Mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, mọi người chuẩn bị lên đường.
“Lần trước khu D xảy ra rất nhiều chuyện, hiện giờ không biết tình hình bên trong thế nào, chúng ta hãy chọn khu G ngược hướng với khu D.”
Lâm Diệu Y nói.
Tô Trạch bất chợt nhíu mày, khóe miệng nở một nụ cười.
Mình đang lo lắng không biết nên tìm lý do gì để thuyết phục mọi người tiến vào khu G.
Không biết Hùng Đại có chuyên tâm với công việc hay không.
Đợi lát nữa hắn sẽ thừa dịp đến kiểm tra.
Các bạn khác không có ý kiến gì, đều rối rít gật đầu.
Ngay sau đó, Tô Trạch và Lâm Diệu Y dẫn đầu cả nhóm người tiến vào rừng rậm.
Những người lần đầu tiên vào rừng rậm thì được xếp ở giữa đội, còn những người đã từng vào đây thì được xếp ở đầu và cuối đội ngũ.
Họ di chuyển cực kỳ cẩn thận, rất nghiêm túc tuân theo những quy tắc mà Lân Diệu Y đề ra.
Tô Trạch đi ở bên cạnh Lâm Diệu Y, trò chuyện câu có câu không.
Thế nhưng trong những gì họ nói đa phần đều liên quan đến phương diện luyện đan.
Lâm Diệu Y được công nhận là thiên tài luyện đan, hơn nữa còn có tay luyện đan lão luyện như ông Vương chỉ dẫn, tất nhiên nàng có thể trả lời những câu hỏi của Tô Trạch.
Nhưng trong quá trình hỏi đáp.
Nàng cảm nhận rõ ràng trình độ của Tô Trạch đã tăng lên không ít.
“Tô Trạch, hiện giờ ngươi đã nghiên cứu đến bước nào rồi?” Nàng không nhịn được mà hỏi.
Tô Trạch đáp lại: “Ta mới vừa đọc xong quyển nhập môn luyện đan, nhưng mà có nhiều chỗ ta vẫn chưa hiểu triệt để.”
Lâm Diệu Y: “…”
Từ đó đến nay đã trôi qua mấy ngày?
Hình như mới năm ngày thôi đúng không?
Ngươi đã đọc xong nhập môn khó hơn cơ sở gấp trăm lần chỉ trong năm ngày thôi sao?
Hơn nữa còn nhiều chỗ người vẫn chưa hiểu triệt để?
Ngươi có thể đọc hết quyển sách ấy trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã là phi thường!
Ngươi lại muốn có thể hiểu hết?
Hơn nữa dựa theo những gì ngươi nói thì có một vài chỗ ngươi vẫn chưa hiểu rõ, vậy những kiến thức còn lại ngươi đã hiểu hết rồi sao?
Lâm Diệu Y rất muốn đặt câu hỏi với Tô Trạch một lần nữa.
Thế nhưng nàng suy nghĩ thì lại nhớ tới cảnh tượng lần trước.
Nàng nhìn Tô Trạch, cuối cùng vẫn quyết định bỏ qua suy nghĩ ấy.
Đúng lúc này.
“Khò khè!”
Một âm thanh kỳ quá được truyền ra từ trong bụi cỏ.
Vẻ mặt Lâm Diệu Y lập tức lo lắng và làm ra thế phòng thủ.
Trong tích tắc.
Tất cả mọi người dừng bước và nhìn về phía trước với vẻ hồi hộp.
Một bầy đen thui xông ra khỏi bụi cỏ.
Từng dòng thông tin lập tức xuất hiện trước mắt Tô Trạch.
“Tên: Địa Mạch Thử.”
“Đẳng cấp: Cấp F trung giai.”
“Kỹ năng: Gặm cắn.”
“Huyết mạch đặc thù: Không có.”
“Ghi chú: Yêu thú họ chuột thích đào hang động, ngoài cào cắn thì không còn bất cứ thủ đoạn công kích nào khác.”
Tô Trạch nâng mắt nhìn xem thì phát hiện những con yêu thú này chỉ miễn cưỡng tương đương với Đoán Thể tầng năm mà thôi, yếu hơn những người đang có mặt tại đây.
Chúng không thể tạo thành bất kỳ uy hiếp nào.
Do đó.
Hắn không hề ra tay mà để những bạn học phía sau được trải nghiệm niềm vui khi chiến đấu với yêu thú.
Những người phía sau cũng phát hiện ra điều này.
Sự lo lắng trên mặt họ đã vơi đi nhiều và được thay bằng sự phấn khích, một đám người nóng lòng muốn thử và muốn ra tay.
Phụt phụt!
Máu tươi phun ra, trên người Địa Mạch Thử nhiều hơn một lỗ máu, cơ thể chậm rãi ngã xuống đất, ngọ nguậy một trận rồi không còn động tĩnh gì nữa.
Một bạn học nam căng thẳng há to miệng thở hổn hển, tay cầm đao run rẩy kịch liệt.
Vẫn là lần đầu tiên từ khi sinh ra đến bây giờ các bạn học ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng máu tanh tàn khốc như vậy, sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn không còn hưng phấn ban đầu.
“Lần đầu đều như vậy, quen là tốt rồi.” Một bạn học có kinh nghiệm nói ra.
Trên người Địa Mạch Thử không có vật gì giá trị.
Bởi vậy, mọi người nhanh chóng đi lên phía trước.
Trong mấy tiếng sau đó, bọn họ gặp không ít yêu thú.
Nhưng mà, đa phần trong đó đều là yêu thú cấp F sơ giai, không tạo được chút uy hiếp nào cho mọi người.
Mấy con yêu thú cấp F trung giai ít ỏi cũng bị mọi người lần lượt giải quyết.
Ba lô của mọi người dần phồng lên, bên trong nhét đầy các loại đồ vật.
Ba lô của Tô Trạch cũng vậy.
Dọc đường đi hắn hái được không ít dược liệu, chuẩn bị khi trở về thử một chút.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sắc trời đã dần dần tối.
Lâm Diệu Y nhìn đồng hồ nói: “Đến lúc chúng ta nên trở về rồi, thời gian không còn sớm, đã sắp tối, đến lúc đó rừng rậm sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều!”
Tất cả mọi người không ai có ý kiến gì khác.
Tô Trạch lại càng không có ý kiến.
Dọc đường đi, hắn chưa từng ra tay, trên cơ bản đều đứng bên cạnh xem kịch vui, không khác gì đi du xuân.
Cuối cùng còn có thể thu hoạch được ba bình Linh Nguyên đan!
Quả thật là lời to.
Vỗ vỗ dược liệu nhét đầy trong ba lô, trong lòng Tô Trạch lại càng thêm hài lòng.
Sau khi quyết định, mọi người bắt đầu trở về theo đường cũ.
Mọi người đều quen thuộc con đường lúc đến, vì vậy bước chân rõ ràng nhanh hơn rất nhiều.
Không lâu lắm.
Mọi người đã đi được hơn phân nửa chặng đường, sắp ra khỏi rừng rậm rồi.
Nhưng mà.
Chít chít!
Đột nhiên, tiếng rít gào bén nhọn tràn đầy tức giận từ đằng xa truyền đến.
Ngoài Tô Trạch thì những người khác đều thay đổi sắc mặt.
Rầm rầm!
Mặt đất cũng bắt đầu rung động!
Giống như có thiên quân vạn mã từ phía trước lao nhanh đến bên này!
“Xảy ra chuyện gì?”
Không đợi mọi người kịp phản ứng.
Bịch một tiếng vang lên thật lớn.
Gốc cây nhỏ phía trước bị đụng gãy, một loạt bóng đen xuất hiện, giống như thủy triều dâng lên.
Chít chít! Chít chít! Chít chít!
Những con Địa Mạch Thử kia xông ra, bao vây xung quanh đám người Tô Trạch.
“Ở đâu ra nhiều Địa Mạch Thử như vậy?” Lâm Diệu Y cũng căng thẳng, nhưng vẫn chưa đánh mất lý trí: “Đừng ngây ra đó nữa, không thể để chúng nó vây kín! Chúng ta mau đi thôi!”
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Số lượng Địa Mạch Thử quá nhiều!
Mấy nghìn con Địa Mạch Thử tụ thành một đại dương màu đen, che phủ toàn bộ mặt đất trong phạm vi mấy trăm mét xung quanh.
Một bạn học cầm kiếm sắc trong tay, ý đồ muốn phá vỡ vòng vây của đàn chuột.
Răng rắc!
Tiếng rạn nứt vang lên lanh lảnh.
Trường kiếm vừa đâm ra, còn chưa thể tạo ra chút tổn thương nào cho đàn chuột thì đã bị Địa Mạch Thử phát động kỹ năng gặm nhấm, trực tiếp cắn cho vỡ nát.