Nhóm dịch: Thiên Tuyết
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Khống Hạc đan!" Liễu Bình nói với vẻ khó tin.
"Đúng là Khống Hạc đan, Trần lão đệ, có muốn thử hay không?" Vương Thành cười nói.
"Cám ơn Vương đại ca."
"Ha ha, ngươi không chê đan dược này của ta, ta đã rất vui vẻ."
"Làm sao có thể chê cơ chứ, đây chính là Khống Hạc đan!" Liễu Bình ôm quyền với vẻ cám ơn.
Khống Hạc đan cái rắm.
Khống Hạc đan chân chính có thể làm được từ xương trắng mọc lại thịt, ngay cả đan điền vỡ vụn cũng có thể cứu lại, lại làm sao có thể xuất hiện trong tay của một tu sĩ võ đạo xuất thân môn phái nhỏ chứ?
Hơn nữa, người khác không biết được đan dược này là gì, Liễu Bình hắn làm sao lại không biết tác dụng chân chính của đan dược này chứ?
Viên đan dược này thoạt nhìn rất giống khống hạc đan, trên thực tế lại có hai luồng đan khí, một đậm một nhạt.
Đậm chính là Khống Hạc đan bao ở bên ngoài, nhạt chính là độc đan được bao phủ ở bên trong.
Độc đan cũng có mùi giống vậy.
Chỉ là viên độc đan này chính là trứng của Ma trùng, có thể biến cơ thể người trở thành một loại con rối kinh khủng nào đó.
Điều này làm cho Liễu Bình chú trọng lên.
Tu sĩ của Thần Thiên tông am hiểu về phương diện xông pha chiến đấu, cũng am hiểu các loại chiến trận phòng ngự, thế nhưng trong tông môn lại không có chi nhánh đan đạo.
Cũng thật là làm khó cho tên Vương Thành này, vì sợ hãi những thủ đoạn phòng thân không tồn tại của "Trần Song Vũ", lại nghĩ ra mưu kế dùng độc đan giết người này.
Tại sao lại khổ như vậy chứ?
Nếu như mình thật sự là Trần Song Vũ, hậu đài có trưởng lão bảo vệ, trên người có vô số át chủ bài, lại còn có cả Hồn đăng chiếu mệnh nữa.
Mà hai người tu sĩ kia lúc nào cũng có thể trở về.
Chỉ vì một câu "trời sắp sáng rồi", người này lại lập tức muốn giết chính mình, cơ bản là không để ý tới việc mình có mắc lừa hay không, thực sự là phát rồ.
Sở dĩ mình không vạch trần, chỉ bởi vì hiện tại mình vừa mới thức tỉnh, còn rất nhiều chuyện vẫn không rõ ràng cho lắm.
Thế nhưng theo hiện tại mà xét, không có cách nào khác nữa rồi.
Liễu Bình nhìn về phía hư không, ý niệm hơi chạm tới.
Ngay sau đó...
Trong hư không, ký tự vẫn lấp lóe nơi đó lại được kích hoạt, hóa thành một dòng chữ nhỏ:
"Bởi vì kinh phí không đủ, Danh Sách không thể mở ra."
Liễu Bình âm thầm nói: "Mở kho tiền tiết kiệm ra."
Trong hư không, ngay lập tức có mấy dòng chữ nhỏ xuất hiện:
"Số dư khả dụng: 5.462.343.767 viên linh thạch."
"Ngươi có thể rút ra bất cứ khi nào."
"Chú thích: Linh thạch là một đơn vị tiền tệ cơ bản của văn minh tu hành, có thể lưu thông tại văn minh tu hành."
Liễu Bình không nhịn được mà thở dài.
Trong lịch sử cũng có xuất hiện một vài kỳ nhân, không một ai biết tới tác dụng của thần thông của bọn họ là như thế nào.
Khi xưa mình có được thứ này, còn tưởng rằng là thần thông đáng gờm nào đó...
Thứ này chỉ nói là kinh phí không đủ, cho nên mình vẫn luôn ném linh thạch vào trong, hi vọng có một ngày có thể mở nó ra, từ đó có thể hoàn toàn thay đổi vận mệnh của bản thân.
Mình chính là đồ đệ của Quái Thánh, am hiểu toàn bộ lục nghệ, làm bất cứ thứ gì đi ra đều có thể kiếm lấy rất nhiều linh thạch.
Chuyện đó cơ bản không phải là chuyện khó khăn gì.
Đáng tiếc...
Trước đây không lâu, khi đưa vào đủ 5.462.343.767 viên linh thạch, cái thứ này lại phát cho mình một thông báo mới:
"Xét thấy việc ngươi đưa lên quá nhiều linh thạch, Danh Sách phá lệ mở ra công năng 'Kho tiền tiết kiệm' cho ngươi, làm cho ngươi có thể tích trữ linh thạch."
"Chú ý, linh thạch là đơn vị tiền tệ của văn minh tu hành, thế nhưng cũng không phải là kinh phí mà Danh Sách cần."
"Xin hãy tiếp tục gom góp kinh phí."
Không phải!
Đã không phải còn không chịu nói sớm, chờ mình bận rộn khổ sở mấy chục năm mới nói.
Chuyện này không phải là trêu đùa người khác sao?
Khi đó mình cũng hỏi luôn, thứ gì mới là "kinh phí" chân chính.
Chỉ có được một câu trả lời:
"Xin hãy thỏa thích hưởng thụ niềm vui thú khi trải nghiệm quá trình thăm dò đi."