Beta-er: Ann.
Biểu tình trên mặt Loan Xảo Khuynh đầy khó coi, trừng mắt nhìn hai người trong phòng, chỉ thiếu điều đem dòng chữ "đôi cẩu nam nữ này" mà khắc lên trên mặt.
Cô nghiến răng nghiến lợi đứng im bốn năm giây, trong văn phòng cũng liền tĩnh mịch bốn năm giây, cuối cùng vẫn là cô chịu thua ở thời điểm ánh mắt Tần Lâu dần dần trầm xuống, cặp mắt tức giận của cô cũng trợn không được, hung hăng mà vung tay.
Bút máy lạch cạch nện mạnh mẽ xuống bàn làm việc, lấy nắp bút vẩy vẩy như để thể hiện rõ chủ nhân của nó đang phát tiết phẫn nộ trong lòng.
"Con dấu [1] hình như ở để ở nhà, hôm nay không mang theo."
[1] Nguyên văn là từ "chương" từ chương có quá nhiều nghĩa nhưng theo mình có lẽ là "tư chương" (私章) con dấu cá nhân dùng trong công việc để đóng dấu vào hợp đồng, rút gọn giai đoạn trình tự xác nhận...
Tần Lâu nhìn cô ta hai giây, sau đó chuyển hướng sang Tống Thư: "Không thì đi tầng 22 đi, tôi giúp em duyệt."
"..." Loan Xảo Khuynh tức giận đến cắn răng.
Ánh mắt Tống Thư khẽ nhúc nhích, bởi vì tình hình phát sinh ngoài ý muốn khi Tần Lâu bước vào nhưng lúc này cô đã lấy lại được tinh thần, cô vừa xin lỗi vừa cười nói: "Không dám làm phiền đến Tần tổng. Chuyện đọc tài liệu này cũng không gấp lắm, trưa ngày mai tôi lại đến tìm bộ trưởng Loan là được rồi."
Loan Xảo Khuynh vừa định cự tuyệt, ngay sau đó tựa hồ nghĩ đến cái gì. Suy tư vài giây, cuối cùng cô cũng chỉ căm hận mà xoay đầu, không nói gì.
"Bộ trưởng Loan, buổi sang ngày mai ngài có thời gian không?"
Loan Xảo Khuynh trừng mắt về hướng cô, "Cô tới, tôi duyệt cho cô." Mỗi một chữ đều nghiến răng nghiến lợi, nghe thấy giống như hận không thể nào nhào đến cắn Tống Thư. Tống Thư cười cười, "Cảm ơn bộ trưởng Loan. Tôi đi về trước, ngày mai gặp lại."
Nói xong, Tống Thư hướng đến hai vị "lãnh đạo" gật đầu ý bảo tạm biệt, xoay người ra khỏi văn phòng.
Tần Lâu không cần suy nghĩ, trực tiếp nhấc chân theo sau.
Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, trong lòng Tống Thư đầy bất đắc dĩ, trên mặt có ý cười nhưng thật nhìn không ra nửa điểm biến hóa nào.
Cô chỉ coi như không có phát hiện ra, nhìn người đi ra văn phòng sau cùng Lisa vẫn không thể lấy lại tinh thần nói: "Xem ra là đã giải quyết rồi, cảm ơn cô đi cùng tôi đến chúng ta cùng đi lên lầu nhé?"
"A... à à, được."
Lisa lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy từ phía sau Tống Thư, Tần Lâu đi ra—ánh mắt Tần Lâu không chút giấu diếm mà chăm chú đặt vào trên người Tống Thư, ánh mắt chuyên chú kia, như là sợ chớp mắt rồi người liền trong nháy mắt biến mất.
Tâm tình Lisa phức tạp cực kỳ, cố gắng bỏ qua cười nói, "Chúng ta đi... đi thôi."
"Ừ."
Mà các cô vừa cử động, Tần Lâu đang lười biếng đứng cũng đi theo.
Trên tầng lầu không có mấy người dám quang minh chính đại nhìn họ, nhưng cũng có người tò mò hoặc lén lúc tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt bọn họ như cũ không rời khỏi người Tống Thư.
Tống Thư ở đáy lòng than nhẹ. Quả nhiên sau một phen xác định, Tần Lâu liền sẽ đem lực chú ý hạng nặng đặt trên người cô. Chỉ là nếu cứ như vậy đi xuống, với trí tưởng đầu óc của họ, một ngày nào đó sẽ đem bản thân đặt vào ngõ cụt.
Tống Thư bị ngoạm chín năm, cho nên cô là người rõ ràng nhất—bốn phương tám hướng đều là vực sâu vũng bùn, trong vực sâu cất giấu vô số miệng ăn thịt người, mà vũng bùn kia một khi đã hãm sâu vào, liền vô phương có thể thoát ra được.
Cô và Dư Khởi Sanh là không có lựa chọn. Nhưng Tần Lâu và Loan Xảo Khuynh đều không nên bị liên lụy vào.
Không biết phương pháp thương nghị với Dư Khởi Sanh có thể hiệu quả hay không...
Tống Thư một bên thấp giọng cùng Lisa giao tiếp bình thường, trong tay còn cầm một hạng mục, một bên ở trong túi nhẹ nhàng ấn lên màn hình, đi động nhanh chóng quay số điện thoại.
Mấy chục giây sau, ba người trước sau cùng đi vào thang máy.
Thời điểm Lisa nhấn số tầng thang máy, không quên thật cẩn thận mà quay đầu lại hỏi: "Tần tổng, ngài đi tầng 22 sao?"
Tần Lâu nghĩ nghĩ, giày da hướng về phía trước dẫm lên mặt sàn sứ bóng loáng trắng tinh, mũi giày đá thành hình cung đỡ đỡ gót giày cao gót của Tống Thư.
Tống Thư dừng lại, ngoái đầu nhìn lại, "...Tần tổng?"
Tần Lâu hỏi: "Em nói xem tôi nên đi tầng nào?"
Tống Thư: "..."
Lisa: "...?"
May mà vào thời điểm Tống Thư không biết nên trả lời vấn đề này thế nào, thì di động ở trong túi cô rung lên.
Tống Thư xoay người, lấy ra di động, nhận máy xong đưa lên áp đến bên tai.
"Mẹ?"
Lisa không có phản ứng gì, nhưng thân hình Tần Lâu bỗng dưng chấn động. Hai ba giây sau, ánh mắt hắn trở nên đáng sợ, xoay đầu gắt gao nhìn chằm chằm vào di động của Tống Thư.
Lisa phát hiện ra bầu không khí quỷ dị, không dám phát ra tiếng. Mà Tống Thư giống như đối với biến hóa của Tần Lâu không phát hiện ra, di động nhanh chóng truyền đến bên ngoài chút âm thanh ẩn ẩn, là một giọng nói phụ nữ trung niên.
"Bé, mẹ và ba con thật lo lắng cho con. Con nói một chút đi, làm sao lại muốn chạy công tác xa như vậy, về nhà không tốt sao?"
Tống Thư rũ mắt, bất đắc dĩ cười cười, đáy mắt ôn như không có nửa điểm làm bộ, mang theo chân thật nhớ nhung cùng quyến luyến.
"Lúc trước không phải mẹ còn nói công tác ở Q thị là một cơ hội tốt sao? Mẹ với ba lại thế nào nữa, đổi đại lục, thời tiết còn chưa quen sao?"
"Đã quen, bên này hàng xóm cũng thật sự hiền hòa, thân thiện, buổi sáng hôm nay mẹ còn cùng với bà lão hàng xóm tập Thái Cực [2] một lúc."
[2] Thái Cực quyền: gần giống tập dưỡng sinh bên mình, Thái Cực quyền là môn võ cổ truyền của Trung Quốc, động tác uyển chuyển, chậm rãi kết hợp với điều hòa hơi thở.
"Vậy là tốt rồi."
"Con có phải còn đang làm việc hay không? Thôi mẹ không quấy rầy con nữa, cuối tuần có thời gian không, có thời gian thì kêu Khởi Sanh cùng nhau về nhà ăn bữa cơm đi."
"Con còn có công việc, đến lúc đó con cùng mẹ nói chuyện sau, được không?"
"Được, con cứ làm tiếp đi thôi, không cần nhớ trong nhà. Bản thân phải chăm sóc mình thật tốt nha?"
"Vâng, tạm biệt mẹ."
"Tạm biệt."
Cắt đứt điện thoại. Tống Thư thu hồi di động, đối với Lisa mà nói xin lỗi: "Thật ngại quá, mẹ tôi cũng vừa về nước, sợ rằng bà ấy không kịp thích ứng, nên nói nhiều thêm hai câu."
"Không có việc gì... không có việc gì, không có việc gì." Lisa một bên vừa nói, một bên vừa khẩn cấp đưa mắt ra hiệu cho Tống Thư, đôi mắt căng chặt tới mức muốn rút gân.
Không cần Lisa nói, Tống Thư cũng cảm giác được—thang máy như được làm lạnh, vèo vèo vèo từ phía sau phóng băng tiễn về phía người mình, dường như ánh mắt này lóe lên cùng khí lạnh.
Tống Thư quay đầu, ý cười dịu dàng xinh đẹp, "Tần tổng, ngài vẫn chưa lên lầu sao? A, thật ngại quá, có phải là vì tôi làm phiền? Tôi giúp ngài nhấn thang máy."
Ánh mắt Tần Lâu thâm trầm, cau mày.
Thang máy thứ nhất tới rồi, Tống Thư chờ Tần Lâu tiến vào, kéo ngay Lisa đang do dự lại. Nhìn thang máy đi lên bên trong còn có người đàn ông đang cau mày, Tống Thư gật đầu.
"Tần tổng, công việc ngài bận rộn, ngài lên lầu trước đi. Bọn tôi chờ thang máy tiếp theo."
"..."
Thế nhưng thật sự Tần Lâu một chữ cũng chưa nói.
Chỉ là thẳng đến trước một giây khi thang máy đóng lại, ánh mắt âm u của hắn chăm chú gắt gao dán chặt vào người Tống Thư.
Chờ thang máy đã đi lên xa, Lisa đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, che lại ngực, sắc mặt trắng bệch—
"Ôi mẹ ơi, tôi cho rằng hôm nay tôi đã bị hù chết ở bộ nhân sự rồi. Tần tổng cũng thật là đáng sợ quá?"
Tống Thư tán đồng gật gật đầu, Lisa không rảnh chú ý bên này, cảm xúc của Tống Thư đã phai nhạt rất nhiều.
"Đúng thật."
"Cô cũng cảm thấy cảm xúc mới vừa rồi của Tần tổng là không đúng, đúng không? Trở mặt cũng thật nhanh quá đó!"
"Ừ. Thật vất vả."
"Ai? Cái gì thật vất vả?" Lisa chửi thầm trong lòng, nghe thấy câu này liền chuyển đề tài.
Sau đó liền thấy cô gái đạm đạm cười, kính đen cũng không ép xuống được ngũ quan tinh xảo diễm lệ, tư thế đang cười bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
"Nhớ tới nhà tôi trước kia có chiếu cố một người bạn nhỏ."
"...Ai?" Lisa càng ngốc, "Người bạn nhỏ và chuyện vất vả thì có liên quan gì?"
"Người bạn nhỏ này quá thông minh, hay đi chạm vào đồ vật nguy hiểm. Muốn người này dừng lại chỉ có thể không ngừng tìm cho người này một món đồ chơi mới làm người này mê hoặc, người này mới có thể dời đi sự chú ý với mấy thứ nguy hiểm."
Lisa nghe được cái hiểu cái không, cuối cùng gian nan gật gật đầu, "Cô nói giống như...ừm.. rất có đạo lý... Thang máy tới rồi, chúng ta đi lên đi?"
"Được."
Tống Thư vô ý mà gõ gõ vào di động trong túi, ý cười nhàn nhạt trong đồng tử đen nhánh dần rút đi, chỉ còn lại cảm xúc trống rỗng suy tư.
Hy vọng lần này hai bên cùng phối hợp [3] có thể đạt được hiệu quả.
[3] Nguyên văn là "Hai bút cùng vẽ."
**
Buổi sáng ngày hôm sau, khi Tống Thư, Tần Lâu còn có Loan Xảo Khuynh bộ trưởng ở bộ phận nhân sự nói mấy câu kia đã được lén truyền ra trong tập đoàn.
Chuyện tranh chấp thật quá mãnh liệt, càng là ở chỗ những người nhiều chuyện không ngừng khoa trương biểu đạt, truyền ra hiệu quả hỏa chiến bay tán loạn.
Buổi sáng thời điểm Tống Thư đi đến bộ phận nhân sự đem hồ sơ để "lãnh đạo" đọc và duyệt, cảm giác được rõ ràng thật nhiều ánh mắt phức tạp dán lên trên người mình.
Cô chưa từng suy nghĩ nhiều, ngựa quen đường cũ mà đi đến bên ngoài cửa văn phòng của Loan Xảo Khuynh, gõ vang cửa kính của đối phương.
"...Vào đi." Bên trong truyền đến âm thanh Loan Xảo Khuynh đang áp chế lửa giận.
Cả đêm không có thôi tức giận, tính tình của Xảo Xảo thật đúng là ngày càng tệ rồi. Tống Thư một bên nghĩ như vậy, một bên đẩy cửa đi vào trong văn phòng.
Bước chân còn không có dừng lại, đối diện phía trước là Loan Xảo Khuynh không có chút nào che dấu địch ý trong ánh mắt.
"Tần Tình tôi nói cho cô biết, đừng xem tôi là anh trai đầu óc bị úng nước nên bị gương mặt này lừa, rồi cô ở công ty muốn làm cái gì liền làm cái đó. Chỉ cần có tôi một ngày, cô cũng đừng nghĩ có thể chiếm lợi được từ Vio—"
"Tài liệu cần đọc và phê duyệt, bộ trưởng Loan có đóng dấu không?" Tống Thư đánh gãy lời nói của Loan Xảo Khuynh, trên mặt ý cười đạm đạm đến mức như có thể tùy thời tan đi.
Loan Xảo Khuynh sửng sốt, cô hiển nhiên không có thích ứng được cảm xúc của cô gái trước mắt, rõ ràng trước ngày hôm nay còn đối với chính mình tất cả cung kính.
Lấy lại tinh thần, thanh âm Loan Xảo Khuynh cười lạnh, "Cô cảm thấy hiện giờ chính mình đã ngồi yên ổn ở ngai vị bà chủ, cho nên không cần khách sáo đối với tôi, phải không?"
"Bộ trưởng Loan nếu không đóng dấu, hiện tại tôi đành phải đi tầng 22 tìm Tần tổng đóng dấu, dù sao cũng giống nhau."
"Cô uy hiếp tôi?"
"Bộ trưởng Loan muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ như thế đấy."
"..." Loan Xảo Khuynh tức giận đến cắn răng, từ bên cạnh rút folder ra đọc tài liệu, hung hăng chụp ở trên bàn, "Cầm đi!"
Loan Xảo Khuynh ngồi trên ghế da cao cấp, mí mắt nâng lên nhìn Tống Thư: "Từ hôm nay trở đi, cô làm người tốt nhất nên cụp đuôi cho cẩn thận, tốt nhất không lộ ra nửa điểm dấu vết—bằng không, tôi nhất định sẽ khiến cho cô gán cái tội danh gián điệp thương mại."
"..."
Trong văn phòng an tĩnh vài giây, thời điểm Loan Xảo Khuynh cho rằng bản thân đã hù được đối phương, lại nghe thấy tiếng cười khẽ từ cô gái đang đứng ở bàn làm việc phía đối diện—
Trên mặt Tống Thư lãnh đạm, đôi môi đỏ mọng, cô chậm rãi giương mắt, "Bộ trưởng Loan là cảm thấy, đối với điều khoản pháp luật vận dụng quen thuộc, ngài cảm thấy có thể cùng tôi nói chuyện về vấn đề này?"
Loan Xảo Khuynh tươi cười lạnh lùng, hỏa khí không thể áp chế xuống được.
Tống Thư chưa cho cô cơ hội ngắt lời, ánh mắt dừng lại hình ảnh trên mặt Loan Xảo Khuynh, "Bộ trưởng Loan có thể ngồi vào vị trí hôm nay, chỉ sợ Tần tổng tốn không ít công sức đi."
"--!"
Những lời này hoàn toàn chạm trúng tử huyệt của Loan Xảo Khuynh, cô tức khắc đạp bàn đứng lên, "Cô có tư cách gì mà nói đến tôi cùng anh trai tôi—"
Lời nói còn chưa dứt, Loan Xảo Khuynh đột nhiên nghẹn lại.
Chỉ thấy đến lúc cô tức giận vỗ bàn tạo ra một khe hở, bên ngoài bàn làm việc cô gái kia đã nhẹ nhàng đem bản tài liệu bị cô đè không buông tha lôi đi.
Hơi mỏng ở trang giấy quơ quơ, cô gái môi đỏ mọng cười đến dịu dàng. "Cảm ơn bộ trưởng Loan."
"Cô..."
Loan Xảo Khuynh tức muốn điên rồi, đến giờ khắc này, cô làm sao còn không hiểu cho được—cô gái này mới vừa rồi cố tình chọc giận cô rồi thuận lợi lấy được tài liệu!
Đáng tiếc Tống Thư không cho Loan Xảo Khuynh có cơ hội hoàn hồn phát tác cơn giận, cô xua xua tay nói một tiếng: "Bộ trưởng Loan, hẹn gặp lại." Sau đó, bóng người đã biến mất bên ngoài cửa kính.
Loan Xảo Khuynh đặt mông ngồi vào trên ghế, tức giận nghẹn một cục giống như cá nóc.
Lấy được tài liệu xong, Tống Thư trở về tầng 12, ở chỗ giữ ấm lấy cho mình đồ uống tốt xong, trực tiếp đi đến phòng hồ sơ tầng 7.
Phòng hồ sơ cũng có người đã sớm nghe nói về trận tranh chấp một hồ sơ tài liệu ngày hôm qua, đối với việc Tống Thư đến không ngoài ý muốn chút nào.
Hiện tại biết Tống Thư hơn phân nửa có Tần Lâu chống lưng, mặc kệ sau lưng nói thế nào, ít nhất trên mặt bọn họ vẫn đối với cô rất khách khí.
"Ngài chính là Tần tiểu thư sao, tôi đã nghe nói, mời ngài vào, bất quá đồ uống không thể mang vào bên trong."
"Cái này là cho ngài."
"A?" Trực ban phòng hồ sơ sửng sốt, khó hiểu mà ngẩng đầu nhìn về Tống Thư.
Tống Thư nói: "Lần này tôi đến tìm tài liệu, trường hợp yêu cầu đặc biệt nhiều, khẳng định thời gian sẽ rất dài, làm phiền ngài lâu một chút, cho nên ngài cũng mang theo ly uống đi. Đối diện tập đoàn mới có một cửa hàng khai trương, hương vị không tồi, ngài nếm thử?"
"Cửa hàng đó tôi biết, đồ uống bên trong rất đáng quý đi? Nhiều thế này tôi thật ngại quá..." Người nọ đáp lại vài câu, kế tiếp vẫn là cười cười.
"Bất quá tôi nghe nhân viên cửa hàng nói, thứ này mà lạnh xuống sẽ có mùi tanh, ngài vẫn nên làm ấm uống đi?"
"Được, cảm ơn cô nhé."
Tống Thư thuận lợi vào phòng hồ sơ.
Văn bản hồ sơ pháp luật giấy chất gửi Vio, theo thói quen là từ tập đoàn Tần thị kéo dài xuống dưới. Phòng hồ sơ giữ lại không ít, có chút trang giấy năm đầu, mới vừa tiến vào liền có thể ngửi được một cỗ hương thơm nhàn nhạt.
Tống Thư dọc theo hồ sơ trên giá, tìm được trường hợp yêu cầu của mình, lúc sau liền mở ra cẩn trọng so sánh đọc lại.
Phụ trách giám sát phòng hồ sơ, mới đầu nhân viên công tác vẫn luôn canh giữ bên cạnh, chờ phát hiện nhân viên mới này đọc từng cuốn từng cuốn lật xem qua, có một đôi giày cao gót dẫm lên nền đất rất tiết tấu, còn có thời điểm xem đến tập trung tinh thần, anh ta rốt cuộc cũng không quan sát nữa, sau khi uống ly kia như mang đến sự tra tấn cho anh ta, anh ta liền lén lút rời đi toilet.
Thân hình người kia vừa biến mất, Tống Thư lập tức đem thả hồ sơ trong tay lại—vì phòng ngừa cháy làm cho văn kiện mất đi, nên phương diện này đều đơn giản hóa hết sức, camera theo dõi chỉ có một cái ở ngoài cửa.
Nhân viên quan sát không có ở đây, đây mới là mục đích chân thật của cô—
Cô làm chính là hai bút cùng vẽ, lại muốn một mũi tên bắn ba con nhạn.
Tống Thư không do dự nhiều, chính mình nhanh chóng chuyển hướng đến phía trước làm bộ vô tình đi qua, xác nhận sự việc năm xưa, điều được lưu lại dự trữ trên giá hồ sơ bên.
Đem hồ sơ có niên đại đúng yêu cầu cơ hồ rút ra, Tống Thư nhanh chóng lật lên xem, đồng thời đem tin tức bộ phận khắc sâu vào trong đầu.
Ở thời điểm cô tập trung tinh thần dốc hết sức lực, phía sau cửa phòng, đột nhiên kẽo kẹt một tiếng bị người đẩy ra.
Giấu ở bên trong thân hình Tống Thư đình trệ, theo bản năng mà cúi đầu xem đồng hồ--cô tính toán theo thời gian đi toilet đến phòng hồ sơ, lộ trình tương đối khác, không có đạo lý nào người kia lại đi nhanh như vậy rồi vòng trở về được!
Tiếng bước chân đã vào bên trong, Tống Thư không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đem hồ sơ giấu ra phía sau.
Sau đó cô ngẩng đầu lên, "Ngài—"
Thanh âm bỗng dưng im bặt.
Xuất hiện ở cuối giá hồ sơ không phải người khác, đúng là Tần Lâu.
Thân hình hắn dừng lại, nghiêng nghiêng đầu, khóe miệng gợi cong lên.
"Tần tiểu thư, em giấu cái gì ở phía sau vậy?"
- --
Lời edit Bèngg:
Thấy mọi người thất vọng em gái Xảo Xảo quá, tui muốn biện giải một chút theo suy nghĩ của tui:
Theo cốt truyện nói, Xảo Xảo tận mắt nhìn thấy Tống Thư chết, nên không thể nào nghi ngờ cái chết của Tống Thư được, vì vậy khi nhìn thấy một người giống chị mình như vậy, đương nhiên em gái đây sẽ không nghĩ đó là Tống Thư, mà nghĩ đúng là Tần Tình là gián điệp thương mại, hay cái gì gì đó gây bất lợi đối với Tần Lâu, tập đoàn Vio.
Mà em gái đã chắc chắn chị mình đã chết, nên thấy người khác dùng gương mặt của chị mình để gây sự chú ý cho Tần Lâu đương nhiên sẽ tức giận, giống kiểu phẩu thuật thẩm mĩ để lừa gạt. Em gái sẽ nghĩ "đáng lẽ thứ đó là của chị mình nhưng lại bị cô ta dùng khuôn mặt giống nhau để lừa gạt anh trai rồi cướp mất" vì vậy chắc chắn là Tần Tình có mục đích riêng. Suy cho cùng: em gái Xảo Xảo còn ngây thơ lắm, theo suy nghĩ của ẻm thì ai gây bất lợi cho chị gái ẻm, anh trai Tần Lâu, Vio liền là kẻ thù của ẻm, kẻ thù này lại hơi đặc biệt vì có khuôn mặt giống chị gái yêu của ẻm.
Về phần sau này cốt truyện có khiến ẻm biến thành "phản diện" không thì tui chưa đọc nên không rõ, đây chỉ là suy nghĩ của tui ở phần này.
Haizzz, cảm giác 2h sáng ngồi edit xong rồi nói chuyện linh tinh này thật là...
Văn: Tui thấy mà tội cho ẻm, mà thôi cũng kệ 💁