• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: YannG

Beta: Jenny Thảo

Cuối cùng hôn lễ của Tần Lâu và Tống Thư xác định vào tháng 9.

Dựa vào ý định ban đầu của hai người, cái tiệc cưới này bước đi rườm rà, hơn nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì, vốn dĩ là muốn bỏ qua. Nhưng Tần Dữ Tranh và Mai Tĩnh Hàm hai vị trưởng bối tất nhiên sẽ không đồng ý, mặc dù Tống Thư lại lần nữa dùng chiến thuật kéo dài, nhưng vẫn không khiến cho hai vị trưởng bối lay chuyển.

Cuối cùng không còn cách nào khác, Tần Lâu và Tống Thư đành phải để Mai Tĩnh Hàm mời người chọn ngày, đem hôn lễ tổ chức vào ngày đầu tiên giữa tuần tháng 9.

Cuối tháng 8, trước ngày giỗ của Bạch Tụng một ngày.

Buổi trưa, ước chừng lúc vừa ăn xong, Loan Xảo Khuynh xin nghỉ phép ở công ty trước thời hạn để đến nhà cũ của Tần gia, dự định giúp đỡ Tống Thư chuẩn bị mọi thứ liên quan đến việc thờ cúng.

Quản gia dẫn Loan Xảo Khuynh đến sảnh chính của lầu chính tầng một: “Loan tiểu thư, mời cô ngồi. Tống Thư tiểu thư hiện tại đang nghỉ trưa ở lầu 3, theo lời thiếu gia căn dặn, chúng tôi không dám lên quấy rầy……”

“Tôi hiểu, tôi hiểu.” Loan Xảo Khuynh hiểu rõ lại ghét bỏ mà xua xua tay: “Cái tính nết của tên kia tôi còn không hiểu sao? Ai mà dám động đến Tiểu vỏ trai của hắn, hắn sẽ dùng con mắt hình viên đạn cạo sạch ba lớp da của người ta ra.”

Quản gia tốt tính mà cười.

Đột nhiên Loan Xảo Khuynh lại nhớ tới cái gì đó: “Nhưng mà, chị tôi chuyển tới lầu 3 lúc nào?”

Quản gia nghĩ lại một lúc: “Cuối năm trước đã dọn lên lầu 3 rồi.”

Loan Xảo Khuynh bĩu môi: “Cái tên Tần Lâu chết vì kiêu ngạo kia khi còn nhỏ không phải vẫn luôn không cho người khác lên lầu 3 sao?”

Quản gia cười nói: “Kể cả hiện tại, ngoại trừ thiếu gia và tiểu thư ra, thì những người khác cũng không được lên lầu 3. Còn đối với Tống Thư tiểu thư, khi còn nhỏ, thiếu gia đã khẩn cầu cô ấy lên, chỉ là cô ấy không chịu thôi.”

“Vậy thì chắc chắn là do Tần Lâu tự làm bậy.” Loan Xảo Khuynh không chút do dự mà đứng về phía chị mình.

Quản gia cười mà không nói.

Rất nhanh người hầu đã mang hồng trà lên cho Loan Xảo Khuynh, Loan Xảo Khuynh ngượng ngùng khi quản gia cùng một người có tuổi xấp xỉ bậc cha chú đứng ở bên cạnh, nhấp một ngụm hồng trà, cô liền buông cái ly xuống rồi nói với quản gia: “Ông cứ làm việc của mình đi, tôi ngồi đây đợi chị ấy xuống là được.”

Quản gia gật đầu: “Vậy Loan tiểu thư cứ tự nhiên, cần gì thì cứ việc gọi tôi.”

“Được.”

“……”

Chờ quản gia rời đi, Loan Xảo Khuynh ngồi ở phòng khách một lát liền có chút nhàm chán. Cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi đến một bên của sảnh chính.

Phía nam phòng khách hướng ra mặt trời là cửa Nguyệt môn(*), phía sau cửa là buồng phụ, rẽ một lần nữa là hành lang dài.

(*) Cửa Nguyệt môn: là một loại hình cửa đi lại đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa như đây là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí.

Hai bên cửa Nguyệt môn là khung Bogu(*) được thiết kế hình vòm không cửa, Loan Xảo Khuynh đương nhiên biết rằng bất kỳ đồ trang trí và đồ dùng nào ở trên đều là những thứ hiếm có, lấy tùy ý một thứ là có thể dùng làm vật gia truyền, cô dứt khoát không động đến chúng.

(*) Khung Bogu: một loại tủ không có cửa chắn, có nhiều ngăn thiết kế đặc trưng của Trung Hoa, theo nhiều hình dạng khác nhau, thường được treo trên tường dùng để đựng đồ vật trang trí như gốm sứ, ấm trà, bình hoa,…hay để đồ quý hiếm.

Chẳng qua trên vị trí trung tâm của khung Bogu, lại để một thứ cùng toàn bộ vật trang trí không hợp nhau trên giá ……

Một hộp quà màu tím nhạt hình lập phương, cái nắp hộp quà mở ra một nửa, trên thân hộp pháo hoa trang trí phức tạp từ rũ xuống.

Nhưng kể cả thiết kế tinh tế đến mấy cũng không che giấu được bản chất của hộp quà hiện đại không mấy giá trị sưu tầm…… so với mỗi một thứ bên cạnh, ít nhất cũng lớn hơn cả nghìn tuổi, sự tồn tại của nó có vẻ vô cùng quỷ dị.

Loan Xảo Khuynh không kìm hãm được tính hiếu kỳ, tiến lên phía trước hai bước, kiễng chân lại gần xem trong chiếc hộp đang mở kia chứa thứ gì. Sau khi nhìn chăm chú vài giây, sắc mặt Loan Xảo Khuynh tối sầm lại, duỗi tay lấy đồ bên trong ra.

(Truyện chỉ được đăng tại Diễm Sắc Cung)

Một khối Rubik 6×6.

Cũng là một trong những ám ảnh thuở nhỏ của cô.

Loan Xảo Khuynh cầm khối Rubik trong tay xoay hai vòng cũng chẳng nhìn ra thứ gì mới lạ cả, vừa không phải là vàng dát ngọc cũng không giống như đang ẩn giấu cơ quan gì, cô ghét bỏ mà chuẩn bị đặt lại vị trí cũ.

Không đợi cô chạm vào hộp một lần nữa, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói nhè nhẹ truyền tới……

“Đừng để cho Tần Lâu nhìn thấy, em cẩn thận không ra khỏi cánh cửa này đâu.”

“……!”

Loan Xảo Khuynh sợ tới mức run run, khối Rubik trong tay suýt chút nữa rớt xuống mặt đất, nhưng may mà bản năng muốn sống khiến hai tay cô ôm vội khối Rubik vào trong lòng.

Xác nhận khối Rubik an toàn xong, Loan Xảo Khuynh nhẹ nhàng thở một hơi dài, sau khi thở dài cô quay đầu than vãn: “Chị, chị tính dọa chết em hay sao vậy?”

Trong phòng khách phía sau Loan Xảo Khuynh, Tống Thư từ trên cầu thang đi xuống.

Lúc này, Tống Thư ngáp một cái rồi ngồi xuống ghế sô pha, nghe vậy, cô đưa mắt nhìn về phía Loan Xảo Khuynh: “Chị không dọa em, chị nói thật. Tần Lâu không cho người khác động vào khối Rubik kia, bị anh ấy thấy, chắc chắn em sẽ không đi ra nổi cánh cửa đó đâu.”

“……?” Loan Xảo Khuynh nghe vậy lập tức cẩn thận hơn, cô cẩn thận đem khối Rubik kia đặt về vị trí cũ, rồi cười nhẹ: “Ai nha, dù sao cũng không có người thứ ba thấy, chị không nói, em không nói, vậy sẽ không ai biết?”

Tống Thư mỉm cười: “Em nghĩ Tần Lâu là em sao. Đồ của anh ấy, dù người khác chỉ dịch qua một chút rồi đặt trở lại, thì anh ấy cũng có thể nhận ra được.”

Loan Xảo Khuynh cứng đờ: “…… Biến thái như vậy sao. Cũng đúng, là phong cách của anh ấy.”

Nghĩ một hồi cũng không ra kế sách, Loan Xảo Khuynh đành phải quay đầu lại: “Làm sao bây giờ, cầm thì cũng cầm rồi. Tần Lâu sẽ không đập chết em chứ?”

“Từ nhỏ chị đã nói với em rằng không được tự ý chạm vào đồ của người khác rồi, đến bây giờ em vẫn không nhớ sao.” Tống Thư liếc nhìn cô.

Vẻ mặt Loan Xảo Khuynh như đưa đám: “Tính em thế nào chị còn không rõ sao? Hầu hết hành động của em còn nhanh hơn cả não……vừa mới còn tò mò xong, em đã duỗi tay ra lấy.”

“Ừ.”

“Đều lúc này, chị cũng đừng ừ nữa, em thấy Tần Lâu, không phải, em thấy anh rể sắp về rồi? Mất bao lâu anh ấy sẽ phát hiện, có phải em chẳng còn nhiều thời gian để sống không?”

Tống Thư buồn cười: “Được rồi, đừng nghịch nó nữa. Trực tiếp đem nó lại đây đi.”

“?” Loan Xảo Khuynh nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời đem khối Rubik mang đến trước mặt Tống Thư: “Chị muốn……?”

Tống Thư duỗi tay đón lấy.

Trạng thái ban đầu của Khối Rubik, màu sắc sáu mặt men gốm chỉnh tề đẹp đẽ. Sau khi Tống Thư nhận, cô nhìn chằm chằm nó hai giây, khóe miệng lộ ra, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoay khối Rubik vài vòng.

Vài giây sau, khối Rubik liền rối loạn lung tung lên.

Bên cạnh, Loan Xảo Khuynh không kịp ngăn cản, trố mắt đứng nhìn, mất vài giây mới phản ứng lại: “Chị…… Chị là muốn xem em nhảy hố, chẳng những không kéo em, mà còn thuận tay lấp đất cho em sao.”

“……”

Tống Thư cười như không cười mà liếc cô một cái.

Sảnh chính yên tĩnh mấy chục giây, Loan Xảo Khuynh đột nhiên bừng tỉnh, mặt lộ vẻ vui mừng: “Có phải chị chuẩn bị ôm việc này?”

Tống Thư im lặng hai giây, khẽ thở dài, Giọng điệu đầy tiếc nuối của cô em gái luôn phản ứng chậm chạp này: “Chuyện yêu đương của em và phó tổng Sở thuận lợi không?”

“……!” Loan Xảo Khuynh suýt chút nữa trực tiếp nhảy lên từ trên sô pha: “Ai ai ai ai ai yêu đương cùng Sở Hướng Bân!?”

Tống Thư chậm rãi nhấc mắt lên, một bên chơi khối Rubik một bên liếc Loan Xảo Khuynh: “Dù sao, không phải em.”

“Chị chị chị, chắc chắn chị lại nghe lời đồn lung tung rồi.” Loan Xảo Khuynh gấp đến nỗi đôi mắt chuyển loạn, không biết ánh mắt từ lúc nào lại nhắm vào khối Rubik trong tay Tống Thư, vội vàng nói sang chuyện khác: “Cái khối Rubik này từ đâu ra, sao nó lại đặt ở trên khung Bogu, lại còn đặt ở vị trí trung tâm của triển lãm?”

Tống Thư không cố chấp với đề tài phía trước, xuống dưới theo “Bậc thang”: “Sinh nhật Tần Lâu, chị tặng cho anh ấy làm quà sinh nhật.”

Loan Xảo Khuynh: “…………”

Loan Xảo Khuynh mặt không cảm xúc: “Chỉ là một món quà sinh nhật, anh ấy định đón sinh nhật một lần trong đời thôi sao, lại còn trịnh trọng đặt nó triển lãm trong phòng khách, không cho người khác chạm vào dù chỉ một cái?”

Tống Thư nghĩ: “Có chút đặc thù …… năm nay sinh nhật anh ấy cũng vào ngày đăng ký kết hôn, cho nên cái này cũng coi như là món quà tân hôn chị tặng cho anh ấy.”

Loan Xảo Khuynh: “…………”

Loan Xảo Khuynh cong chân, không chút do dự liền quỳ trên cái thảm phía trước sô pha, chắp tay trước ngực ở trước mặt Tống Thư ……

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

“Chị, chị nhất định phải giấu anh ấy chuyện em chạm qua a! Với tính khí chết tiệt của cái tên Tần Lâu kia, nếu anh ấy biết em làm bẩn quà tân hôn của hai người, thì kể cả ban ngày anh ấy nhịn vì chị, đến buổi tối anh ấy nhất định sẽ mộng du đến để chặt tay em mất!”

Tống Thư cười hỏi: “Em có thể có tiền đồ một chút được không?”

Loan Xảo Khuynh lã chã nước mắt khóc: “Tiền đồ có thể giữ được tính mạng không?”

“Được rồi, đừng làm vẻ ta đây cho chị nhìn.” Tống Thư đưa tay ra chạm vào trán người đó, cô từ trên sô pha đứng dậy: “Không phải tới chuẩn bị chuyện đám giỗ ngày mai với chị sao, lên lầu nói chuyện đi.”

“Dạ dạ, được rồi.”

Loan Xảo Khuynh vội vàng đứng lên.

Nhìn theo bóng lưng Tống Thư, cô thở phào nhẹ nhõm……

Trước khi tới còn lo lắng cảm xúc của Tống Thư không được ổn định, nhưng lúc này xem ra, quả nhiên thời gian vẫn là liều thuốc chữa khỏi vết thương tốt nhất.

*

Buổi tối Tần Lâu về đến nhà.

Quả nhiên theo như lời Tống Thư, anh vừa tiến đến sảnh chính liền phát hiện hộp quà phía trên khung Bogu bị người khác động qua. Một giây trước vẻ mặt còn lười nhác mà nháy mắt mây đen giăng đầy.

Nhưng khi Tần Lâu đi đến phía trước khung Bogu, phát hiện bên trong không có gì, sắc mặt anh lại dịu xuống.

Quản gia ở bên cạnh quan sát toàn bộ tình hình, cẩn thận hỏi: “Thiếu gia, làm sao vậy?”

Tần Lâu lười biếng nhấc mắt: “Khối Rubik mất rồi.”

“……!” Sắc mặt quản gia thay đổi.

Không đợi ông ấy mở miệng nói, ánh mắt Tần Lâu hơi lung lay: “Chạm vào thì thôi, nhưng không ai cả gan dám lấy đi, chắc chắn là ở chỗ Tiểu vỏ trai.”

Lúc này quản gia cũng nghĩ thông suốt, nhẹ nhàng thở dài, đành cười rộ lên: “Tống Thư tiểu thư không nhắc đến.”

Tần Lâu cởi khuy áo vest, một bên cởi áo khoác một bên xoay người đi lên lầu: “Buổi chiều trong nhà có khách tới?”

“Loan tiểu thư tới?”

“…… Cô ấy tới làm gì?” Tần Lâu hơi nhíu mày.

Quản gia đã sớm quen với việc thiếu gia từ trước đến nay không hề giảm bớt đi sự căm thù đối với Loan Xảo Khuynh, lúc này cũng không nhịn được mà nói: “Ước chừng vì mai là ngày giỗ của Bạch Tụng phu nhân.”

“……” Tần Lâu im bặt.

Qua mấy giây, anh mới nhấc chân đi tiếp lên lầu, chỉ là không nói thêm một chữ.

Cũng trùng hợp, anh vừa mới tới lầu hai, liền thấy Tống Thư cùng Loan Xảo Khuynh từ hành lang lầu hai đi tới. Ba người chạm mặt nhau ở cửa cầu thang.

Loan Xảo Khuynh chột dạ mà liếc mắt nhìn Tần Lâu, lẩm bẩm câu “Chào anh rể” liền quay đầu nhìn về phía Tống Thư: “Chị, em về trước đây, sáng mai em lại qua đi cùng chị.”

“Ừ.” Tống Thư gật đầu.

Loan Xảo Khuynh xoay người chuẩn bị đi xuống lầu. Tần Lâu cũng không muốn nói gì nhiều……đối với sinh vật bị anh coi là tình địch, nguyên tắc cơ bản của Tần Lâu chính là nhìn ít một giây thì gặp ít một giây.

Nhưng sau khi Loan Xảo Khuynh đi xuống hai bậc thang, vẫn không nhịn được mà quay đầu hỏi: “Anh rể, ngày mai anh vẫn không chịu đi thăm dì em sao?”

Bóng lưng Tần Lâu cứng lại.

Biểu cảm trên mặt Tống Thư cũng dừng lại. Vài giây sau, cô vén mi mắt lên, không cảm xúc mà liếc mắt nhìn Loan Xảo Khuynh, mang ý cảnh cáo.

Loan Xảo Khuynh chẹp chẹp miệng, cuối cùng cũng không nói gì khác, lẩm bẩm xuống lầu.

Hành lang chỉ còn lại hai người Tống Thư và Tần Lâu.

Chớp mắt Tống Thư đã quên mất lời Loan Xảo Khuynh nói, cô đi hai bước rồi tiến tới trước mặt Tần Lâu, giơ tay chỉnh lại cà vạt cho anh vì bị túm về một bên.

Vẫn chưa chỉnh xong, cổ tay của cô đã bị Tần Lâu giơ tay lên nắm lấy.

Tống Thư hơi giật mình, giương mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt.

Tần Lâu nắm tay cô, đáy mắt cuồn cuộn cảm xúc, cuối cùng anh chỉ rũ mi mắt xuống, có chút cố chấp mà nắm lấy cổ tay của cô đưa đến trước mặt, khẽ hôn đầu ngón tay cô.

Tần Lâu thấp giọng: “Tại sao lại không hỏi?”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Tống Thư: “Hỏi cái gì?”

Tần Lâu vô ý thức nhíu mi: “Hỏi anh…… Vì sao lại không chịu đi thăm bà ấy với em.”

Đáy mắt Tống Thư hiện lên một chút bất đắc dĩ, cười: “Cần phải hỏi sao?”

Cô xoay tay lại, chậm rãi chỉnh lại cà vạt cho Tần Lâu: “Giống như việc em biết mỗi lần em đưa người khác tới cửa nhà thì anh sẽ cố ý túm tùng cà vạt, muốn em chỉnh lại nó giúp anh vậy …… anh nghĩ cái gì, lẽ nào em lại không biết?”

“……” Ánh mắt Tần Lâu khẽ động.

Tống Thư làm phẳng nếp gấp cuối cùng trên cà vạt, cô rũ tay xuống, sau đó nhẹ nhàng tiến về phía trước một bước.

Tống Thư ôm lấy Tần Lâu, sườn mặt đặt lên vai anh, khẽ thở dài: “Em không hỏi, bởi vì em biết hỏi rồi, nói rồi, cũng vô dụng. Anh sẽ tự trách mình, luôn canh cánh trong lòng.”

Tần Lâu ánh mắt run lên.

Vài giây sau, cuối cùng anh cũng từ trạng thái cứng đờ lấy lại tinh thần, giơ tay ôm chặt lấy người con gái ở phía trước. Giọng nói phía trước ngực dao động, mang theo tiếng than thở tựa cười tựa khóc:

“Đúng vậy, anh vĩnh viễn canh cánh trong lòng. Vẫn may là anh không cần nghĩ thoáng bởi vì anh thậm chí không cần nói ra …… trên thế giới này không có ai hiểu anh như em, Tiểu vỏ trai, cho dù mọi người hiểu lầm cũng không sao, chỉ cần có em ở đây, bọn họ nghĩ thế nào anh cũng không thèm để ý.”

“……”

Tống Thư than nhẹ.

Yên tĩnh một lát.

Phía dưới, lời dò hỏi của quản gia truyền tới: “Thiếu gia, Tống Thư tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong.”

“…… Biết rồi.”

Tần Lâu đáp lại một câu.

Anh lùi nửa bước, buông tay xuống, nắm tay Tống Thư, sau đó chậm rãi nắm chặt: “Xuống lầu ăn cơm đi?”

Tống Thư muốn gật đầu, đột nhiên nhớ tới gì đó: “Từ từ.”

“?”

Tần Lâu chưa kịp nói gì, đã thấy Tống Thư đi về phía hành lang dài, chốc lát lại quay về.

Lúc này đây, trong lòng bàn tay cô đang cầm khối Rubik bị xoay chuyển lung tung.

Tống Thư đem khối Rubik giơ lên trước mặt Tần Lâu: “Nhiệm vụ trước khi ăn.”

“……” Tần Lâu duỗi tay nhận lấy, nhìn hai giây, anh hơi nhíu mày.

Tống Thư nghiêng đầu, hỏi: “Sao vậy, không biết chơi?”

Tần Lâu thở dài: “Kết cấu sáu mặt khối Rubik không bền, nhỡ đâu mạnh tay động vào cũng có khả năng toàn bộ bị bẻ ra.”

“Cái này chất lượng tốt.” Tống Thư đơ mặt.

Tần Lâu sau một hồi chần chừ, cuối cùng vẫn chậm rãi xoay …… đây là lần đầu tiên anh chơi khối Rubik chậm đến như vậy, dáng vẻ thận trọng giống như nó sẽ bị bóp nát nếu không cẩn thận vậy.

Nhưng Tống Thư cũng không nói lời nào, yên tĩnh đứng ở một bên xem anh xoay xong.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Cuối cùng cũng đợi được Tần Lâu xoay xong khối Rubik trong khoảng thời gian chậm nhất từ trước đến giờ, Tần Lâu nắm lấy tay Tống Thư đi xuống lầu, đặt khối Rubik lại chỗ cũ.

Anh quay người lại: “Lần sau không được chạm vào.”

Tống Thư không biểu cảm mà liếc anh: “Rõ ràng là món quà em tặng anh.”

Tần Lâu hừ lạnh một tiếng: “Anh không nói em, anh nói Loan Xảo Khuynh.”

“……”

“Lần sau còn dám chạm vào, chặt đứt tay cô ấy.” Ánh mắt Tần Lâu lộ ra vẻ hung dữ.

Tống Thư trầm mặc mà đối diện với Tần Lâu hai giây, thở dài: “Anh lắp máy quét vân tay ở trong mắt sao?”

Tần Lâu nhẹ giọng cười: “Giống như em hiểu anh vậy, anh cũng rất hiểu em …… em tưởng giấu diếm được anh, có thể sao?”

“……”

Tần Lâu rất hiếm khi nhìn thấy vẻ mặt thất bại của cô gái, khóe miệng nhếch lên sung sướng, anh vươn tay nắm lấy người nào đó vào nhà ăn, dư âm vẫn lưu luyến trong phòng khách……

“Chấp nhận số phận đi, Tiểu vỏ trai.”

“Chấp nhận cái gì?”

“Số phận hai ta đã định sẵn, trời sinh một cặp.”

“……”

Tống Thư trầm mặc hai giây, chậm rãi nắm lấy tay Tần Lâu, đáy mắt nhuộm thấm một chút ý cười.

“Đúng vậy, kẻ điên cùng vỏ trai, trời sinh một cặp.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK