Nội tâm của nàng chấn động, nhìn Tô Trạch bằng vẻ khó tin, không ngờ hắn có thể thành thạo đến thế.
Muốn luyện chế Thối Thể dịch thì không chỉ cần động tác thành thạo là đủ!
Nó còn yêu cầu việc khống chế độ lửa trong quá trình luyện chế!
Từng giai đoạn để luyện ra thứ này, không phải chỉ đọc chút sách là có thể làm được ngay!
Lâm Diệu Y an ủi mình như vậy, trong lòng đã dễ chịu hơn nhiều.
Nửa tiếng sau.
“Ngươi xem thử đây có được coi là thành công chưa?” Tô Trạch đưa ba bình Thối Thể dịch giao cho Lâm Diệu Y.
Lâm Diệu Y có hơi ngớ người, nàng mở chai thuốc một cách máy móc rồi nhìn thử tỷ lệ Thối Thể dịch. Sau khi nhìn thấy, nàng bỗng im thin thít.
Tô Trạch đợi hồi lâu, cuối cùng hắn vẫn lên tiếng: “Thế nào rồi? Tốt xấu gì ngươi cũng cho ta một chút đề nghị đi chứ, dù sao đây vẫn là lần đầu tiên ta luyện chế ra nó nên có hơi ngượng tay.”
Cơ thể Lâm Diệu Y run lên, cuối cùng đã phản ứng kịp.
Nàng nhìn Tô Trạch tỏ vẻ như nhìn thấy quái vật.
Lần đầu luyện chế ra nó nên có hơi ngượng tay?
Thế nhưng ta lại không nhìn ra…
Nếu để Lâm Diệu Y đánh giá toàn bộ quá trình.
Trình tự của Tô Trạch quá hoàn mỹ!
Phương pháp hoàn mỹ!
Độ lửa hoàn mỹ!
Tốc độ cũng hoàn mỹ!
Nàng cơ bản chẳng thể nhìn thấy một chút sai sót nào!
Lâm Diệu Y nhìn Tô Trạch với vẻ bình tĩnh, bỗng nhiên nàng hơi có cảm giác tự ti và mặc cảm.
Thiên tài cái gì, ngôi sao mới tương lai trong lĩnh vực luyện đan sư cái gì…
Nếu so sánh với Tô Trạch, tất cả chỉ là mây bay!
“Này này này!”
Một bàn tay quơ quơ trước mắt nàng khiến nàng bừng tỉnh.
“À?” Lâm Diệu Y nhìn Tô Trạch và nói bằng giọng chân thành: “Tô Trạch, nếu như hôm nay thật sự là lần đầu tiên ngươi tiếp xúc với thứ này thì chứng tỏ ngươi chắc chắn chính là thiên tài! Không, là thiên tài tuyệt thế!”
Tô Trạch thấy Lâm Diệu Y tỏ vẻ khiếp sợ như vậy thì cố gắng nhịn cười: “Ta có thể đi chưa?”
Lúc này Lâm Diệu Y mới thấy hành động của mình có hơi bất ổn.
Khuôn mặt nàng lập tức đỏ bừng, nói: “Có, có thể.”
Tô Trạch gật đầu và xoay người rời đi, thế nhưng lúc sắp ra khỏi phòng luyện đan thì hắn lại dừng bước.
“Phải rồi, ngươi đừng nói với bất kỳ ai về chuyện ta nghiên cứu luyện đan, ta không muốn tự cao như vậy.”
Lâm Diệu Y nghiêm túc gật đầu và đáp đầy chân thành: “Ừm!”
Tô Trạch khẽ mỉm cười và quay người rời khỏi đây.
Lâm Diệu Y có thể giữ kín bí mật này hay không cũng chẳng sao cả. Nếu chuyện này thật sự bị truyền ra ngoài, cùng lắm mình sẽ đóng vai Thương Trọng Vĩnh, che giấu năng lực luyện đan của mình là xong.
Nếu như chuyện không bị truyền đi thì hiển nhiên đó là kết quả tốt nhất.
Tuy thời gian hắn tiếp xúc với Lâm Diệu Y không quá nhiều.
Nhưng Tô Trạch đoán rằng đại khái nàng sẽ nói nói bí mật này ra ngoài.
…
Năm ngày sau.
Tiểu Thanh vẫn như thường ngày, đúng giờ đợi ở bên giường.
Tô Trạch vừa mở mắt ra thì đã bắt gặp đôi mắt tràn đầy mong đợi của nó.
“Ngươi truyền cho Thanh Giao Xà tu vi một năm!”
“Phát động năng lực truyền và trả lại!”
“Bội số trả lại lần này của ngươi là mười lần!”
“Ngươi thu được tu vi mười năm!”
“Tu vi còn thừa: Mười năm.”
Tô Trạch không hề cảm thấy ngạc nhiên với bội số được trả lại lần này.
Mấy ngày vừa qua hắn có hơi xui xẻo, hôm nay như vậy đã xem như không tệ.
Hắn mở giao diện hệ thống và bắt đầu xem dữ liệu chi tiết hiện giờ.
“Tên: Tô Trạch.”
“Tuổi: 16.”
“Công pháp: Long Tượng Tu Thân quyết.”
“Tu vi võ đạo: Đoán Thể thất trọng (một trăm năm mươi năm).”
“Tu vi linh thú: Hai mươi năm.”
“Tu vi luyện đan sư: Năm mươi năm.”
“Những tu vi khác: Không.”
“Tu vi còn thừa: Mười năm.”
Hắn đã thêm những tu vi mà hắn có được mấy ngày qua vào luyện đan.
Nếu thêm tu vi mười năm vào võ đạo thì không có tác dụng gì, chi bằng thêm vào luyện đan sẽ thiết thực hơn.
Tô Trạch liếc nhìn đồng hồ trên tay, sắp đến thời gian ước hẹn với đám người Lâm Diệu Y rồi.
Hắn nhanh chóng rửa mặt, sau đó trực tiếp lên xe và chạy đến rừng rậm Man Hoang.
…
Điểm giao dịch tạm thời.
Một đám thanh niên mặt mũi non choẹt đang tụ tập lại với nhau và thảo luận sôi nổi.
Bọn họ chính là bạn học của Tô Trạch.
Trong số ấy, có rất nhiều người mới đến rừng rậm Man Hoang lần đầu tiên.
Đây là lần đầu tiên bọn họ đối diện với yêu thú chân chích, không cần nói cũng biết họ kích động bao nhiêu.
Một vài người trong số họ đã từng tiến vào rừng rậm, hiện giờ những người đó đang nói về những việc cần chú ý cho người bên cạnh.
Lâm Diệu Y cũng ở trong đó.
Nàng có kinh nghiệm phong phú nhất, vì vậy cơ bản đều do nàng nói.
Thế nhưng đôi mắt của nàng thường xuyên ngó sang đường lớn, hình như đang đợi điều gì đấy.
Rốt cuộc.
Một chiếc xe từ từ xuất hiện ở nơi cuối đường, trong chớp mắt nó đã đỗ trước mặt bọn họ.
Tô Trạch vừa bước xuống xe thì đã nhìn thấy những gương mặt quen thuộc học chung với mình.
Sau khi bọn họ chào hỏi nhau xong.
Cả đám cùng đi đến một chỗ đất trống, Lâm Diệu Y bắt đầu nghiêm túc nói về những điều cần lưu ý trong rừng rậm Man Hoang cho Tô Trạch.
Nào là loài thực vật không biết tên không được ăn.
Nào là không được chọc đến yêu thú cấp F cao giai.
Nào là không được tiến quá sâu vào rừng rậm Man Hoang.
…
Không được tạo ra tiếng động quá lớn, cố gắng giữ yên lặng để tránh làm kinh động đến những yêu thú nguy hiểm.
Chín điều không được làm, năm thứ bị cấm tuyệt đối.
Vừa rồi Lâm Diệu Y đã nói xong tất tần tật, bây giờ nàng cố ý nhắc lại lần nữa với Tô Trạch.
Đây là lần đầu tiên Tô Trạch nghe nhiều quy tắc như thế, hắn lập tức cảm thấy hơi buồn cười.
Trong ấn tượng của hắn, những yêu thú ở khu vực bên ngoài đều rất yếu ớt…
Không cần phải cẩn thận như vậy chứ?
Giống như lần đầu hắn đến đây đều không biết bất kỳ quy tắc gì, cứ đi lung tung trong rừng, cuối cùng chẳng phải hắn vẫn bình yên vô sự à?
Lâm Diệu Y thấy dáng vẻ chẳng để tâm của Tô Trạch thì lập tức vừa dậm chân vừa chống nạnh và nói: “Tô Trạch! Đây đều là những việc có liên quan đến an toàn tính mạng, ngươi tập trung một chút!”
Tô Trạch khoát tay đáp: “Biết rồi biết rồi, ngươi có tin ta lặp lại những điều ngươi vừa nói một lần hay không?”
Lúc này Lâm Diệu Y mới hài lòng và tiếp tục giải thích.
Một khoảng thời gian sau.