• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên giá sách có vô số sách luyện đan, sách về phương pháp luyện đan cơ bản đủ loại khác nhau được sắp xếp ngay ngắn.

Sau khi Tô Trạch nhìn lướt qua, lòng bất chợt khẽ nảy sinh suy nghĩ.

Chẳng phải mình vẫn còn tu vi ba mươi năm chưa sử dụng hay sao?

Nếu như hắn thêm vào luyện đan thì sẽ thế nào?

Hệ thống đã giải thích rằng hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều, không biết sẽ giảm bao nhiêu?

Suy nghĩ trong lòng Tô Trạch ngày càng mãnh liệt.

Luyện đan sư là một nghề nghiệp rất được ưa chuộng!

Một luyện đan sư đạt chút thành tựu sẽ có giá trị không thể nào lường được.

Hắn nên thử xem!

Tô Trạch không do dự nữa, hắn tìm thấy một quyển nhập môn luyện đan ở trên giá sách và bắt đầu đọc.

Nội dung khúc đầu còn ổn, đều là những kiến thức mà người bình thường có thể tiếp thu.

Nhưng khi hắn vừa đọc đến nội dung đằng sau thì nó càng ngày càng khó.

Có rất nhiều kiến thức cực kỳ khó hiểu.

Khi đọc tới cuối cùng.

Tô Trạch đã rơi vào tình trạng chữ thì nhận ra hắn nhưng hắn lại như không hề nhận ra chữ.

Hắn xoa huyệt thái dương để giảm bớt cơn nhức đầu.

Ngay sau đó, Tô Trạch bỗng nghĩ, dùng tu vi ba mươi năm còn lại và thêm hết vào luyện đan!

“Tu vi luyện đan sư: Ba mươi năm.”

Sau khi hoàn thành bước này, Tô Trạch lại bắt đầu đọc từ trang thứ nhất.

Giờ đây tất cả đều thay đổi.

Hắn đọc mọi thứ cực kỳ lưu loát, tất cả những kiến thức nào hắn vừa nhìn thấy thì đã hiểu ngay, thậm chí còn có thể ứng dụng chúng một cách thành thạo.

Chỉ với nửa tiếng.

Tô Trạch đã đọc xong quyển luyện đan cơ bản dày cộm.

Hắn thở dài một hơi và trả quyển sách lại chỗ cũ.

Đây là lần đầu tiên hắn được trải nghiệm niềm vui lúc học tập.

Phải rèn sắt khi còn nóng!

Hắn không nên lãng phí thời gian.

Tô Trạch tìm thấy quyển nhập môn luyện đan và bắt đầu đọc tiếp.

Lúc bắt đầu mọi thứ đều trôi chảy, nhưng tốc độ đọc sách của hắn lại từ từ chậm lại.

Cuối cùng.

Khi đọc được một nửa, Tô Trạch đã ngừng lại.

Hắn đã không thể hiểu được những thứ được viết trong sách.

“Đúng là không có thiên phú thì không được mà… Tu vi ba mươi nămcủa ta chỉ đạt được trình độ này thôi?”

Tô Trạch không cách nào phản bác.

Lẽ ra, trí thông minh của hắn không có vấn đề.

Huống hồ tu vi cũng tăng lên, vì thế đại não ngày càng linh hoạt, suy nghĩ ngày càng thông suốt.

Đây cũng là lý do tại sao các nhà khoa học đều là người tu luyện.

Nhưng hiện giờ Tô Trạch không thể hiểu những thứ được viết bên trong cuốn nhập môn luyện đan này.

Đối với những người không có thiên phú, kiến thức bên trong đó hoàn toàn là một thế giới khác.

Tô Trạch có thể thuận lợi đọc hết quyển luyện đan cơ bản là nhờ tu vi ba mươi năm vừa sử dụng.

Chuyện này giống như việc một người bình thường gian nan học tập suốt ba mươi năm, cuối cùng đã học xong kiến thức cơ bản!

“Quá khó.” Tô Trạch cảm thán.

Nhưng hắn không nản lòng.

Long Tượng Tu Thân quyết trên người hắn còn khó hơn!

Luyện đan thì được coi là gì chứ?

Tu vi ba mươi năm chưa đủ phải không?

Vậy hắn sẽ lấy tu vi năm mươi năm, một trăm năm, thậm chí một ngàn năm chồng lên lên đấy!

Cho dù một con heo gian khổ học tập một ngàn năm thì chẳng phải cũng sẽ trở thành học bá hay sao?

Sau đó.

Tô Trạch lựa một vài cuốn sách trên giá xong thì lập tức rời khỏi thư viện.

Thật sự trùng hợp.

Tô Trạch vừa ra khỏi thư viện thì chạm mặt với Lâm Diệu Y.

Đồng thời Lâm Diệu Y cũng phát hiện ra Tô Trạch, nàng nhiệt tình tiến lên chào hắn.

“Tô Trạch, sao ngươi lại ở chỗ này?” Nàng vừa cười vừa cúi đầu chào Tiểu Thanh đang quấn trên cổ tay Tô Trạch.

Kể từ khi Tiểu Thanh lên cấp, nó đã thay đổi rất nhiều.

Không chỉ nồng độ huyết mạch Thanh Long tăng lên, ngay cả tính cách của nó cũng thay đổi không ít.

Tiểu Thanh không còn hiếu động và hoạt bát như trước.

Ngược lại nó điềm tĩnh hơn nhiều, đôi lúc hành động thật sự có một ít phong thái của thần thú.

“Ta đến thư viện để mượn một vài cuốn sách.” Tô Trạch giơ ba quyển sách trong tay lên.

“Hả? Nhập môn luyện đan?” Lúc này Lâm Diệu Y mới chú ý tới nó, nàng kinh ngạc hỏi: “Tô Trạch à, chẳng phải ngươi là ngự thú sư hay sao? Tại sao ngươi lại đọc sách về luyện đan chứ?”

Tô Trạch cười và giải thích qua loa: “Không có gì, ta chỉ thấy hứng thú với luyện đan nên tùy tiện đọc thử một chút thôi.”

Lâm Diệu Y không hề nghĩ nhiều, nàng ngây thơ nói: “Nếu như ngươi cảm thấy hứng thú vậy phải bắt đầu đọc từ cơ bản chứ không phải nhập môn, phải nắm vững nền tảng trước mới có thể đọc đến nhập môn cao giai hơn!”

Nàng đề nghị một cách nghiêm túc, tỏ vẻ muốn dẫn Tô Trạch đi đổi một quyển sách khác.

Thế nhưng điều khiến nàng bất ngờ đó là Tô Trạch lại từ chối.

“Vừa nãy ta đã đọc xong quyển nhập môn rồi.”

Lâm Diệu Y sửng sốt, hỏi: “Mới đọc xong? Ngươi vừa mới đọc xong nó đấy sao?”

Tô Trạch gật đầu: “Đúng vậy, ta vừa đọc xong.”

Lâm Diệu Y cau mày, nàng chống nạnh nhắc nhở: “Bạn Tô Trạch à, là người từng trải nên ta muốn cho ngươi một đề nghị. Có rất nhiều kiến thức liên quan đến luyện đan, nếu mắc lỗi ở một bước nào đó, đan dược có thể cứu một mạng người sẽ biến thành thuốc độc kiến huyết phong hầu! Thế nên không thể qua loa ở phương diện này được!”

“Ngươi tuyệt đối không thể chỉ đọc kiến thức cơ bản một lần duy nhất, còn phải học thuộc nó, đồng thời phải hiểu được nội dung bên trong, sau đó ngươi mới có thể đọc tiếp đến nhập môn, nếu không chỉ lãng phí thời gian!”

Tô Trạch bất đắc dĩ nói: “Ta đều hiểu những đạo lý này, nhưng ta khẳng định mình đã nghiêm túc đọc xong quyển luyện đan cơ sở rồi…”

“Hừ!” Lâm Diệu Y như một giáo sư nho nhỏ: “Đọc xong thì thế nào? Ngươi cần phải nắm vững và hiểu thành thạo mới được coi là vượt qua bài kiểm tra.”

Tô Trạch đã hết cách, thấy Lâm Diệu Y như vậy thì thật sự không thể lừa gạt cho qua.

“Thôi vậy, ngươi cứ tùy tiện kiểm tra ta xem, như thế chẳng phải sẽ biết trình độ của ta thế nào rồi sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK