Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nam tu sĩ lấy một cái đầu yêu ma cao tới đầu gối từ trong đống xác chết ra, đặt ngay ngắn trên mặt đất rồi sau đó ngồi lên, nói tiếp:
"Thế giới tốt đẹp như vậy, tại sao các ngươi lại muốn chém chém giết giết chứ, ta đương nhiên sẽ không tham dự."
"Thế nhưng hôm nay ngươi đã tới." Ông lão nói.
"Ta không có ra tay." Nam tu sĩ nói.
Ông lão nghĩ lại, thấy đúng là như vậy nên không nhịn được mà nói: "Lực lượng chủ yếu của các tông môn đều đã được điều lên tiền tuyến, ngươi tìm ở đâu được nhiều cao thủ như vậy?"
"Ta tìm tới Ẩn Sát lâu, lấy được mười sáu tên tử sĩ, coi bọn họ thành bảo tiêu." Nam tu sĩ thản nhiên nói.
Ông lão nghi ngờ: "Ẩn Sát lâu đều là thích khách không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cũng không am hiểu việc chém giết trên chiến trường..."
"Cho nên ta đã tập trung ba trăm người tu hành võ đạo tại Tà Tu cốc, chuyên môn chống cự yêu ma xông tới." Nam tu sĩ nói.
"Yêu ma tấn công từ bốn phương tám hướng, trong đó cũng không thiếu một vài pháp thuật vô cùng tà ác, chỉ dựa vào tu sĩ võ đạo cũng không ngăn cản nổi." Ông lão nói tiếp.
"Cho nên ta đã tới Cực Bắc thánh giáo, tìm tới mấy trăm tên cao thủ Thánh Ma am hiểu pháp thuật." Nam tu sĩ trả lời.
Ông lão hỏi tiếp: "Sau khi chúng ta rút đi, mấy vị thủ lĩnh của yêu ma ẩn trong chiến trường, chỉ bằng vào những người này của ngươi..."
Nam tu sĩ nhếch chân bắt chéo, nói với vẻ tự đắc: "Đưuong nhiên, ta cũng cảm thấy hơi không ổn, cho nên đã sớm phái ra rất nhiều cao thủ, chuyên môn đi tới Hoàng Đình của yêu tộc, cứu đi Yêu Vương đời trước đang bị phế truất và giam cầm, cũng giao hẹn với nó, muốn nó bảo vệ trận này giúp ta, còn ta thì sáng tạo cơ hội báo thù cho nó... chắc hẳn khi chúng ta vừa rút đi, nó cũng đã chiến đấu với mấy thủ lĩnh yêu ma đã từng lật đổ nó rồi."
Ông lão im lặng vài giây rồi mới thở dài: "Đồ nhi, cuối cùng ngươi vẫn thu phục những tên tà ma ngoại đạo, trở thành Chúa tể Ma đạo."
"Không, ngoài việc cứu người ra, ta cũng không định làm thêm chuyện gì cả." Nam tu sĩ nói.
"Vậy tại sao có nhiều người đồng ý bán mạng cho ngươi như vậy?" Ông lão hỏi.
"Bởi vì ta có tiền." Nam tu sĩ trả lời.
Ông lão hơi giật mình.
"Tín dự của ta luôn rất tốt, thanh toán cũng rất hào phóng... tiền công lần này ta cho bọn họ là gấp ba so với bình thường bọn họ được nhận." Nam tu sĩ giơ ngón tay lên, nói.
Ông lão kinh ngạc, cũng không biết nên nói thêm cái gì.
Nam tu sĩ lại nói với vẻ lười biếng: "Ta đã tính một quẻ, lão già, hôm nay chính là tử kiếp của người, thế nhưng may mà có ta... chờ kiếp này qua đi, người phải mời ta uống rượu."
"Cần bỏ ra bao nhiêu để biết được ta gặp phải tử kiếp?"
"Mười năm tuổi thọ."
"Quá lỗ vốn..." Ông lão áo xám lắc đầu nói: "Nhóc con, hôm nay đã là tử kỳ của ta, có lẽ không còn cơ hội mời ngươi uống rượu nữa rồi."
"Cũng chưa chắc."
Nam tu sĩ duỗi cánh tay duy nhất ra, lấy một viên đan dược từ trong túi trữ vật.
Viên đan dược này vừa xuất hiện thì lập tức tản ra ánh sáng sặc sỡ, chiếu rọi hư không bốn phía, phía trên còn có sương mù vờn quanh, trông rất đẹp mắt.
Ông lão áo xám khi thấy viên đan dược tản ánh sáng thì nói với vẻ nghiêm túc:
"Trong thế giới này... chỉ có duy nhất một viên đan dược này, thứ này tuyệt đối không phải là thứ mà ngươi có thể dùng tiền mua được."
"Đúng vậy, là do ta tự mình ra tay, lấy từ trong cấm địa của bảy đại môn phái ra." Nam tu sĩ nói.
"Ngươi đánh cắp thần đan, chắc hẳn đã phá đi cấm chế của bảy đại phái... sau khi lão phu chết đi, những môn phái kia chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi." Ông lão nói.
Nam tu sĩ nhắm hai mắt, nói với giọng khinh thường: "Bọn chúng không bắt được ta, với lại ta đã tính ra thiên cơ, có đan dược này, người có thể bình an vượt qua tử kiếp."
Nói xong, hắn vứt đan dược ra ngoài.
Viên đan dược đó lơ lửng giữa trời, rồi rơi xuống trước mặt ông lão áo xám.
Sắc mặt ông lão lúc này càng ngày càng kém, đột nhiên lại phun ra một búng máu.
Nam tu sĩ vội nói: "Lão già, đừng giả bộ cao thủ, nhanh ăn hết thần đan đi, nếu không thì lão sẽ chết thật đó."
Ông lão nhìn về phía thần đan trong tay rồi cố gắng nở nụ cười.
"Lão phu không được rồi." Ông lão nói.