• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: ThenhBengg 

Beta-er: Taco🌻

Mọi người trong thang máy sống lưng cứng đờ.

Loan Xảo Khuynh ngơ ngác nhìn người phụ nữ đứng bên ngoài cửa thang máy. Trong nháy mắt đó, cô (LXK) còn cho rằng người đang đứng trước mặt mình là chị họ.

"Cô..."

Gọng kính đen hạ thấp, ánh mắt Tống Thư thấp thoáng giật mình. Đối với cô (TT) chuyện sơ suất như vậy trước giờ chưa từng xảy ra, nhưng một bên là Tần Lâu, một bên là Xảo Xảo, muốn cô giả làm người thờ ơ đối với hai người này thật sự rất khó.

May mà, Xảo Xảo không giống như Tần Lâu tính tình thông minh, nhạy bén.

Trong lòng Tống Thư nghĩ nghĩ, đôi môi đỏ mọng cong lên, cảm giác lạnh lẽo như băng tuyết thoáng chốc giống như từ đuôi mắt, lông mày của cô trút đi, tan rã hết thảy.

Cô lùi ra phía sau một bước, lộ ra vẻ mặt tươi cười dịu dàng vô hại.

"Bộ trưởng Loan, nếu chị gái cô còn sống, chắc hẳn cô ấy sẽ nói với cô như vậy đó."

"——?"

Trong nháy mắt bị cảm giác tươi cười dối trá này làm Loan Xảo Khuynh hoảng hốt, thoáng chốc đã kéo cô (LXK) trở về hiện thực, lúc cô phản ứng lại, biểu tình chán ghét và hận ý ngay lập tức bao trùm trên cả khuôn mặt.

"Vì đến làm ở Vio, cô điều tra chị ấy cũng không ít nhỉ? Học vất vả không? Nhưng tôi nói cho cô biết, cho dù có cố cách mấy cũng không thể biến thành chị ấy, bắt chước bừa mà thôi, chỉ khiến người khác chê cười!"

Nói xong, không đợi Tống Thư phản ứng, Loan Xảo Khuynh hung tợn ấn nút đóng thang máy. Sau đó khoảng thời gian đợi cửa đóng lại cô cũng không ngẩng đầu, tựa như trông thấy người phụ nữ kia nhiều thêm một chút cũng không muốn.

Thang máy dừng lại ở lầu 8 bộ phận nhân sự.

Cửa thang máy mở ra, Loan Xảo Khuynh bước ra ngoài, biểu tình thật sự khó coi. Các đồng nghiệp đi ngang qua chào hỏi đều bị cô trực tiếp lơ đi, chờ cô đi qua một lúc, vài người nhịn không được nhiều chuyện cùng nhau ở phía sau nghị luận một hồi.

"Trưởng phòng lại bị làm sao vậy? Mặt lạnh đến độ muốn đóng băng chúng ta luôn."

"Còn có thể thế nào nữa, khẳng định đi tầng 22 cáo trạng Tần tổng kết quả ăn quả đắng chăng?"

"Cáo trạng, nói ai?"

"Ngoại trừ cô nhân viên mới kia, còn có thể là ai nữa? Mà tôi cũng phải nói thật là thủ đoạn của Tần Tình thật lợi hại, cô ta mới vào tập đoàn đã mấy ngày đâu? Thời điểm cô ta chưa đến, bộ trưởng Loan ở tập đoàn phải nói là muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, chuyện gì Tần Tổng cũng nghe theo ý cô ấy mà làm? Hiện tại đúng là khen ngược [1]..."

[1] tình huống đảo ngược, tác dụng bị đảo ngược.

"Cũng bởi vì lớn lên giống mối tình đầu của Tần tổng, nên dễ dàng như vậy Tần tổng liền bị cô ta mê hoặc rồi? Đến bây giờ tôi còn không giải thích được tình huống này nha."

"Có cái gì mà không thể giải thích chứ. Cô không nghe bọn họ nói thế nào sao, cũng bởi vì bộ trưởng Loan là em gái của vị mối tình đầu đã mất kia, cho nên mới được Tần tổng giúp đỡ chiếu cố, dung túng mặc kệ nhiều năm như vậy."

"Vậy phỏng chừng nhân viên mới kia lớn lên rất giống nhau rồi?"

"Lớn giống thì có ích lợi gì chứ, mối tình đầu thật sự đã sớm chết, cô ta lớn lên giống thì suy cho cùng cũng chỉ là một thế thân, thật quá hèn mọn?"

"Cũng là..."

"Rầm."

Cửa phòng bị đóng lại thật mạnh, bên ngoài tầng lầu nhân viên ai nấy đều hoảng sợ, không dám tiếp tục mạnh miệng, sôi nổi tản ra từng người từng người làm chuyện của mình.

Mà bên trong phòng của trưởng phòng bộ nhân sự.

Cửa phòng đã đóng lại, Loan Xảo Khuynh giữ nguyên động tác chậm rãi đi đến bàn làm việc của mình. Vẫn chưa ngồi xuống ghế dựa, trước hết cô duỗi tay đặt trên cạnh bàn.

Lúc này biểu tình của cô tràn đầy phức tạp, phẫn hận lại khổ sở, đáy mắt cô ngập tràn cảm xúc hỗn loạn, trộn lẫn hoài niệm kí ức xa xăm nào đó đã rất lâu trước đây.

Cô nghĩ mình đã biết tại sao, tại sao Tần Lâu lại bị người phụ nữ kia mê hoặc.

Trong nháy mắt lúc đó, thật sự rất giống, quá giống nhau.

Làm cho cô cũng mơ hồ cho rằng, chị gái năm đó cô tận mắt nhìn thấy trút bỏ hơi thở, phủ trên người lớp vải trắng, sau đó bởi vì không có người nhà đến nhận mà chỉ sau mấy ngày đã bị đem đưa đi hỏa táng... Chị gái lại một lần nữa đứng trước mặt cô vậy.

Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp [2]

[2] Từ Hán (莊生曉夢迷蝴蝶), dịch nghĩa (Trang Chu buổi sáng nằm mộng thành bươm bướm) Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Editor: Ý nói mơ hồ không rõ đâu là mộng đâu là hiện thực.

Mặc dù trong lòng hắn biết đó chỉ là một giấc mộng, nhưng nếu hiện thực chỉ nhìn thấy được mà không chiếm được người, thì có thể ở trong "Mộng" chạm đến, đó là mộng hay là hiện thực, có chân chính mấy người để ý đến đâu.

Hiện thực khổ như vậy, đau như vậy, những khí ức đó như một thanh đao, nhiều người thà rằng chết ở trong mộng, chứ cả đời này đều không muốn tỉnh lại.

Nếu có thể, làm sao cô lại không nghĩ đến?

Loan Xảo Khuynh đỡ mặt bàn ngồi vào ghế làm việc, sau đó từ trong ngăn kéo bàn, mở ra, bên trong có một cái tủ sắt khóa mật mã. Từ trên cùng mò vào lấy ra một vật.

Bên trong tủ sắt chứa đầy những vật phẩm rối loạn, lung tung, vụn vặt.

Đó là lúc cô dọn đến ở với Tống Thư trong mấy năm, mỗi lần đến thời điểm sinh nhật cô, Tống Thư đều tặng một phần quà.

Có rất nhiều, giống như 5 năm thi đại học, hết 3 năm lấy bài thi thử làm lễ vật, lúc nhìn thấy thiếu chút nữa cô đã phủi tay ném ngược lại, lại không chịu đựng được cảm xúc trong ánh mắt chờ mong của chị họ mình, đành phải ghi tên họ vào, còn ước muốn sau này cho cô mỗi ngày làm vài loại đề thi.

Cũng có những món quà cô mong đợi đã lâu, lúc đi ngang qua cửa hàng trang sức, thời điểm nhìn vào cửa kính rõ ràng cô đã mắt nhìn thẳng, ngẩng đầu, ưỡn ngực, nhưng cũng không biết làm thế nào đã bị Tống Thư phát hiện, sau đó mua bằng được về cho cô. Bên trên làm pháo hoa, còn không bằng 3 năm bài thi, 5 năm thi đại học, túi xinh đẹp...

Vật trên cùng là một phần ảnh chụp.

Đã quên mất là năm nào cô đi theo Tống Thư và Tần Lâu cùng nhau đi ra ngoài, đi ba người nhưng cô là dư thừa nhất, Tần Lâu tức giận bá chiếm Tống Thư không chịu cho cô đụng đến dù là ngửa ngón tay, còn cô đối với người nọ sợ đến mức rắm cũng không dám thả—chỉ đến khi Tần Lâu bị Tống Thư bắt buộc đi mua kem cho bọn họ, lúc này cô mới đắc ý dào dạt lôi kéo người ở bên cạnh đi chụp hình.

Ảnh chụp cô thật giống làm trò cười cho thiên hạ, bên cạnh ở cùng cô à cô gái nhỏ lại an an tĩnh tĩnh, một chút biểu tình đều không có. Không thích, nhưng cũng không hề có bộ dáng mất kiên nhẫn nào.

Người kia của cô vẫn luôn an tĩnh như vậy mà...

Đến cuối cùng khi rời đi, nằm trên giường bệnh trống vắng sắc mặt tái nhợt, bộ dáng vẫn như cũ vẫn là thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi đẹp nhất...

Tất cả mọi người có thể sống trong mộng, Tần Lâu cũng có thể. Cô một mặt trách tội Tần Lâu, nhưng cũng biết chuyện này Tần Lâu không có bất luận lỗi sai nào, tội gì hắn cũng chưa từng phạm phải, mà hắn lại là người nhận được nỗi tuyệt vọng lớn nhất kia.

Cho nên Tần Lâu cũng có thể sống ở trong mộng.

Nhưng cô không thể. Bởi vì trên thế giới này, chị gái đã không còn tồn tại—nếu tất cả đều đem chị quên mất, xem như cái người Tống Thư này chưa từng có mặt trên đời, thì thật sự không được...

Cho nên cô không thể quên.

Trong mộng hạnh phúc, cô cũng phải ở cái chỗ hiện thực máu chảy đầm đìa này mà tỉnh táo tồn tại, hơn nữa nhớ kỹ.

*

Sau khi thang máy đóng lại, Tống Thư quay trở lại văn phòng tổng giám đốc, trong tay Tần Lâu vẫn là một đống văn kiện muốn xử lý——sắp cuối tuần nên các bộ phận cao tầng ai cũng muốn đạt hiệu quả thật hoàn hảo, các đồng nghiệp trước sau đều đem bản thân tăng ca đẩy nhanh tốc độ, làm văn kiện đưa đến tầng 22.

Thấy Tống Thư đi vào, Tần Lâu đang xem phần văn kiện ghi chú một chút, sau đó liền đóng lại quăng qua một bên.

Sau đó đứng dậy đi qua, gần ở chỗ trước của mấy mét liền dừng lại, kéo Tống Thư lại sô pha.

Tống Thư nói, "Em đi lên để lấy nhiệm vụ công việc."

"Anh biết, đã chú ý đầu tiên. Bộ phận phát triển đầu tư cuối tuần tăng ca thêm hai giờ, từ khi mới thành lập hạng mục dữ liệu cơ sở sàng chọn mấy cái có thể thử xem đầu tư hạng mục, đều là—chờ lát nữa em đi vào trong đó chọn một cái em muốn đi."

"Tại sao không phải là bây giờ đi chọn?"

"Hừm, khế ước nói trao đi lợi ích thì cũng phải thu hoạch phí—anh cho em việc làm, em cũng phải giao em cho anh. Công bằng, công chính."

Tống Thư: "..."

Tống Thư đè nặng mệt mỏi, tính toán: "Một cái hạng mục đầu tư trọng điểm của vị trí tiểu tổ viên, thì thế nào cũng mua được hai ba tiếng đồng hồ rồi?"

Lời nói có chút gian xảo, Tần Lâu lôi kéo Tống Thư đi đến sô pha bên cạnh. Hắn dừng lại, lười biếng giương mắt.

"Nói đi, em thích tư thế nào nhất?"

"..."

Đối diện gương mặt xinh đẹp của Tống Thư không có cảm xúc gì, Tần Lâu căng thẳng vài giây, xoa xoa thái dương, "Dựa theo trong sách, hiện tại em không phải nên kịch liệt phản kháng sao? Anh tương đối kích thích."

Tống Thư không để ý tới lời cợt nhả của hắn, cảm xúc trên mặt nhàn nhạt, "Tại sao tâm trạng không tốt?"

Tần Lâu dừng lại. Vài giây sau, hắn rũ mắt, lôi kéo Tống Thư đi đến số pha trước, hiển nhiên không muốn nhiều lời, càng không chuẩn bị bộ dáng muốn giải thích.

Tống Thư không có ép hắn mở miệng, cũng không có phản kháng, chỉ đi theo hắn đi qua đó.

Cô chần chờ nhìn trên sô pha lấy ra tài liệu nhóm, "Có phải tại em đi lên làm ảnh hưởng anh làm công hiệu suất?"

"Mỹ nhân làm họa quốc, chuyện bình thường." Tần Lâu lười biếng mà nói, đen Tống Thư kéo đến trên sô pha, chính mình nghiêng người nằm xuống, gối đầu lên chân cô.

"... Đau đầu." Hắn nén âm thanh, nửa híp mắt.

Tống Thư có thói quen rồi nên không có xấu hổ, có chút thân thuộc với "Tần thị làm nũng."

Cô hạ thấp tay, nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương của hắn.

"Tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt?"

"Tối hôm qua?" Giữa mày Tần Lâu nhăn lại, lười biếng xoay chuyển suy nghĩ, "Không nghỉ ngơi."

Tống Thư dừng tay lại, "Làm cái gì?"

Tần Lâu không trợn mắt nói lời vô nghĩa, "Không có em. Giường tịch mịch, trắng đêm tuyên, dâm."

Tống Thư: "..."

Tần Lâu còn không chịu dừng lại, "Anh ô uế rồi, em ném anh đi đi."

"..."

Im lặng hai giây, Tống Thư mỉm cười, cô hơi hạ thấp tầm mắt, ý cười mang theo cảm giác bất đắc dĩ dung túng: "Có chuyện gì rồi, tại sao anh lại tức giận với Xảo Xảo?"

Tần Lâu khép mắt, im lặng không nói.

Hắn chính là "Dơ."

Dơ ở cái họ Tần, dơ ở chuyện hắn cho rằng đã giúp đỡ Bạch Chúc nhiều năm, cho nên sau chuyện đó hắn hoàn toàn tin tưởng điều tra của đối phương như lời nói của ông nội.

Hắn có thể hiểu Tần Lương lựa chọn sau lưng là thế nào——

Khi bọn họ về nước thì ván đã đóng thuyền, chuyện cũng đã trần ai lạc định [3], mẹ con Bạch Chúc bất hạnh phát sinh đến không thể sữa chữa. Cứu lại vô dụng, đi điều tra chỉ hại đến những người xung quanh.

[3] ý là mọi việc tình cảm rắc rối đến hồi kết thúc.

Đã lâu, đối với Tần Lâu khi đó mà nói, chân tướng sự thật đại khái sẽ trở thành mối uy hiếp đè bẹp cọng rơm cuối cùng của hắn—— Tần Lâu ngủ không được dành toàn bộ nửa đêm để suy nghĩ, nếu khi đó bản thân biết chân tướng, thì hắn sẽ làm thế nào?

Đi giết Tống Thành Đồng và Tần Phù Quân? Giết hết thảy có khả năng chết cùng với Tống Thư?

Căn bản hắn chính là người điên.

Không có Tống Thư, kẻ điên này như quả bom ngay cả chốt mở duy nhất đều bị dỡ xuống, đụng đến sẽ phát nổ.

Hắn có lẽ sẽ lôi kéo những người đó chết cùng.

Kết cục đó đại khái Tần Lương không có cách nào thu dọn được.

So với người ngoài hy sinh vô ích, chân tướng quan trọng sao?

Đối với Tần Lương mà nói, đáp án cuối cùng hiển nhiên là phủ định.

Tần Lâu có thể hiểu rõ.

Nhưng hắn không thể tha thứ được.

Bởi vì đó là Tống Thư.

Năm đó sóng gió ập đến bất ngờ như vậy, lẻ loi bi thảm mà chết mất, là búp bê Tây Dương của hắn.

Là so với hắn, mạng đều quan trọng hơn bất kì ai.

"..."

Đầu ngón tay Tống Thư dừng lại, cô cúi đầu.

Nằm trong lòng ngực cô, Tần Lâu không biết từ khi nào đã gắt gao nhăn lại mi, mạch máu màu xanh nhạt và thái dương hơi hơi căng thẳng lên, giống như uốn lượn vặn vẹo vạn trùng, gặm cắn trên gương mặt tuấn mỹ của hắn.

Đó là lúc hai mắt hắn nhắm nghiền cũng không cách nào che dấu được cảm xúc thống khổ, dữ tợn.

"Tần Lâu?" Tống Thư dừng tay lại, lo lắng mà nhìn hắn, "Tần Lâu?"

"——!"

Cuối cùng một chữ cũng chưa thốt ra, nhưng người trong lòng ngực cô đột nhiên trợn mắt.

Một khắc kia trong mắt hắn chỉ có thống khổ và tuyệt vọng.

"Để anh chết vì em đi, búp bê Tây Dương."

*

Taco: " Sau một thời gian vun đắp tình cảm cùng những tờ đề cương thì tớ đã quay lại nhưng vẫn ăn hại như xưa:((,à mà điều tớ muốn nói là lâu rồi tớ mới quay lại beta nên nó sẽ ít được mượt như mọi người mong đợi. Tớ sẽ cố gắng học hỏi để không phụ lòng của mọi người ạ!!! Có gì chị Bèng và mấy chị trong gr thông cảm cho em🙇. Mãi yêu mọi người❤🙆"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK