Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Mặc dù hiện tại là thởi buổi rối loạn, có thể trong thời gian ngắn tông môn cũng không để ý tới, thế nhưng sau khi hắn chết đi, hoặc sớm hoặc muộn cũng sẽ có người tới đây điều tra tình huống cụ thể của hắn.
Liễu Bình không rõ lai lịch của đối phương, hắn chỉ có thể dùng phương thức quanh co lòng vòng này, khuyên bảo đối phương đừng có mà xuất hiện ý đồ xấu gì.
Lời nói xong.
Cả hai người đều trở nên im lặng.
Có vẻ như Vương Thành gặp phải vấn đề khó khăn nào đó, cau mày suy tư điều gì đó.
Liễu Bình nhanh chóng kiểm tra túi trữ vật của bản thân.
Mấy viên linh thạch.
Một thanh đao.
Một chuỗi tiền đồng.
Hai quyển sách tu đạo bình thường.
Mấy viên Tích Cốc đan ít ỏi.
Như vậy là hết.
Những thứ này đều là sư phụ chuẩn bị từ trước, rất phù hợp với thân phận đệ tử Luyện Khí tại Bách Sinh môn của Liễu Bình.
Thế nhưng...
Có lẽ sư phụ cũng không có dự liệu được, mình vừa mới tỉnh lại, đã gặp được một người khởi tử hoàn sinh, vì vậy mà ở vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Sư phụ không dự liệu được sao?
Thật đúng là một chuyện kỳ lạ.
Liễu Bình nhắm hai mắt lại.
Vết thương của mình đang khôi phục với tốc độ rất nhanh, chỉ cần không nhúc nhích thì hầu như sẽ không đau.
Thế nhưng nếu phải chiến đấu, chém giết với một người chết quỷ dị thì vẫn còn kém xa.
Hơn nữa đối phương lại là tu sĩ Trúc Cơ, chưa biết chừng đã có thần thông.
Nếu như đối phương có thần thông, như vậy thì mình không còn bất cứ hi vọng nào.
Vương Thành bỗng lay động cổ, tiện tay đặt tay lên túi trữ vật, hỏi: "Trần lão đệ, ngươi là đệ tử chân truyền, đáng nhẽ cũng có một vài thủ đoạn phòng thân chứ, tại sao lại rơi vào hoàn cảnh hiện tại?"
Liễu Bình thở dài với vẻ buồn rầu: "Gặp phải bộ đội chủ lực của yêu ma, ta cũng không có cách nào."
Vương Thành cũng thở dài: "Vậy thì ngươi thật đúng là không may."
Liễu Bình hơi nghiêng đầu, cũng đưa tay đặt phía trên túi trữ vật bên hông, lúc này mới nói tiếp: "Tất cả mọi người đều chết hết, chỉ còn lại ta còn sống sót... dù sao thủ đoạn phòng thủ của ta là nhiều nhất, chuyện này thật đúng là may mắn."
"Đúng vậy." Vương Thành cũng gật đầu đồng ý.
Với thực lực của Trần Song Vũ, cho dù có nhiều thủ đoạn hơn đi nữa, trước quân đội chủ lực của yêu ma vẫn là không đáng kể.
Thậm chí hắn có thể sống sót, cũng đã là một kỳ tích.
Nghĩ thông điểm này, Vương Thành mới rời tay khỏi túi trữ vật, lẩm bẩm: "Trời đã sắp sáng rồi..."
"Đúng vậy, trời sắp sáng rồi." Liễu Bình nói tiếp.
Liễu Bình vừa nói câu này, bỗng cảm nhận được một điều.
Khí tức trên người Vương Thành biến đổi, trong mắt cũng ẩn chứa sự lạnh lẽo.
Ta nói sai cái gì sao?
Liễu Bình lập tức suy tư, lại phát hiện tất cả mọi lời nói của mình đều không có sơ hở.
Chỉ có một câu cuối cùng "trời sắp sáng rồi"...
Câu này có gì sai sao?
Hắn bỗng nhớ tới lời nói khi trước của người tu hành kia.
"Hiện tại đã là giờ mão (từ 5-7 giờ sáng), khoảng mười lăm phút sau, hiệu quả của thuốc trên người ngươi sẽ biến mất, tới lúc đó ta lại cho ngươi uống thuốc một lần nữa, củng cố chút."
Giờ mão?
Không đúng.
Sắc trời vẫn còn tối, tại sao đã tới giờ mão.
Nếu thật sự là giờ mão, sắc trời cũng sáng lên rồi.
Thế nhưng sắc trời từ đầu tới cuối vẫn đen kịt.
Chẳng lẽ...
Ban ngày cũng sẽ không xuất hiện?
Đáp án này rất dễ đoán, thế nhưng...
Nó quá bất hợp lý.
Liễu Bình suy nghĩ nhanh chóng, thế nhưng đã thấy Vương Thành lấy một viên đan dược từ trong ngực ra, cười nói:
"Trần lão đệ, ta có mấy hạt đan dược chữa thương rất tốt, từ chiến tranh tới nay vẫn không nỡ ăn, vừa rồi mới ăn một hạt, vết thương trên cơ thể đã hồi phục hoàn toàn, hiện tại ta với ngươi đều là người chugn hoạn nạn, nên tặng cho ngươi một hạt, ngươi thử xem xem, chắc chắn có hiệu quả."
Liễu Bình nhìn về phía mấy viên đan dược kia.
Trên viên đan dược hiện lên màu đỏ đậm, bên trong một đường màu vàng kim toát ra, xuất hiện một vòng sáng mờ ở bên ngoài đan dược, rất thu hút ánh nhìn.