Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Viên đan dược này đã bị Liễu Bình ăn một lần, Khống Hạc đan bên ngoài đã còn thừa không nhiều lắm, mới vào trong bụng ba năm giây đã lộ ra viên độc đan bên trong.
Độc rót vào kỳ kinh bát mạch của hắn ta, chạy đi toàn thân, bắt đầu phát huy toàn bộ hiệu lực.
Ầm!
Một tiếng vang trầm vang lên, người đàn ông kia cũng không thể đứng thẳng được nữa, bỗng hóa thành một con sói yêu gầy trơ cả xương.
"Hóa ra là yêu, thảo nào lại ra tay với chúng ta, ta đang nghĩ tại sao lại có tu sĩ Trúc Cơ muốn giết chúng ta đây." Triệu Thiền Y nói.
"Độc quá mạnh..." Sói yêu liên tục phun ra máu đen, vội vàng nói: "Tất cả linh thạch trên người ta đều cho các ngươi, các ngươi hãy giải độc cho ta!"
"Linh thạch? Ta không thiếu linh thạch, ngươi còn có thứ gì khác không?" Liễu Bình cũng vội vàng hỏi.
"Ngươi muốn cái gì, ta cho ngươi." Sói yêu rống lớn.
"Muốn ngươi chết." Liễu Bình cười lên.
Sói yêu há miệng, định nói thêm câu nào đó.
Thế nhưng cuối cùng nó cũng không nói lên lời.
Ánh mắt của nó dần dần trở nên cứng ngắc, cơ thể đã mất đi sức sống như một cây gỗ khô vậy, yên lặng đứng vững trong sa mạc.
Nó chết rồi.
Liễu Bình không nhìn nó nữa, đi tới trước mặt Hồng Đào, đưa tay xoa nhẹ trên người hắn ta.
Từng luồng sương mù lạnh lẽo xuất hiện, nhẹ nhàng hạ xuống, lập tức đông cứng vết thương trên người Hồng Đào.
Ngay lập tức máu ngừng lại.
"Hít.. lạnh quá..." Hồng Đào run rẩy.
"Cố chút đi."
Liễu Bình sử dụng pháp quyết, lay động chiếc quạt trong tay phải.
Từ trong chiếc quạt tản ra vô số ánh sáng, liên tục rơi vào những nơi đã đóng băng.
Linh Quang Hóa Vũ thuật.
Đây là một loại thuật pháp khá hiếm thấy, bắt nguồn từ lực lượng Thủy trong ngũ hành, có thể dùng Băng hoặc Thủy để chữa trị vết thương.
"Hồng đạo hữu, ngươi không cần phải lo lắng tới tính mạng, thế nhưng cần phải nghỉ ngơi trong một đoạn thời gian không ngắn." Liễu Bình nói.
"Có thể sống sót thì ta đã thỏa mãn rồi, thế nhưng hai thanh dao găm này... các ngươi có thể rút chúng nó khỏi người của ta hay không." Hồng Đào hít một hơi lạnh, nói.
"Không cần lo lắng, để ta."
Triệu Thiền Y ngồi xổm xuống, nhanh chóng xử lý vết thương giúp hắn ta.
Liễu Bình liếc qua, quay người sang một bên phụ trách đề phòng.
Tu vi của mình còn thấp, bên người còn có hai gánh nặng, cũng không thể lơ là thiếu cảnh giác được.
Vừa nghĩ tới đây, hắn đi tới trước thi thể của sói yêu, lấy thanh đao gãy khi trước ra, đâm vào ngực của thi thể, lúc này mới quay đầu hỏi:
"Triệu tiên tử, hiện tại ta dùng đao đâm xuyên trái tim của nó, nếu nó sống lại thì có thể chết đi ngay lập tức hay không?"
"Rút đao ra nhanh!" Triệu Thiền Y kêu lên.
"Mặc dù làm vậy thì nó không thể sống lại, thế nhưng khi làm bị thương thi thể thì sẽ dẫn tới sự chú ý của những con quái vật mạnh mẽ." Hồng Đào nói.
Liễu Bình vội vàng rút đao ra, nhìn về phía hai người với vẻ khó hiểu.
Thế nhưng ngay sau đó...
Hắn bỗng nghĩ lại điều gì đó.
Hóa ra, quy tắc là như vậy:
Thứ nhất, có thể giết người, thế nhưng không thể phá hoại thi thể;
Thứ hai, bất kể kẻ nào, đã chết một lần đều có thể sống lại...
Thế nhưng nếu như chết lần thứ hai...
Quái vật sẽ hạ xuống, tiếp quản thi thể, biến linh hồn thành nô lệ.
Trên sa mạc, ba người cùng nhìn về phía thi thể sói yêu.
Triệu Thiền Y lộ vẻ lo lắng, nói nhanh: "Giữa việc tử vong và phục sinh, cũng không có thời gian chính xác, mỗi người đều không giống nhau, cho nên chúng ta không biết khi nào thì nó sẽ sống lại, hoặc là hóa thành quái vật."
Hồng Đào cũng không để ý tới vết thương trên người, cố gắng đứng dậy nói: "Đi, chúng ta đi mau! Đừng ở lại nơi này nữa!"
Hai người vội vàng rời khỏi nơi này.
Liễu Bình vẫn còn do dự, nói: "Vậy nếu như đốt thành tro thì sao? Khi bị đốt thành tro thì sẽ không thể sống lại đúng chứ, hoặc là chúng ta có thể châm lửa, sau đó thừa dịp quái vật còn chưa tới thì lập tức chạy trốn?"
Nghe được những câu nói này, ánh mắt Triệu Thiền Y trở nên ngỡ ngàng.
"Không được... như ta đã nói vậy, nếu như có bất cứ một thi thể nào hóa thành tro tàn, đều sẽ dẫn tới việc có quái vật vô cùng mạnh mẽ lập tức tới đây điều tra, cho nên chúng ta không thể phá hoại bất cứ một thi thể nào cả." Triệu Thiền Y vẫn cố chấp nói.
"À, hay là chúng ta dùng Liệt Hỏa phù dán lên người con sói yêu này, cài đặt mười lăm phút sau sẽ tự động bùng cháy, sau đó lập tức chạy trốn... cứ như vậy, coi như quái vật tới đây thì cũng không thể tìm tới chúng ta trong thời gian ngắn." Liễu Bình nói.
Cho nên, hiện tại có một vấn đề cực kỳ quan trọng.
Thực ra loại quy tắc này có quá nhiều sơ hở, có thể dùng rất nhiều cách thức khác nhau để lách qua.
Chẳng lẽ không có ai thử việc hủy thi diệt tích sao?
Việc hủy thi diệt tích, không chỉ mỗi mình quen thuộc, chắc hẳn có rất nhiều người tu hành đều quen thuộc chuyện này.
Không đúng...
Hoàn toàn... không đúng.
Chết một lần, sống lại, lại chết thêm lần nữa, hóa thành quái vật, như vậy...
Nếu quái vật cũng chết thì sao?
Nghĩ lại, Vương Thành đã sống lại một lần, sau đó gã tới thăm dò chính mình.
Mình đã giết gã hai lần.
Chỉ là khi giết gã lần thứ hai, đá bay đầu của gã cho con quái vật do vô số thi thể ngưng tụ lại mà thôi.
Nếu như không đá một đá đó...
Con quái vật đó đã bị mình giết chết, sau đó mình lại hủy thi diệt tích, nó đã mất đi cơ thể, làm sao còn có thể làm được cái gì nữa chứ!
Đây mới là vấn đề mấu chốt!
Nếu như nó bị mình nghiền xương thành tro, chẳng phải là mình đã chiến thắng quái vật?
Loại chuyện này, đáng lẽ cũng phải có người từng nghĩ tới...
Vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu Liễu Bình, hắn suy nghĩ rồi nói:
"Hai vị đạo hữu, xin chờ một lát, ta còn muốn thử làm một việc."
"Chuyện gì?" Hồng Đào hỏi.
"Thử cách giết chết quái vật."
Liễu Bình nói xong, ngồi xuống trước thi thể sói yêu, tiện tay làm một pháp quyết, nhẹ giọng nói: "Dẫn!"
Từ trong lỗ mũi của thi thể có hai luồng sương mù màu xanh nhạt bay ra ngoài, chầm chậm trôi hướng Liễu Bình, quấn quanh ngón tay của hắn.
Đây là độc trong người sói yêu, bị Liễu Bình dẫn dắt dần dần thoát khỏi cơ thể của vật chủ.
"Ngưng."
Liễu Bình thay đổi thủ quyết.