Beta: Jenny Thảo
Sở Hướng Bân ban đầu không phải họ Sở mà là họ Văn và một chữ đơn “Bân”. Tên được lấy từ cha ruột của hắn.
Lúc hắn học tiểu học và trung học phát triển chậm hơn so với các bạn học bình thường, cho nên trong những người cùng trang lứa thì hắn trông gầy yếu hơn. Mỗi lần hắn lên sân khấu tự giới thiệu bản thân, nói “Tôi tên là Văn Bân, là Văn Bân trong hào hoa phong nhã(*)”, dưới sân khấu đều tràn đến tiếng cười ghẹo trêu chọc.
(*) Hào hoa phong nhã: chỉ những người lịch sự tao nhã, dễ được yêu mến.
Thời gian trôi qua, Văn Bân càng trở nên trầm tĩnh hơn. Trong đám đông, hắn không bao giờ mở miệng, chỉ cúi đầu một mình nép mình vào góc phố mà đi.
Về sau tóc của hắn dần dài ra, một nửa phần tóc trước che đi đôi mắt, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trông lớn hơn một hai số so với cơ thể. Các sinh viên thích ồn ào và ra vẻ, không có ai chú ý đến thiếu niên gầy yếu thiếu sức sống ở trong góc.
Văn Bân rất thông minh.
Lúc học tiểu học còn chưa bộc lộ rõ ra. Chế độ giáo dục của thị trấn nhỏ bọn họ là năm năm tiểu học, bốn năm trung học, đợi đến lúc hắn lên học trung học, số lượng môn học nhiều hơn độ khó cũng càng tăng, trí óc và thành tích của Văn Bân so với các bạn cùng trang lứa có thể dễ dàng loại họ ra khỏi vị trí đầu.
Năm đầu trung học, kỳ thi giữa kỳ đầu tiên hắn đã nằm trong top 3 của lớp. Khi có kết quả, giáo viên chủ nhiệm và giáo viên của các bộ môn đều rất bất ngờ… Đối với học sinh này hầu như không có ấn tượng gì, trước giờ chưa nghe hắn trả lời câu hỏi trên lớp hay đặt câu hỏi sau giờ học.
Mọi người cho rằng chỉ là ngoài ý muốn.
Sau đó kỳ thi cuối kỳ, Văn Bân đứng đầu trong khóa năm nhất của trường trung học bình thường, giáo viên và học sinh cuối cùng cũng bắt đầu chú ý đến thiếu niên gầy yếu hay đi theo mép tường này.
Được các bạn cùng lớp chú ý đối với Văn Bân mà nói tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Hắn yên tĩnh ít nói, không thân với mọi người, tất cả thời gian đều là chỉ một mình, Hơn nữa cơ thể chậm phát triển so với bạn học thoạt nhìn nhỏ hơn hai, ba tuổi nên các nam sinh đối với hắn đều rất bài xích.
Mà thành tích tốt đã khiến hắn càng có thêm nhiều kẻ thù.
Sách vở bị ném vào thùng rác, bàn học thì bị tô vẽ lung tung bừa bãi, ghế thì bị ném vào phân trong bụi cỏ dưới lầu, cặp sách thì bị nước trà đổ vào… Đủ kiểu bắt nạt diễn ra lặp đi lặp lại mỗi ngày.
Suy cho cùng thì một đứa trẻ có thành tích tốt sẽ luôn luôn được giáo viên chú ý nhiều hơn. Giáo viên chủ nhiệm cũng muốn giúp đỡ, nhưng đừng nói đến việc đợi Văn Bân chủ động, cho dù là được chủ nhiệm gọi đến văn phòng hỏi có chuyện gì khó giải quyết không thì thiếu niên thoạt nhìn gầy yếu này vẫn đứng yên không nói một lời.
Thời gian lâu dần, giáo viên cũng đã mất kiên nhẫn.
Sách vở bị ném vào thùng rác thì Văn Bân tự mình đi nhặt về, bàn học bị vẽ lung tung thì hắn dùng giẻ lau lau sạch, ghế bị ném xuống bãi cỏ dưới lầu thì hắn vẫn luôn có thể tìm lại được… Có đôi khi thậm chí lười đi học, Văn Bân liền mang ghế ngồi dưới ánh mặt trời ở hành lang, yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ cả một tiết học.
Văn Bân đối với bất cứ ai cũng đều có thái độ như vậy, cho dù bị khi dễ cũng không nói một tiếng, lâu ngày, những người khi dễ hắn cũng cảm thấy chán chẳng còn ý nghĩa nữa… Bọn họ thích xem kẻ yếu cầu xin tha thứ, tránh né, nhưng không có ai thích lãng phí thời gian đối với người như một khúc gỗ.
Cho đến năm thứ tư trung học.
Học kỳ một bắt đầu, nhà trường tổ chức các cuộc họp phụ huynh. Vào ngày họp không khéo gặp phải mưa lớn không ngừng, trên đường trơn trượt, thân thể mẹ Vân Băn vốn ốm yếu, trên đường lái xe đạp đến trường lại ngã xuống một cái hố dốc, cả người đầy bùn đất chật vật đến trường.
Các phụ huynh đều đã ở trong lớp để họp còn học sinh thường sẽ ra sân trường chơi, nhưng vì trời mưa nên tất cả mọi người đều ở trong lớp học hoặc mái hiên sân vận động để tránh mưa.
Các nam sinh hỗn loạn nhất trong lớp từ phòng dạy học trở về, đi vào lớp học thanh âm liền cười ha ha…
“Tao còn tưởng trường bọn mình cho ăn xin vào, thì ra là mẹ của Văn Bân à? Văn Bân, tao nghe nói ba mẹ mày đều qua đời từ lâu rồi mà phải không? Thảo nào mày là học tập giỏi như vậy… Có phải mẹ mày làm ăn xin để tạo điều kiện cho mày đến trường không vậy hả?
Trong phòng học phá lên cười.
Mọi người đều quen rồi, thiếu niên này đã đến năm thứ tư rồi nhưng trông vẫn cũ, cậu bé năm nhất của trung học thuộc đối tượng bị chế nhạo trong lớp, bọn họ trước giờ chưa bao giờ kiêng dè đùa giỡn với hắn.
Cho nên Văn Bân đột nhiên hướng về phía nam sinh vừa mở miệng nói xông đến sau đó tung một cú đấm lên mặt của nam sinh đó làm tắt nụ cười, tất cả học sinh đều kinh ngạc tại chỗ.
Mà Văn Bân không có ý dừng lại.
Hắn đem nam sinh bị anh đánh cho một cú đấm đến ngây ngốc ấn xuống đất, một cú lại tiếp một cú đánh liên tiếp lên mặt nam sinh đó đến nỗi mu bàn tay đã thấy rõ vết máu, nam sinh trên mặt đất phát ra tiếng gào thét, những học sinh còn lại mới nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn thấy cảnh đó mà rụt người run rẩy nhưng vẫn to gan nhanh tiến đến ngăn cản, phải tốn rất nhiều công sức mới lôi được Văn Bân ra.
Phòng học trở thành một đống hỗn loạn.
Giáo viên nghe tin thì vội vàng chạy đến.
Một cuộc ẩu đả như vậy giữa học sinh có thành tích tốt nhất trong trường với học sinh có tính bạo lực, giáo viên không nghi ngờ tiến đến người phía trước.
Trước khi cậu nam sinh được bạn học đỡ đến phòng y tế ánh mặt oán hận nhìn chằm chằm Văn Bân, hướng về phía anh phát ra khẩu hình miệng: “Mày tiêu rồi.”
“…”
Văn Bân bình tĩnh như không nhìn thấy.
Tối hôm đó, hắn bị bốn nam sinh với dáng vẻ lưu manh chặn lại trong một con hẻm ở sau cửa của trường học, dẫn đầu là nam sinh cùng lớp đã bị hắn đánh đến mặt mày bầm tím.
Văn Bân vốn gầy yếu, vào ngày hôm nay hắn bộc phát hết lực hoàn toàn là do bị chạm vào điều cấm kỵ cộng thêm đối phương không hề đề phòng nên mới ra tay đến vậy.
Mà tối hôm đó đối mặt với bốn nam sinh cường tráng hơn so với hắn, Văn Bân căn bản không có sức mà phòng thủ.
Mưa khiến con hẻm trở nên lầy lội.
Nước bùn bắn tung tóe khắp nơi, những cú đầm và lời chửi mắng giáng xuống chàng thiếu niên đang cuộn mình ở góc tường.
Áo sơ mi lớn hơn hai số so với cơ thể bị rửa sạch đến mức trong suốt dán chặt vào cơ thể hắn, lộ ra xương sống tái nhợt mà gầy gò. Thiếu niên cắn chặt môi đến trắng bệch, cắn đến ra máu cũng không thèm để ý, hắn không kêu lên một tiếng nào chỉ cuộn tròn thân thể lại.
Mưa càng lúc càng lớn. Các nam sinh cuối cùng cũng thấy mệt, quay lưng rời đi kèm theo lời chửi rủa. Mà thiếu niên thì vẫn co rúm thân thể không nhúc nhích cuộn tròn ở góc tường.
Đột nhiên bên tai hắn, một thanh âm cười đùa vang lên:
“Này, cậu chết hay chưa vậy?”
Thờ ơ, tùy ý, vô tâm vô phế(*).
(*) Vô tâm vô phế: chỉ những người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ.
Rất nhiều năm sau, trong văn phòng rộng rãi, khi đó Sở Hướng Bân mặc quần áo chất liệu da thấy Loan Xảo Khuynh đối với ký ức của hắn giống hệt nhau.
Trong con hẻm lầy lội và đầy nước mưa, Văn Bân ngẩng đầu lên nhìn thấy một cô gái đứng ở đầu hẻm.
Nói là một cô gái là do theo âm thanh của tiếng nói mà phán đoán… Bởi vì mái tóc của cô gái nhỏ ở đầu hẻm so với hắn còn ngắn hơn nhiều, chỉ có thể xem như dài hơn vài tấc so với da đầu.
Nhưng không thể phủ nhận rằng cô rất xinh đẹp. Cái mũi ngạo nghễ vểnh lên, khóe mắt khẽ nhếch lên, vẻ mặt trông xinh đẹp thậm chí mang theo chút vẻ giống côn đồ.
Sau đó cô gái cầm ô đi tới trước mặt hắn ngồi xổm xuống.
“Tôi vừa thấy bọn họ đánh anh chỉ có điều không dám tới đây. Hôm nay cũng chỉ là một mình tôi đánh không lại nhiều người như vậy, anh đừng trách tôi thấy chết không cứu nha.”
“…”
“Chẳng qua bọn học sinh năm ba năm tư kia cũng không biết xấu hổ, mấy người đánh một học sinh nhỏ hơn, da mặt bọn họ sao lại dày như vậy chứ?”
“…”
Văn Bân vẫn im lặng.
Hắn nghi ngờ cô gái nhỏ này đầu óc có vấn đề, nếu không sao lại trông quen thuộc như vậy, từ ngữ thì sử dụng lung tung bừa bãi, hơn nữa lại còn nói líu ra líu rít.
Cô gái nhỏ vẫn tự mình ở đó lẩm bẩm một tràng rồi đột nhiên mới chú ý tới Văn Bân vẫn chưa mở miệng nói gì cả. Thiếu niên trông gầy yếu nhợt nhạt trước mặt so với mái tóc của cô đều dài hơn, tóc ngang trán gần như dài che đôi mắt đen nhánh ướt đẫm dính trên làn da trắng.
Cô tiến về phía trước, thử nhìn rõ đôi mắt của hắn: “Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy.”
“…”
“Anh là học sinh trung học năm nhất hay năm hai? Mặt mũi sao lại thanh tú như vậy, giống như con gái vậy?
“…”
“Nói đi, vừa rồi anh bị đánh như vậy cũng không nói một tiếng nào, anh không phải là người câm đấy chứ?”
“…”
“Vậy, tiểu câm, anh còn cử động được không? Nếu được thì tôi đỡ anh đứng dậy, nếu không thì anh sẽ bị lạnh đến chết ở đây, về sau tôi bị dọa đến nỗi không muốn đi con đường này nữa rồi. Cái này không được, tôi nói cho anh biết, đường này là đường về nhà tôi gần nhất. Không đi đường này tôi sau này phải đi vòng ra ngoài thật xa…”
“…”
Văn Bân bị cô làm cho đầu óc quấn đến ù ù.
Lần đầu tiên hắn gặp được người con gái nói nhiều đến như vậy, hoàn toàn không có cách nào. Hơn nữa bây giờ cả người hắn từ trên xuống dưới không rõ đau ở đâu, hắn cũng không muốn về nhà với bộ dạng này khiến mẹ hắn lo lắng, liền chậm rãi đỡ tường đứng dậy, đi theo cô gái nhỏ tóc ngắn bên cạnh, từng bước từng bước đi về phía trước.
Cô gái nhỏ rất nghĩa khí chia cho hắn một nữa phần ô, kết quả là khi đến nhà của cô gái này thì cả hai người đều bị ướt sũng.
“Ba mẹ tôi ly thân, tôi sống với mẹ, mẹ tôi thường hay không về nhà.” Cô gái nhỏ dẫn hắn vào một căn hộ cao cấp. Sau khi từ thang máy đi ra, cô cầm chìa khóa mở cửa không hề có ý đề phòng hắn đối với tài sản trong nhà.
Văn Bân càng chắc chắn hơn về kết luận của mình: Cô gái này rất có thể là một cô gái ngốc.
“Phòng tắm chung nhà tôi ở đây, anh dùng phòng này đi, tôi dùng phòng tắm trong phòng tôi.” Cô ném ô ra ngoài cửa, nói xong liền chuẩn bị đi vào phòng.
Văn Bân nhịn đau, giọng nói khàn khàn: “Cô không sợ tôi không phải là người tốt sao?”
“… Ồ, anh không phải là người câm sao?” Cô gái nhỏ vẻ mặt kỳ lạ quay đầu lại kinh ngạc nhìn hắn rồi đột nhiên nhớ tới câu hỏi của hắn nở nụ cười: “Anh cũng chẳng cao hơn tôi, vừa nhìn là biết anh là một nam sinh năm nhất, năm hai trung học rồi, hơn nữa cũng đánh không lại tôi, tôi cần gì sợ anh? Hơn nữa bao nhiêu người đánh anh tôi đều biết, chuyện bắt nạt học sinh anh không dám về trường khai báo, anh mà là người xấu gì chứ?”
“…”
Không đợi Văn Bân nói bất cứ thứ gì, cô gái nhíu mày quay đầu lại: “Cả người ướt đẫm khó chịu chết đi được, tôi đi tắm trước, anh cũng nhanh chóng tắm rửa thu dọn đi.”
Nói xong, cô gái nhỏ xoay người bỏ chạy.
Văn Bân đứng tại chỗ trầm mặt hồi lâu, rốt cuộc cũng xoay người khập khiễng đi vào phòng tắm mà cô gái nhỏ nói.
Đây là lần đầu tiên anh bước vào một ngôi nhà xa hoa như vậy. So với vòi nước đơn sơ và nhà vệ sinh mà anh thường hay dùng thì đồ vệ sinh cá nhân cao cấp trong phòng tắm của cô gái này khiến anh cảm thấy lạ lẫm và mới lạ.
Dựa vào khả năng quan sát và phán đoán nhạy bén của mình, Văn Bân không cần tốn nhiều công sức liền tìm ra cách sử dụng các thiết bị trong phòng tắm, rửa sạch máu và bùn đất dính trên người do bị đá.
Sau khi rửa xong Văn Bân cởi quần áo của mình bỏ vào trong nước ngâm sau đó rửa sạch một lần rồi vắt khô.
Khi hắn chuẩn bị thay quần áo vần còn hơi ẩm ướt thì có tiếng gõ cửa kính của phòng tắm và sau đó cánh cửa được mở ra một kẻ nhỏ.
Một bàn tay nhỏ bé trắng nõn thò vào, trên tay nắm chặt một bộ đồ quần đen áo sơ mi trắng và một chiếc khăn tắm.
Cùng lúc đó còn có một thanh âm đắc ý của cô gái nhỏ:
“Năm trước tôi mua rất nhiều quần áo con trai để mặc, tôi thấy anh chỉ thấp hơn tôi một chút nên có thể mặc vừa quần áo của tôi.”
Nhìn bàn tay và quần áo nhỏ bé đó, Văn Bân im lặng.