Chỉ cần nhìn cách hắn di chuyển và nói chuyện, Mã Quân đã biết ngay kẻ mới tới chỉ là thùng rỗng kêu to.
Một cơn gió lạnh thổi qua, tên thầy trừ ma đã run như cầy sấy. Mã Quân bước ra, sẵn sàng đối mặt với đối thủ không mời mà đến. Không ngờ, chỉ với việc cảm nhận âm khí phát ra từ hắn, thầy trừ ma trẻ tuổi đã ướt cả quần, vội vã bỏ chạy khỏi chùa Bạch Liên.
“Hắn còn chết nhát hơn cả mình tưởng tượng.” Mã Quân cười khinh thường, hắn cảm thấy khá khó chịu vì ngôi chùa của hắn bị ô uế bởi thứ nước bài tiết kia. Bỗng hắn thấy một thứ mà bình thường không có mặt tại đó.
Một quyển sách cũ kĩ, không đến nỗi cũ như chùa Bạch Liên nhưng cũng đã tồn tại được hơn chục năm. Mã Quân đoán rằng đó là do người trẻ tuổi vừa nãy đánh rơi trong lúc hoảng loạn. Với ma lực của mình, việc cầm một quyền sách và lật trang để đọc nằm trong khả năng của Mã Quân. Dù không rõ nội dung bên trong là gì, nhưng có một thứ gì đó từ bên ngoài cũng xem như bớt nhàm chán.
Đây là một cuốn sách về pháp thuật, còn là những pháp thuật rất cao thâm. Chẳng trách vì sao tên thầy trừ ma lại ngạo mạn như vậy, hắn nghĩ chỉ cần có cuốn sách này thì không phải sợ bất kì hồn ma nào nữa. Mã Quân cảm thấy buồn cười với sự ngây thơ đó, một thanh kiếm tốt cũng chẳng khác gì con dao nhỏ trong tay kẻ không chuyên. Ngược lại, nó có thể giúp ích rất nhiều cho Mã Quân.
Trong quyển sách đó, hắn đã tìm được thứ mà hắn cần: cách để rời khỏi chùa Bạch Liên.
Những gì hắn cần là một món trang sức mang theo bên người, trong chùa chỉ còn lại một sợi dây chuyền đá đỏ, hắn không rõ vì sao sư chùa lại có thứ này. Việc còn lại là hằng ngày dùng ma lực để tác động lên nó, tạo ra một thứ pháp cụ để có thể chuyển liên kết giữa hắn và chùa Bạch Liên sang sợi dây chuyền này. Với lượng ma lực của Mã Quân, hắn thừa khả năng để đeo sợi dây chuyền trên cổ và đi lại khắp nơi.
Để làm được điều này, cần một khoảng thời gian rất dài, cũng chẳng sao, hắn đã sống quá lâu rồi, chờ đợi thêm vài chục năm để được tự do chẳng có gì là khó khăn cả. Mã Quân nhớ cái cảm giác ra tay lấy mạng những kẻ bất tài lộng quyền mà hắn xem như cặn bã của xã hội, từ lúc biến thành hồn ma, hắn không có nhiều cơ hội để ra tay nữa.
Có lẽ ông trời không muốn hắn thành công quá dễ dàng, chỉ còn vài ngày, Mã Quân sẽ hoàn thành sợi dây chuyền của hắn thì có hai kẻ đến quấy rối.
Một người lớn tuổi, trông có vẻ trải đời và trầm tĩnh, người còn lại tầm 30 tuổi, toát lên vẻ thiếu tự tin hơn hẳn.
Nhìn vào có thể biết ai là người cầm đầu, Mã Quân lướt ra tiền sảnh và đối mặt với ông già “Ngọn gió nào đưa lão tới đây?”
“Tôi là Đường Thân, còn đây là đệ tử của tôi, Vương Lân. Chúng tôi là thầy trừ ma. Mục đích chúng tôi tới đây chắc không phải nói đâu nhỉ?” Đường Thân không có vẻ gì là sợ hãi trước luồng âm khí tỏa ra từ Mã Quân.
Là ông ta quá lợi hại, hay do ông ta không biết sợ đây, Mã Quân nhìn người trước mặt và nghĩ ngợi. Hắn thấy khá đáng tiếc, người như ông rất đáng để giữ lại trên đời nếu không phải là đối thủ của hắn.
“Đường Thân, tôi nói với ông với tư cách là người đi trước, ông không cần phải thanh tẩy tôi làm gì cả. Con người sau khi chết có quyền lựa chọn đúng chứ? Đó là tự do cơ bản, tôi có quyền lựa chọn làm hồn ma hay đi đầu thai, ông không phải kẻ quyết định.” Mã Quân đề nghị việc tránh giao chiến.
Hắn liếc nhìn sang Vương Lân đang trong tư thế sẵn sàng rút bùa niệm chú nhưng ánh mắt không giấu được sự lo lắng, sợ sệt. Mã Quân cảm thấy khinh thường người đó, nếu không phải vì đi cùng Đường Thân, hắn đã ban cho Vương Lân cái chết đau đớn.
“Quy luật tự nhiên không phải thứ để lựa chọn.” Đường Thân nói, ông không có ý định thỏa hiệp “Hơn nữa, ngươi đâu có đáng tồn tại trên đời, Mã Quân, người thừa biết việc mình làm mà.”
Mã Quân thất vọng khi kẻ trước mặt mình cũng là loại người chỉ biết đến đạo đức xã hội, hắn kiên nhẫn giải thích thêm một lúc nữa “Những gì tôi làm à? Giúp xã hội bớt những kẻ kém cỏi, thế có gì là không ổn chứ? Chẳng phải cây thì phải tỉa đi lá xấu sao, con người cũng thế thôi.”
“Xem ra không thể nói gì thêm với kẻ như ngươi rồi.” Đường Thân lắc đầu rồi bắt đầu thi triển pháp thuật.
Mã Quân biết không còn gì để tranh luận nữa, hắn xác định sẽ thẳng tay với hai kẻ xâm nhập. Hắn không ngờ được, ông lão trước mặt lại có pháp lực lớn như vậy, hằng ngày Mã Quân đều tiêu tốn một lượng lớn ma lực váo sợi dây chuyền, với lượng còn lại, hắn không đủ khả năng để áp đảo Đường Thân. Cộng với sự trợ giúp từ Vương Lân, Đường Thân đã dồn được Mã Quân vào một trận pháp khống chế.
Tuy thất thủ, nhưng Mã Quân vẫn đủ khả năng để bản thân không bị thanh tẩy. Đường Thân cảm thấy tiếp tục không có kết quả, ông giữ trận pháp khống chế và nói với Vương Lân “Con hãy thay ta duy trì trận pháp này, chúng ta cần nghĩ ra cách khác đối phó với hắn.”
Thật ra trận pháp này chỉ là trò đơn giản đối với Mã Quân, nhưng lúc này tốt nhất cứ để họ nghĩ hắn đã bị khống chế. Đợi đến thời cơ thích hợp, đó sẽ là lúc để phản công.
Bỗng điện thoại của Đường Thân rung lên, ông bắt máy nghe. Kết thúc cuộc gọi, ông nói “Lại một người cần giúp đỡ, một cô ca sĩ. Thầy đã nghĩ ra cách để đối phó với hồn ma này rồi.”