Hiện giờ mới hối hận thì đã muộn rồi!
Nó gầm thét trong lòng.
Song.
Vèo!
Một tiếng rít chói tai vang lên.
Cự Xỉ Thử thoáng nhìn thấy phía trước có một chấm đen đang bay nhanh tới, sau đó trong nháy mắt đã biến lớn.
Khoảnh khắc mà đầu nó bị đánh nát ấy, nó thấy rõ đó là thứ gì rồi.
Một cục đá.
Rầm một cái.
Một đám huyết vụ tuôn trào ra từ trên cổ của Cự Xỉ Thử.
Ầm!
Một thi thể không đầu ngã xuống mặt đất, thi thể ấy lăn long lóc vài vòng theo tác dụng của quán tính xong mới dần dừng lại được.
Máu của nó không phải màu đỏ, mà có lẫn chút màu đen.
Những hoa cỏ bị máu có nó dính lên đều dần khô héo, hiển nhiên trong máu này có không ít vật chất có độc.
Tô Trạch ghét bỏ phủi tay, vội vàng dẫn Tiểu Thanh rời khỏi nơi này.
Ở chỗ rất xa.
Trong một sơn động, bỗng có một đôi mắt mở ra.
“Cự Xỉ Thử đã chết?”
Ngay sau đó, ở chỗ sâu trong sơn động vang lên tiếng bước chân nặng nề.
Trong bóng tối, cơ thể cao lớn dần xuất hiện.
Cuối cùng, ở nơi có ánh nắng chiếu rọi xuống, một con hắc hùng có hình thể khổng lồ đi ra.
Nó nói tiếng người, lẩm bẩm: “Khí tức biến mất ở ngoài mười km à? Khốn kiếp! Không biết nơi này là địa bàn của ta sao? Dám giết thủ hạ của ta, chán sống mà!”
Ầm!
Sau khi một tiếng vang lớn vang lên thì người của con hắc hùng biến mất, chỉ để lại một rãnh to trên mặt đất.
Chỉ chốc lát sau.
Người Tiểu Thanh bỗng trở nên căng thẳng, nó phát ra tín hiệu nguy hiểm!
“Có một yêu thú có thực lực rất mạnh đang đi về phía chúng ta!”
“Yêu thú có thực lực rất mạnh?”
Tô Trạch sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Thanh phát ra loại cảnh cáo này.
Ngay sau đó.
Rầm!
Một bóng đen khổng lồ phá tan rừng rậm ở cách đó không xa, đụng gãy không biết bao nhiêu cây đại thụ, cuối cùng xuất hiện ở trước mặt Tô Trạch.
“hai người các ngươi giết chết Cự Xỉ Thử đúng không?”
Hắc hùng vương gầm nhẹ một tiếng, lạnh giọng nói.
Tô Trạch cau mày.
Biết nói tiếng người!
Vậy thì ít nhất phải là yêu thú cấp E mới làm được!
Quả nhiên, tin tức mà hệ thống đưa ra đã xác nhận suy đoán của Tô Trạch.
“Tên: Thiết Chưởng Hùng”
“Đẳng cấp: Cấp E sơ giai”
“Huyết mạch đặc thù: Không”
“Kỹ năng: Thiết chưởng”
“Ghi chú: Yêu thú có thực lực tương đương với nhân loại Trúc Cơ, sức trong một kích toàn lực đạt tới mấy tấn, đề nghị kí chủ mau chạy trốn.”
Yêu thú cấp E!
Đầu tiên Tô Trạch thấy kinh ngạc, ngay sau đó thì lại hưng phấn.
Thật ra thì nếu không phải do hắn tu luyện Long Tượng Tu Thân quyết thì hắn đã thăng lên Trúc Cơ cảnh rồi.
Tu vi mà mỗi hạt giống Long Tượng cần là nhiều lắm.
Nếu không thì làm gì có chuyện hắn ôm tu vi một trăm năm mà thực lực mới chỉ tới Đoán Thể thất trọng chứ!
Nhưng mặc dù cảnh giới không tăng, nhưng thực lực thì vẫn tăng lên đều đều.
Lúc này hắn đã kích hoạt được bảy hạt giống, trong người có lực lượng của bảy con cự tượng, lực lượng của một cánh tay cũng đã đạt tới mấy chục tấn rồi, vượt xa số tấn của Thiết Chưởng Hùng!
Vì vậy.
Nếu như xét về thực lực chân thật thì thật ra thực lực của Tô Trạch còn cao hơn cả Thiết Chưởng Hùng!
Hắc hùng thấy Tô Trạch không thèm để ý tới nó thì tưởng Tô Trạch sợ tới ngây người, nó cười lạnh một tiếng, chuyển tầm mắt lên Tiểu Thanh.
“Cấp F trung giai? Đoán Thể thất trọng? Chỉ với hai người các ngươi thì giết chết Cự Xỉ Thử bằng cách nào?”
Nó thấy hơi ngờ ngợ nhưng vẫn không nhận được câu trả lời.
Trái lại, một cảnh tượng kế tiếp đã làm nó giận tím mặt.
Đối mặt với đại lãoTrúc Cơ như nó, vậy mà nhóc con nhân loại kia lại làm nóng người?
Đây là có ý gì?
Chẳng nhẽ hắn muốn đánh một trận với nó sao?
Đầu óc hắn không có vấn đề chứ?
Nó chính là yêu thú cấp E đấy!
Hắn mới chỉ là Đoán Thể thất trọng mà thôi, hơn nữa nhìn dáng vẻ thì còn là một ngự thú sư, sức chiến đấu của bản thân cũng không phải mạnh lắm.
Thực lực của linh thú khế ước cũng không có gì đặc biệt, chỉ là cấp F trung giai!
Chỉ có vậy?
Chỉ có vậy mà muốn đánh với nó ư?
Giống như Cự Xỉ Thử, hắc hùng cảm thấy mình đang bị sỉ nhục.
Nó giận quá hóa cười, nói: “Cho dù như thế nào, các ngươi giết chết Cự Xỉ Thử, vậy phải đền mạng cho nó!”
Bịch một tiếng vang lên thật lớn.
Hắc hùng nhảy lên, vồ về phía Tô Trạch, thiết chưởng khổng lồ vung lên trên cao, muốn một chưởng vỗ Tô Trạch thành thịt nát.
Cơ thể của nó rất lớn, ở trên không trung che đi một mảng lớn ánh sáng, để lại bóng hình màu đen trên mặt đất.
Nhưng dù cơ thể nặng nề, nhưng tốc độ lại rất nhanh.
Gần như chỉ trong chớp mắt, hắc hùng đã xuất hiện trước mặt Tô Trạch.
“Chết đi!”
Tay gấu khổng lồ hung hăng đập về phía Tô Trạch.
Uỳnh!
Tiếng nổ lớn hệt như sấm sét vang lên.
Dưới va chạm kịch liệt, trong không khí lại xuất hiện một gợn sóng màu trắng, lập tức lan rộng ra ngoài, đánh rơi vô số lá cây.
Hắc hùng cảm thấy nơi bàn tay truyền đến đau nhức kịch liệt, giống như vừa vỗ lên trên tấm thép vậy.
Răng rắc!
Kinh khủng hơn chính là, từ trong xương cốt mơ hồ truyền ra tiếng vang cực nhỏ.
Đó là tiếng xương cốt nứt vỡ!
Hắc hùng nhìn Tô Trạch vẫn không xi nhê gì kia, trong mắt xuất hiện vẻ khiếp sợ vô cùng.
Gã nhân loại Đoán Thể cảnh này lại đỡ được một đòn của nó?!!
Nó không thể tin nổi kết quả này.
Nó muốn giơ tay cho Tô Trạch một chưởng nữa, lại bỗng nhiên phát hiện tay mình không cử động được!
Hắc hùng cúi đầu nhìn, lập tức thấy tay Tô Trạch đang nắm chặt lấy tay nó.
Chính là cánh tay trông vô cùng gầy yếu kia đang vững chắc kiềm chế nó!
Nét mặt của nó từ kinh ngạc biến thành hoảng sợ.
Đây là sức mạnh mà một nhân loại Đoán Thể cảnh nên có sao?
Nhân loại này ăn cái gì lớn lên vậy?
“Rống!”
Nó nổi giận dùng hết sức bú sữa mẹ gầm lên một tiếng.
Lại tuyệt vọng phát hiện, mình vẫn không thể lay chuyển Tô Trạch một chút nào.
Hắc hùng hoảng rồi, nó bỗng nhiên cảm thấy nhân loại trước mắt vô cùng đáng sợ, giống như một con thú dữ hình người, toàn thân tỏa ra khí tức chấn động hồn phách người ta.
Sau nhiều lần thử nghiệm, kết quả vẫn không hề thay đổi.
Nó hoàn toàn nóng nảy, trong lòng bị nỗi sợ hãi to lớn lấp đầy.
Nhân loại này chính là quái vật!