gần nhà người này.”
Hạ Vĩnh Thành cũng đồng tình với suy đoán của cô gái trước mặt, anh cho rằng tay đạo trưởng phải có xe để đi lại, nếu hắn đi bộ tới thì khả năng lớn là nơi này gần nhà hắn.
“Cảm ơn cô rất nhiều.” Hạ Vĩnh Thành nói rồi rời khỏi quán.
Cô sinh viên nhìn theo bóng Hạ Vĩnh Thành bước ra, từ lo lắng, cô trở lại cảm giác phấn khích khi nghĩ mình vừa đóng góp cho một vụ án.
Hạ Vĩnh Thành đã xác định được đạo trưởng ở gần đây, nhưng vẫn rất khó để tìm ra hắn. Bây giờ nên hỏi thăm xung quanh hay mai phục chờ đợi? Anh ta chưa quyết định được.
Sau khi đắn đo mà không đưa ra được quyết định, Hạ Vĩnh Thành quyết định báo tin cho mọi người trước. Vừa cầm điện thoại lên thì anh ta nhận được cuộc gọi của Tạ Lâm.
“Tớ vừa mới có một phát hiện.” Hạ Vĩnh Thành nói.
“Tớ cũng mới có một phát hiện.” Tạ Lâm cắt ngang “Đạo trưởng sống trong một ngôi nhà mái ngói,”
“Nhà mái ngói ư?” Hạ Vĩnh Thành hỏi xác nhận lại, nếu đúng là nhà mái ngói thì việc tìm kiếm sẽ khá dễ, vì nhà mái ngói ở Vạn Long không nhiều. “Được, tớ sẽ ghi nhận lại.”
Hạ Vĩnh Thành cúp máy, quên cả việc thông báo phát hiện của mình, anh nghĩ nếu tìm được nhà đạo trưởng thì sẽ báo cho cả nhóm biết luôn. Bằng cách hỏi thăm những người xung quanh, Hạ Vĩnh Thành nhanh chóng tìm ra một căn nhà mái ngói ở gần đó.
Anh ta nhắn tin cho Tạ Lâm địa chỉ nơi này và cẩn thận quan sát. Cửa chính thuộc kiểu cũ dùng ổ khóa rời, cửa đang khóa chứng tỏ chủ nhà đã đi ra ngoài. Trên cửa có dán hai lá bùa, nếu anh ta nhớ không nhầm thì đây là loại bùa để tránh những hồn ma vất vưởng vào nhà.
Tuy nhiên, chỉ như vậy vẫn chưa đủ để chứng tỏ đây đúng là nhà đạo trưởng, có thể chủ nhà chỉ xin lá ùa này về để phòng ma thôi chứ không biết chút gì về pháp thuật. Hạ Vĩnh Thành ngó nghiêng xung quanh, các nhà đều đang đóng kín cửa, con đường không một bóng người.
Xâm nhập nhà dân khi chưa có sự cho phép là trái luật nhưng Hạ Vĩnh Thành quyết định mạo hiểm một lần, anh ta lấy trong túi ra dụng cụ để phá khóa. Chỉ sau vài thao tác, loại khóa cơ lỗi thời đã mở ra. Hạ Vĩnh Thành đẩy cửa bước vào.
Bên trong ngôi nhà mái ngói không khác gì khung cảnh trong các bộ phim ma, khắp nơi đầy bùa chú, nến, và các pháp cụ kì lạ mà người bình thường không thể hiều được. Hạ Vĩnh Thành đóng cửa lại bước tới kệ sách, anh đang tìm kiếm xem có thấy cuốn sách mà phái Ác Thần và Hứa Văn nắm giữ không.
Kết quả là anh ta đã thấy nó mà không cần tốn côgn tìm kiếm, ngoài ra còn có nhiều sách pháp thuật khác, có vẻ Quan Tử Vân chỉ truyền cho họ một phần kiến thức mà mình có được.
Cẩn thận đặt mọi thứ lại vị trí cũ, Hạ Vĩnh Thành chuẩn bị rời khỏi đây trước khi đạo trưởng quay lại. Bỗng nhiên anh ta cảm thẩy chóng mặt và mệt mỏi vô cùng, đến mức không di chuyển được. Hạ Vĩnh Thành khuỵu một chân xuống, anh ta nhìn những lá bùa xung quanh, biết rằng mình đã rơi vào bẫy của hắn.