“Sao nhìn em có vẻ lo sợ thế?” Triệu Giai Nhân hỏi Đường Mộc Nhi.
“Tất nhiên là phải lo chứ ạ, chúng ta sắp phải đối mặt với một con ma nữa đấy.” Đường Mộc Nhi đáp.
“Em cũng sợ ma à, chị nhớ lần trước rủ em xem phim ma em có sợ tí nào đâu?” Triệu Giai Nhân nói.
“Cái em sợ không phải là ma, mà là ma làm này làm nọ, vẫn phải sợ chết chứ ạ. Còn ma thì vốn dĩ ở đây có sẵn một con rồi còn sợ gì nữa.” Đường Mộc Nhi chỉ sang Vương Lân.
“Ông nội em đã viết rằng nhiệm vụ này rất an toàn còn gì, không phải lo.”
“Lần nào ông cũng viết rằng nhiệm vụ dễ nhưng không lần nào dễ thật cả.” Đường Mộc Nhi đáp.
Tạ Lâm ngừng xe lại dưới chân núi, mặc dù làng Tây Phong nằm ở sường thoải nhưng đường ở đây không thích hợp để cho xe hơi đi vào.
“Tôi đi tìm chỗ gửi xe đây, ba người vào làng trước đi, tôi sẽ tới sau.” Tạ Lâm nói.
Đường Mộc Nhi, Triệu Giai Nhân và Vương Lân xuống xe để đi vào làng. Họ gặp một người dân trên đường đến nhà trưởng làng.
“Hai người là thầy trừ ma à?” Người đó hỏi.
“Phải rồi, sao anh lại biết?” Đường Mộc Nhi ngạc nhiên, cô tự hỏi có phải mình tỏa ra khí chất của một thầy trừ ma chuyên nghiệp hay không.
“Vì trên tai cô ấy còn dán lá bùa kìa.” Người đó đáp.
Triệu Giai Nhân bối rối gỡ lá bùa xuống, cô đeo nó trên xe để nói chuyện với Vương Lân, lúc xuống thì quên tháo ra. Cũng may nơi này người ta tin vào thầy trừ ma, nếu không thì nhìn cô hẳn rất ngớ ngẩn.
Người đó nói tiếp “Trường làng đang có việc nên không có mặt tại làng, hai ngày nữa ông mới trở về.”
Vậy là họ sẽ phải ở lại đây lâu hơn dự kiến, cũng may là Đường Mộc Nhi không có việc gì bận nên không có vấn đề, theo cô biết thì Triệu Giai Nhân với Tạ Lâm cũng vậy.
“Cảm ơn anh, vậy hai ngày nữa chúng tôi sẽ quay lại.” Đường Mộc Nhi đáp.
“Có phải mọi người tới để diệt trừ hồn ma ở dưới giếng không?”
Đường Mộc Nhi cũng không rõ nhiệm vụ của mình là gì, nhưng cô nghĩ chắc làm gì có chuyện làng này xui đến mất bị tận hai con ma ám. Thế nên cô trả lời “Phải, chúng tôi đến vì lý do đó.”
“Thế thì tôi khuyên mọi người nên từ bỏ đi. Đã nhiều mạng người hy sinh oan uổng vì nó rồi.”
“Vâng, chúng tôi từ bỏ đây.” Đường Mộc Nhi vừa dứt lời đã bị Triệu Giai Nhân cốc nhẹ vào đầu.
“Em nói cái gì vậy, từ bỏ cái gì chứ.” Triệu Giai Nhân nói.
“Nhưng người ta nói có thể mất mạng kìa.” Đường Mộc Nhi đáp.
“Đó là người thường, còn em là thầy trừ ma cơ mà, em sợ gì chứ?”
“Em sợ chết.”
“Trong số đó có cả thầy trừ ma nữa.” Người kia nói xen vào.
“Có lẽ đó là những thầy trừ ma giả thôi, không có gì phải lo cả.” Triệu Giai Nhân trấn an Đường Mộc Nhi.
“Không, tôi nghĩ đó đều là thầy trừ ma giỏi cả.” Người kia lại tiếp tục nói.
Triệu Giai Nhân khó chịu trừng mắt, đưa tay ra hiệu bảo người đó đi chỗ khác. Cô ấy nói với Đường Mộc Nhi “Ông của em đã nói là em làm được, em tin ông của em hay một người mới gặp chứ.”
“Thật ra sau hai lần trước thì em thấy ông cũng không đáng tin lắm, nhưng đúng là vẫn hơn một người mới gặp.” Đường Mộc Nhi đáp “Vậy chúng ta không từ bỏ nữa.”
Mặc dù vẫn còn lo lắng nhưng cô quyết định nghe theo lời của Triệu Giai Nhân, dù sao thì nếu bây giờ thật sự bỏ cuộc thì cô cũng cảm thấy khá khó chịu. Hồn ma đó nếu đúng theo lời người dân kia nói thì đã đoạt mất mạng của biết bao nhiêu người vô tội. Hồn ma đó không thể tồn tại ở trên đời này. Nếu vì sự từ bỏ này của cô mà sắp tới lại có người mất mạng thì Đường Mộc Nhi sẽ tự trách mình đã không cố gắng.
Cả ba lại xuống chân núi, Tạ Lâm lúc đó cũng vừa mới tới, anh hỏi “Thế nào rồi? Đã gặp được trưởng làng chưa?”
“Trưởng làng đã đi vắng rồi, hai hôm nữa mới trở về.” Triệu Giai Nhân đáp.
“Vậy hai người đợi một chút, tôi lấy xe rồi quay lại.” Mặc dù vừa mới gửi xe và đi bộ tới đây, nhưng Tạ Lâm thấy không phiền lòng khi những việc đó trở nên vô nghĩa.
Anh lái xe đến một khu nhà trọ và hỏi “Em thấy ở lại chỗ này được chứ?”
“Em thì không có đòi hỏi gì đặc biệt.” Đường Mộc Nhi đáp.
“Còn chị?” Tạ Lâm hỏi Triệu Giai Nhân.
“Chị cũng vậy.”
Thế là họ thuê hai phòng ở đó, Đường Mộc Nhi tháo dây chuyền xuống và đưa cho Tạ Lâm “Em và chị Giai Nhân sẽ ở một phòng, anh ở cùng anh Vương Lân nhé.”
“Được.” Tạ Lâm cho dây chuyền vào túi.
Sắp xếp hành lý vào phòng, Tạ Lâm hào hứng tới gõ cửa phòng hai người kia, nói “Mộc Nhi, Giai Nhân, hai người muốn đi chơi chứ, để tôi làm hướng dẫn viên cho.”
“Hình như họ đi rồi thì phải.” Vương Lân nói.
“Họ bỏ em lại à?” Tạ Lâm nói.
“Phải, sự thật là vậy đấy.”
“Không ngờ có ngày câu nói không ai chơi thì chơi với ma lại thành sự thật.” Tạ Lâm thất vọng nói.