Beta: Jenny Thảo
Bên ngoài căn phòng bao tại nhà hàng, công ty Vio và văn phòng luật sư Tuyển Thăng mỗi bên có hơn mấy chục người, hai bên xếp hàng đứng đối diện nhau như đang dàn trận đánh nhau.
Bầu không khí gần như căng thẳng.
Hai người phục vụ dẫn hai đoàn người tới đứng ở trên đầu, lúc này đang cảm thấy xấu hổ và vô tội khi đứng nhìn không khí giữa hai bên, hai người nhanh chóng xoay người đi hỏi người quản lý của hai bên.
Bên công ty Vio, nhân viên phục vụ cẩn thận quan sát sắc mặt của Sở Hướng Bân: “Sở tiên sinh, nhà hàng chúng tôi hiện tại chỉ còn có một phòng bao lớn này, anh cảm thấy….”
Sở Hướng Bân còn chưa kịp nói, Loan Xảo Khuynh đứng bên cạnh hắn đã lấy lại tinh thần, trên mặt ý cười dạt dào: “Không có việc gì, không có việc gì. Đừng hiểu lầm, bên đối diện chính là văn phòng luật sư hợp tác với chúng tôi, quan hệ hai bên rất tốt…. Phải, nói, sao, ta, là, thân, như, huynh, đệ!”
Nói xong câu cuối, Loan Xảo Khuynh giống như sợ Tần Lâu không nghe thấy, cố ý quay đầu nhìn Tần Lâu và Tống Thư đang đứng cuối đoàn người một cái.
Những nhân viên đứng ở đoạn dưới nghe thấy lời Loan Xảo Khuynh nói thì đầu chảy mồ hôi lạnh.
Tống Thư nhịn không được muốn lấy tay đỡ trán.
Mặc dù ngần ấy năm Loan Xảo Khuynh chưa từng thắng nổi một lần tiểu kẻ điên đứng bên cạnh cô, nhưng ở phương diện chọc giận và khiêu khích thì cô ấy luôn cố gắng hết sức mình…. đi tìm đường chết.
Người có cùng suy nghĩ là Sở Hướng Bân cũng khẽ thở dài.
Hắn vừa nhấc cánh tay như là vô tình kéo Loan Xảo Khuynh vào bên trong phòng bao đã đặt: “Đi vào sắp xếp chỗ ngồi cho mọi người đi.”
Loan Xảo Khuynh chưa kịp từ chối thì đã bị Sở Hướng Bân kéo ra ngoài phạm vi tầm nhìn của Tần Lâu. Sở Hướng Bân nở nụ cười tiêu chuẩn trên mặt, nhanh chóng đi vài bước đến đám người bên văn phòng luật sư Tuyển Thăng.
Dư Khởi Sanh ở phương diện này vẫn còn giữ được lý trí, vẻ mặt của hắn từ lúc nãy đến bây giờ vẫn không thay đổi gì nhiều. Nhìn thấy Sở Hướng Bân chủ động đi tới đây, hắn quay đầu nói vài câu sắp xếp với trợ lý. Trợ lý nhanh chóng mang người bên văn phòng luật sư đi vào phòng bao.
Sở Hướng Bân dừng ở trước mặt Dư Khởi Sanh, chủ động vươn tay.
“Dư tổng, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Dư Khởi Sanh cười khách sáo: “Sở tổng so với tôi là người vô cùng bận rộn, vẫn luôn không có cơ hội để gặp mặt. Không nghĩ tới hôm nay lại gặp mặt ở chỗ này, xem ra đây là duyên phận.”
“Không những là duyên phận của chúng ta, mà còn là duyên phận của hai nhà hợp tác chúng ta.” Sở Hướng Bân nâng cằm: “Anh tới nhà hàng này cũng là để tổ chức buổi liên hoan cuối năm cho nhân viên đúng không?”
Dư Khởi Sanh gật đầu: “Đúng rồi. Sở tổng cũng dẫn theo nhân viên bộ phận đến đây liên hoan sao?”
“Gần như vậy, cho bọn họ thả lòng thử giãn chút.”
“Nếu như tới ăn cơm, lại có duyên ở cùng một phòng bao, thì chúng ta cũng đừng đứng ở ngoài cửa nữa, cùng nhau đi vào thôi.”
“Mời Dư tổng.”
“…”
Trước khi vào phòng bao, Sở Hướng Bân và Dư Khởi Sanh nói mấy lời khách sao với nhau.
Cho đến khi hắn lơ đãng nhìn thấy hai bên chỗ ngồi đã được sắp xếp, Sở Hướng Bân dừng chân lại, nụ cười trên mặt cũng đơ ra một chút….
Nhà hàng đúng thật là đã sắp xếp đặt mấy tấm bình phong chia không gian thành hai phần, nhưng chắc là do bàn ghế quá nhiều, tấm bình phong ở nhà hàng không đủ dùng, nên không thể ngăn cách hoàn toàn. Người ngồi ở bàn ghế ở hai bên gần cửa đều có thể nhìn thấy được nhau, ở giữa không có gì ngăn cách.
Mà bên công ty Vio là do Loan Xảo Khuynh sắp xếp chỗ ngồi, Tần Lâu và Tống Thư đứng ở cuối hàng, nên khi nhân viên sôi nổi đi vào bên trong phòng thì họ đi sâu vào bên trong, sắp xếp từ trong ra ngoài… Đến khi Tần Lâu và Tống Thư bước vào, hai bên chỉ còn dư lại chỗ ngồi chủ vị ở gần cửa.
Không khéo, ở cách vách, vị trí của Dư Khởi Sanh cũng ở chỗ chủ vị gần cửa.
Tần Lâu và Tống Thư đứng ở bên cạnh bàn, đi vào trước hai người Sở Hướng Bân và Dư Khởi Sanh, bầu không khí lại một lần nữa trở nên vi diệu.
Nhân viên hai bên cũng không ai dám nói lớn tiếng, chỉ có thể nhỏ giọng thảo luận với nhau.
“Đây gọi là Tu La Tràng(*) trong truyền thuyết sao?”
(*) Tu La Tràng: 修罗场: là một loại ngôn ngữ Phật giáo, dùng để chỉ hố tử thần giữa Tu La. Mọi người thường dùng từ này để mô tả một chiến trường bi thảm. Ở trong tiếng Nhật nó được hiểu là một chiến trường thực tế hoặc tình huống cần cạnh tranh hoặc chiến đấu.
“Tôi cảm thấy xấu hổ thay cho Dư tổng, một bên là vị hôn thê tiền nhiệm(*), một bên là tình địch đã cướp đi vị hôn thê tiền nhiệm của mình. Buổi liên hoan tối nay sao còn có thể nuối trôi đây?”
(*) Tiền nhiệm: cũ.
“Vốn là định đến nhà hàng ăn sẵn coi chương trình cuối năm luôn… Nhưng tình hình hiện tại thì, tôi thấy màn kịch này còn đặc sắc hơn với chương trình cuối năm đấy.”
“Một lát nữa sẽ không có đánh nhau chứ?”
“Cũng rất khó nói.”
“Sớm biết thì tôi đã về nhà với bạn gái, ăn xong bữa cơm này không biết có tiêu hóa được hay không?”
“…”
Trong phòng, mặc kệ là nhân viên ở công ty Vio hay là của văn phòng luật sư Tuyển Thăng, mọi ánh mắt đều đặt ở trên hai người Tần Lâu và Tống Thư.
Tần Lâu như không nhìn thấy, vươn tay kéo ra ghế dựa cho Tống Thư, sau đó nâng mắt nhìn cô.
Tống Thư do dự ngồi xuống.
Thân phận “Tần Tình” đặc thù, ít nhất ở trong mắt mọi người, cô chính là cái gai trong mắt của Dư Khởi Sanh. Mặc dù Tần Lâu không nói, nhưng Tống Thư cảm thấy từ khi Dư Khởi Sanh xuất hiện, cảm xúc của Tần Lân bắt đầu trở nên căng thẳng…. Đương nhiên anh vẫn còn để ý đến mối quan hệ hôn ước giữa Tống Thư và Dư Khởi Sanh, mặc dù biết nó chỉ là giả.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Tống Thư chỉ có thể xin lỗi nhìn Dư Khởi Sanh một cái.
Mặc dù là tri kỉ, nhưng bây giờ cô và Dư Khởi Sanh không thể có sự giao lưu nào… như vậy về công hay về tư đều không thích hợp.
Hơn nữa cô hơi ích kỷ một chút. Trên thế giới này nếu như phải chọn giữa một người với Tần Lâu, thì Tống Thư nhất định sẽ chọn Tần Lâu. Cô có thể có lỗi với bất cứ ai, nhưng cô lại không thể khiến cho Tần Lâu cảm thấy bất an.
Tống Thư thu hồi tầm mắt, ngồi vào cái ghế dựa mà Tần Lâu đã kéo ra.
Tần Lâu thuận thế kéo ra cái ghế dựa bên cạnh, vừa định ngồi xuống… Thì vào lúc này, Dư Khởi Sanh chủ động cất bước đi qua.
Bầu không khí thoáng được hòa hoãn thì một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Sở Hướng Bân có chút đau đầu mà lắc đầu, thấy tình huống không kéo giãn được, hắn cũng lười đi quản chuyện của ba người này, dứt khoát đứng tại chỗ nhìn.
“… Tần tổng.” Dư Khởi Sanh đi đến trước mặt Tần Lâu, chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”
Tần Lâu nghe thấy vậy khóe miệng khẽ cong lên, cười như không cười nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo không có ý cười: “Tôi cảm thấy không gặp nhau là tốt rồi, mỗi lần gặp đều thấy xấu hổ, đúng không?”
“…”
Bầu không khí vốn đã trầm mặc, mà sau khi Tần Lâu nói mấy câu này, không khí bỗng tụt xuống thành âm mười độ.
Nụ cười giả dối trên mặt Dư Khởi Sanh được thu lại.
Loan Xảo Khuynh không biết từ góc nào đi đến bên cạnh Sở Hướng Bân, kiềm nén cảm giác xúc động muốn cười lại, đứng ở một bên xem kịch: “Haha, một câu nói liền chặt đứt đường lui của mình và người khác… Anh của tôi không quả danh là một kẻ điên.”
“…” Sở Hướng Bân nhìn cô một cái, bất đắc dĩ nói: “Cô đứng đây xem náo nhiệt không sợ chuyện biến thành to sao?”
“Chuyện có biến thành to thì có liên quan gì đến tôi, tôi sợ cái gì?” Loan Xảo Khuynh bĩu môi: “Lại nói, ai kêu Tần Lâu suốt ngày bắt nạt tôi?”
“Cho nên, cô đứng ở bên phía Dư Khởi Sanh?”
Loan Xảo Khuynh tự hỏi một lúc, lắc đầu nói: “Tôi đã không tán đồng Tần Lâu, thì Dư Khởi Sanh càng không có tư cách, hắn chỉ mới vừa quen biết chị tôi…. Nhiều lắm chỉ có thể coi như là do thiên thời địa lợi nhân hòa mới quen biết được, bằng không hắn nào có tư cách đứng ở bên cạnh chị tôi.”
Sở Hướng Bân: “… Vậy ai mới có tư cách?”
Loan Xảo Khuynh đúng lý hợp tình nói: “Đương nhiên không ai có tư cách này.”
Sở Hướng Bân trầm mặc vài giây, thở dài, nhỏ giọng nói vào tai Loan Xảo Khuynh: “Tống Thư có biết trình độ độc duy(*) của cô nghiêm trọng như vậy không?”
(*) Độc duy (có thể gọi là fan only): 毒唯: là một từ thông dụng trên internet, lúc trước, nó dùng để chỉ những người hâm mộ trong các nhóm nhạc thần tượng, chỉ thích một người và ghét các thành viên khác. Bây giờ, nó dùng để chỉ những người hâm mộ cuồng tín, những người chỉ thích một người và chỉ trích người khác.
“Đệt! Anh mới là người độc duy.”
“…”
Hai người ở bên này nhỏ giọng thảo luận. Tần Lâu và Dư Khởi Sanh ở bên kia thì ánh mắt của hai người giằng co nhìn nhau càng ngày càng căng thẳng.
Hơn nữa không ai chịu mở miệng trước, chớp mắt cũng không có… Mỗi người đều có sự nghiệp trong tay, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, nhưng tại giờ phút này lại cố tình ấu trĩ như hai đứa trẻ.
Dư Khởi Sanh rốt cuộc còn lý trí hơn Tần Lâu, ước chừng là cảm thấy ánh mắt của các nhân viên trong phòng càng ngày càng vi diệu nhìn bọn họ, thì hắn cụp mắt xuống, không nhìn nữa.
“Tần Tình, chúng ta gần đây cũng không có gặp nhau, em dạo này sao rồi?”
Tống Thư: “…”
Tống Thư sâu sắc hoài nghi Dư Khởi Sanh đây là muốn “trả thù” cô… Nếu như muốn ôn chuyện, thì cũng không cần thiết phải bày trò muốn ôn chuyện trước mặt đám nhân viên công ty Vio và văn phòng luật sư chứ? Huống hồ bên cạnh cô còn có quả, bom, dễ, nổ tiểu kẻ điên vẫn luôn như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào cô.
Nhưng Dư Khởi Sanh đã mở lời, nếu Tống Thư còn giả ngu vờ như không biết thì lại không được. Cô chỉ có thể đứng lên từ ghế dựa dưới ánh nhìn chằm chằm của Tần Lâu.
“Cảm ơn Dư tổng đã quan tâm. Môi trường bên Vio cũng giống bên văn phòng luật sư khiến người khác cảm thấy thoải mái, tôi cảm thấy rất tốt.”
Lúc nói những lời này, ánh mắt của Tống Thư không dừng ở trên người Dư Khởi Sanh mà lại lạnh băng nhìn Loan Xảo Khuynh đang đứng ở một bên cắn hạt dưa xem kịch.
Nụ cười trên mặt Loan Xảo Khuynh cứng đờ.
Cô ấy dưới ánh mắt của Tống Thư mà nhẹ lùi về phía sau nửa bước.
Loan Xảo Khuynh ủ rũ cụp đuôi lại, buông tiếng thở dài.
Sở Hướng Bân chú ý tới biến động giữa hai chị em, quay đầu nhìn Loan Xảo Khuynh: “Sao vậy?”
“Chị của tôi ra hiệu kêu chúng ta ra đó giảng hòa, dời lực chú ý của mọi người đi.”
“… Cô có thuật đọc tâm(*) à?”
(*) Đọc tâm: đọc được suy nghĩ của người khác khi họ không nói ra.
“Cái này người ta gọi là ăn ý, anh thì biết cái gì.” Loan Xảo Khuynh bĩu môi, không cam lòng thừa nhận: “Hơn nữa điều này giữa tôi và chị ấy không đáng để nói tới chút nào… Anh phải nhìn thấy lúc chị ấy và Tần Lâu ở bên nhau, quả thật rất biến thái, cùng ở một chỗ với hai người đó một khoảng thời gian dài thì anh sẽ cảm thấy mình không còn là con người nữa, mà chỉ là một vật trang trí. Bọn họ có thể không nói chuyện với nhau cả ngày, nhưng luôn duy trì được dáng vẻ đồng điệu. Hoàn toàn biết rõ một giây kế tiếp đối phương muốn làm cái gì…. Quá mức biến thái, biến thái.”
Loan Xảo Khuynh nói nhỏ ở một bên, một bên thì chủ động vòng qua “chiến trường ba người”, đi đến đám nhân viên công ty Vio.
Dưới sự thúc đẩy của cô, đám nhân viên công ty Vio chủ động nói chuyện, bầu không khí trong nửa căn phòng bắt đầu náo nhiệt lên. Đám người bên văn phòng luật sư Tuyển Thăng cũng không phải là kẻ ngốc…. Trường hợp ông chủ nhà mình xuống đài không được, trừ phi bọn họ muốn nghỉ làm, tốt nhất ai cũng không nên tận mắt chứng kiến.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Bầu không khí náo nhiệt trong phòng xua tan đi sự trầm mặc giữa ba người.
Trong lòng Tống Thư nhẹ nhàng thở phào, nụ cười nhàn nhạt trên mặt biến mất. Cô ngẩng đầu nhìn về phía Dư Khởi Sanh: “Thân thể của chú vẫn còn khỏe chứ?”
“Ừ, ông ấy vẫn luôn nói muốn gặp em.” Dư Khởi Sanh bình tĩnh mở miệng: “Tuy rằng hôn ước đã được giải trừ, nhưng chúng ta hẳn không nháo đến mức cửa cũng không tới nỗi chứ?”(*)
(*) Ý của câu này là gặp nhau không thể chào ấy, đại loại như thế.
Tống Thư trần ngập ý cười.
Bên cạnh vang lên tiếng cười nhạo từ Tần Lâu, quay mặt qua, ánh mắt lạnh băng: “Có viết giấy hôn thư hay đã tổ chức lễ hỏi chưa? Tại sao tôi lại không biết hai người trước nay từng có hôn ước vậy… Bên ngoài chiếm tiện nghi tôi còn nhịn, Dư tổng đừng có mà ở đây ăn vạ với tiểu vỏ trai nhà tôi, được không?”
Dư Khởi Sanh chuyển tầm mắt nhìn Tần Lâu.
“Dư tổng chỉ là nói đùa thôi.” Tống Thư vươn tay nắm lấy tay Tần Lâu, nhẹ cào vài cái ở trong lòng bàn tay anh.
Tần Lâu dừng lại, những nét sắc bén cùng ý công kích trên mặt tất cả đều biến mất, anh tỏ ra nghẹn khuất quay đầu nhìn cô.
Tống Thư thấy thành công trấn an anh, nhẹ nhàng thở ra. Cô không buông tay Tần Lâu ra, chỉ nhìn Dư Khởi Sanh rồi cười nhàn nhạt: “Năm trước vẫn luôn bận không tìm được cơ hội thích hợp, đợi sang năm em sẽ cùng Tần Lâu qua thăm chú.”
Trong lời nói đều có ý xa cách, không cần nói cũng biết.
Ánh mắt Dư Khởi Sanh ảm đạm. Tầm mắt của hắn hạ xuống thì nhìn thấy tay của Tống Thư và Tần Lâu đang nắm lấy nhau.
Dư Khởi Sanh tự giễu cong môi: “Anh nhớ rõ khi còn ở nước ngoài, em ghét nhất là tiếp xúc chân tay với người khác, hơi chút tới gần cũng sẽ khiến em cảm thấy không thoải mái.”
Ánh mắt Tống Thư hơi hoảng hốt, sau đó cô mỉm cười: “Vậy sao, em đã quên rồi.”
Dư Khởi Sanh nâng mắt nhìn cô.
Tống Thư thấp giọng nói: “Mấy năm đó em sống như cái xác không hồn, nếu phải nhớ lại thì em chỉ nhớ mấy vụ án hay hồ sơ. Hiện tại tất cả đã kết thúc, em nghĩ nên quên chúng nó đi, Dư tổng cũng nên vậy quên nó đi.”
Dư Khởi Sanh trầm mặc một hồi lâu, có chút sầu thảm mà cười nói: “Nếu nói như vậy thì em sẽ cảm thấy anh ích kỷ đê tiện, nhưng mấy năm đó đối với anh là khoảng thời gian rất quý trọng, anh thậm chí hy vọng em vĩnh viễn là “Tần Tình”, cho nên anh sẽ không quên. Chẳng qua….”
Ánh mắt Dư Khởi Sanh không nhìn cảnh tượng mười ngón tay của hai người đan vào nhau nữa, hắn xoay người rời đi.
“Chẳng qua, anh sẽ không nhắc lại nữa.”
Ánh mắt Tống Thư khẽ lay động.
“Năm mới vui vẻ, Dư tổng.”
“Ừ. Năm mới vui vẻ…. Tần Tình.”
*
Tần Lâu là người rất thích ăn dấm(*)…Tống Thư vẫn luôn biết rõ điều này.
(*) Ý chỉ ghen tuông.
Từ nhỏ người này chính là như vậy. Anh mất đi quá nhiều, những thứ vứt bỏ anh khiến anh bị tổn thương. Anh tuyệt đối không tha thứ cho điều đó cũng tuyệt đối không quay đầu nhìn lại, từ nhỏ tính tình đã bướng bỉnh cho đến bây giờ.
Sau khi Tần Lương đưa anh trở lại Tần gia, hận không thể đưa cho anh tất cả những thứ đồ tốt có trên đời này, nhưng Tần Lâu chỉ chơi, một thứ anh cũng không thích, nhiều nhất chỉ là cảm thấy hứng thú nhất thời, rất nhanh sẽ chán ghét nó, sau đó phá hư, vứt đi.
Duy nhất và đặc biệt “búp bê Tây Dương” năm ấy bất ngờ đi vào Tần gia là một ngoại lệ, sau đó vẫn luôn là một ngoại lệ.
…. Anh đối với những đồ vật thuộc về mình đều không quan tâm, nhưng sau đó lại đem những khát cầu và dục vọng chiếm hữu của bản thân tập trung ở trên người Tống Thư.
Khi đó, bọn họ như cọng rơm cứu mạng lẫn nhau, gắt gao nắm chặt, gắn bó bên nhau, ai cũng không chịu buông tay. Về sau, thói quen đó mới phát hiện là không thể bỏ, chia cũng không được… xa một chút cũng đau đến tê tâm liệt phế.
Chuyện của Bạch Tụng khiến bọn họ phải tách ra, giống như lời Tần Lâu đã từng nói. Anh đã vì cô mà chết một lần.
Chuyện năm đó bắt buộc Tống Thư phải trưởng thành, thay đổi, tiếp nhận những thứ mà trước kia trong thế giới của bọn họ không có, thích ứng với các quy tắc xã giao và lòng người. Nhưng Tần Lâu vẫn cố chấp dừng ở chỗ đó, ở thế giới của hai người bọn họ, anh cố chấp và bướng bỉnh đứng tại chỗ đợi, vẫn không nhúc nhích.
Trong thế giới của anh chỉ có Tống Thư, cũng chỉ cho phép một mình Tống Thư tới gần. Nếu Tống Thư không nắm lấy tay anh dắt anh đi về phía trước, thì chắc có lẽ cho đến lúc chết anh vẫn sẽ ở tại nơi đó.
Tống Thư hiểu rõ điều này, cô muốn giúp anh mở ra cánh cổng đóng chặt khiến người khác thở không thông, từng chút từng chút một, cẩn thận như đi trên tầng băng mỏng.
Vì thế đứng ở phương diện Loan Xảo Khuynh và An Thế Vân, “Người ngoài” thì trong mắt họ hành động của cô chính là quá dung túng cho Tần Lâu.
Chỉ có Tống Thư biết là không phải.
Là do cô đã rời đi trước, cho nên cô không có tư cách yêu cầu Tần Lâu thay đổi. Cô nhất định phải quay về, mặc kệ là đi cùng anh hay là dẫn anh đi về phía trước… Cô nhất định phải trở về bên cạnh anh.
Cho nên chuyện gì cô cũng dung túng Tần Lâu.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Bao gồm tính thích ăn giấm của anh.
Lúc mọi người từ nhà hàng ăn khuya tách ra, trời cũng chưa tính là quá trễ, trên đường chuẩn bị năm mới, mọi người vừa mới bắt đầu tụ tập… Chỉ là phòng bao đêm nay có bầu không khí sinh động đến cỡ nào thì cũng rất khó để khuấy động nó lên.
Đặc biệt là ở bên Vio, ánh mắt ông chủ đứng đầu của bọn họ vừa xót xa, ý cười trên mặt chua xót, tự mình rót rượu buồn cho mình, mọi người nhìn thấy mà sợ tới mức muốn đứng lên kính rượu cũng không dám.
Bầu không khí cứ như vậy mà giảm nhiệt, cho nên thời điểm tan cuộc cũng sớm.
Hậu quả cho việc cả đêm ngồi uống rượu buồn không thể nghi ngờ chính là say quên trời quên đất. Lúc xe chuyên dụng của công ty đến đón, Tần Lâu còn ở đó làm nũng….
Cửa đã được nhân viên mở ra, nhưng Tần Lâu như thế nào cũng không chịu lên xe, ôm cánh cửa xe lạnh lẽo kêu “Tiểu vỏ trai”.
Lúc mọi người bận thảo luận “tiểu vỏ trai” là ai, Loan Xảo Khuynh đi tính tiền lấy hóa đơn với Sở Hướng Bân đau đầu chạy tới: “Đừng hỏi, là chị của tôi, chị của tôi…. Tần Tình đang ở đâu?”
Không biết ai nói câu: “Cha mẹ của Tần trợ lý hình như gọi điện thoại tới, cô ấy đi nghe điện thoại rồi.”
“…” Loan Xảo Khuynh tức khắc cảm giác cái đầu của chính mình như muốn to làm hai.
“Trưởng phòng Loan, Tần tổng không chịu lên xe, làm sao bây giờ?”
“Tôi sao biết phải làm gì bây giờ.” Loan Xảo Khuynh lẩm bẩm xong, thử đi lên phía trước: “…. Anh?”
Thanh niên có đôi chân dài đang nằm bò lên cánh cửa xe lười biếng nâng mí mắt, sau một lúc lâu gặn ra một câu tràn đầy khinh miệt cùng khinh thường, xen lẫn trào phúng ghét bỏ: “Cô là ai?”
Loan Xảo Khuynh suýt chút nữa đã tức chết.
Cô hít một hơi thật sâu, nhẫn nhịn, cố gắng cười nói: “Tôi, Loan Xảo Khuynh.”
Tần Lâu hai mắt quét từ trên xuống dưới người cô, cười lạnh bò về: “Không quen.”
Loan Xảo Khuynh: “…”
Loan Xảo Khuynh nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy anh quen Tống Thư không?”
“…”
Trong nháy mắt, Loan Xảo Khuynh tựa hồ cảm giác đầu tóc đen của Tần Lâu lúc đầu còn ngốc manh đến khi nghe thấy nhắc tới chủ nhân lực chú ý bị thay đổi, đầu tóc đen cũng theo đó mà dựng thẳng lên.
Cô thấy Tần Lâu chậm rãi ngẩng đầu: “Tiểu vỏ trai tới rồi sao?”
Giọng điệu rất cẩn thận.
“…”
Trong lòng Loan Xảo Khuynh khô khốc như sáp.
Vài giây sau, Loan Xảo Khuynh cười chỉ vào bên trong xe: “Đã vào bên trong xe rồi, anh nói xem?”
“…”
“…”
Ánh mắt Tần Lâu chậm rãi hạ xuống, sau đó anh quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng: “Cô gạt tôi.”
Huyệt Thái Dương của Loan Xảo Khuynh kịch liệt nhảy lên: “Anh một cái cũng không nhìn, sao biết em lừa anh?”
Tần Lâu dùng ánh mắt “cô là đồ ngốc” liếc Loan Xảo Khuynh, sau đó duỗi tay ước lượng khoảng cách phía trước cửa xe, giọng điệu nghiêm túc…
“Tôi đã mở cửa đâu, nhìn chăm chú vào, tiểu vỏ trai không chui vào được.”
Loan Xảo Khuynh: “…”
Loan Xảo Khuynh lau mặt một cái, quay đầu vừa lúc nhìn thấy mấy nhân viên trong bộ phận đang trợn mắt há mồm nhìn: “Tôi không được. Các người từng người một, hiện tại ngay lập tức đi tìm Tần Tình tới đây…. Nói là Tần Lâu uống say rồi bắt đầu làm nũng, nói cô ấy lát nữa hãy nghe tiếp điện thoại, trước hết đưa kẻ điên này về nhà.”
Nhân viên trong bộ phận ngày thường nhìn quen Tần Lâu hỉ nộ vô thường, lúc này nhìn thấy dáng vẻ này của Tần Lâu chỉ cảm thấy kinh tởm… Bình thường chỉ cần tốn ít lý trí đã trở thành kẻ điên, hiện tại là loại này không biết giây tiếp theo sẽ diễn ra trạng thái gì. Như vậy lại càng đáng sợ.
Tống Thư vì thế mà cuộc điện thoại còn chưa nghe xong đã bị các nhân viên túm đến ven đường.
Cô nhìn thấy Tần Lâu đang bò ở trên cửa xe, bất đắc dĩ ngoái đầu nhìn lại: “Vậy chuyện ở nơi này liền giao cho cô và Sở Hướng Bân?”
Loan Xảo Khuynh bay nhanh gật đầu: “Không cần cô làm gì khác, chỉ cần nhanh chóng mang anh ấy lên xe đi về…. Muốn giúp đỡ không, muốn đánh ngất cho anh ấy hôn mê rồi vác lên xe không?”
Tống Thư dở khóc dở cười: “Không cần.”
Tống Thư nói xong thì đi đến bên cạnh chiếc xe, mọi người đều tò mò xem cô sẽ làm cái gì, chỉ thấy “trợ lý Tần” cái gì cũng chưa làm.
…. Cô cong lưng, bản thân tiến vào trong xe.
Mọi người đều ngây ngốc,
Mới vừa nãy có người muốn nói gì, liền thấy người đàn ông đang say ngủ chưa tỉnh đứng dựa vào cửa xe dường như phát hiện điều gì đó bất ngờ ngẩng đầu.
Như ngửi được hương vị tiểu vỏ trai sa lưới, Tần Lâu không chút do dự chui vào trong xe.
Mọi người: “…”
—————