• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Liễu Bình thu lại đan dược vào trong túi trữ vật, đi đến trước thi thể của Vương Thành sử dụng một pháp quyết.

Một bộ quan tài bay tới, rơi xuống trước mặt Vương Thành.

Không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể phóng thuật pháp ra.

Vết thương của mình lại khôi phục lại một bộ phận.

Thế nhưng thực lực mới chỉ là Luyện Khí đỉnh phong...

Trên chiến trường chỉ coi như một tên lính quèn, cơ bản là không được việc.

Liễu Bình nhìn về phía Vương Thành trên mặt đất, nói:

"Chắc hẳn ngươi có rất nhiều bí mật, thế nhưng vết thương của ta chưa lành, thực lực biến mất, sau đó còn phải rửa đi vết máu bên trên linh thạch nữa, thực sự không có thời gian chậm rãi trò chuyện với ngươi."

"Hơn nữa..."

"Bọn họ cũng sắp trở về."

Liễu Bình thay đổi pháp quyết.

THi thể của Vương Thành bay lên, rồi nhẹ nhàng rơi vào trong quan tài gỗ phía trước.

Vương Thành đã chết, thế nhưng đôi mắt vẫn mở trừng trừng với vẻ không cam tâm.

Giống như trước khi chết, gã vẫn không thể tin được rằng, kết cục cuối cùng của mình lại bị một ngọn núi linh thạch đè chết.

Quan tài khép lại, dần dần chìm vào trong mặt đất.

Liễu Bình đang chôn người.

Trên mặt đất, những dấu vết để lại do bị núi linh thạch đè xuống đều đã bị hắn thanh lý hoàn toàn.

Những người tu hành bị chết đi cũng đã được hắn đặt vào trong quan tài, vùi vào trong lòng đất.

Công việc này cũng không mệt mỏi, chỉ là hơi rườm rà.

Thế nhưng cũng không còn cách nào nữa cả...

Liễu Bình muốn giải thích tại sao mình lại chôn Vương Thành.

Trong một thời điểm nào đó.

Hắn xoa mồ hôi trán, nghĩ lại những cảnh tượng vừa mới xảy ra.

Chắc hẳn có thể giấu giếm được đi.

Ngoài việc giết Vương Thành ra, vẫn còn một chuyện rất kỳ lạ mà mình vẫn luôn không kịp suy nghĩ tới.

Thời gian.

Liễu Bình không nhịn được mà ngẩng đầu quan sát sắc trời.

Thời gian đã qua quá lâu, vòm trời tối tăm nhưng không có bất cứ sự thay đổi nào.

Chắc hẳn là giờ dần(từ 3h-5h sáng)...

Không...

Thế giới này có vấn đề.

Liễu Bình trầm tư, rồi lấy một chuỗi tiền đồng từ trong túi trữ vật ra.

Phần lớn người tu hành đều không nhập thế, cho nên các môn phái cũng chỉ chuẩn bị chút ít tài vật thế tục cho các đệ tử cấp thấp mà thôi.

Xâu tiền đồng này lại rất phù hợp với thân phận đệ tử Luyện Khí của một môn phái nhỏ của Liễu Bình.

Trừ điều này ra...

Trong giới tu hành, chỉ có quẻ thuật mới cần dùng tới tiền đồng.

Liễu Bình lấy sáu đồng tiền rải ra ngoài, quát khẽ: "Đinh giáp luân thế, bốn mùa xuất hiện."

Leng keng leng keng!

Sáu đồng tiền liên tục va chạm, sau đó đều dựng đứng trên mặt đất!

Mí mắt Liễu Bình giật giật.

Không thể nào, tại sao lại không thể thấy?

Mặc dù hiện tại tu vi của mình mới tới Luyện Khí đỉnh phong, thế nhưng tính canh giờ là quẻ thuật đơn giản nhất.

Liễu Bình bình tĩnh lại, vẫy tay, thu lại sáu đồng tiền, hít sâu một hơi lại quát: "Như ảnh tùy hình, hung cát tự hiện!"

Đồng tiền lại được ném ra ngoài.

Bọn chúng rơi trên mặt đất, phát ra những tiếng leng keng, thế nhưng vẫn dựng thẳng lên, không xuất hiện mặt sấp hay mặt ngửa.

Yên tĩnh như chết.

Dưới bóng đêm đen kịt, sáu đồng tiền đều dựng thẳng bất động.

"Thu."

Liễu Bình run giọng nói.

Sáu đồng tiền lại rơi vào bàn tay đang run rẩy của hắn, bị hắn loạng choạng nhét vào trong túi trữ vật.

Liên tục hai lần tính quẻ đều không hiện ra kết quả.

Thiên cơ hỗn loạn.

Chuyện như vậy, coi như sư phụ cũng chưa bao giờ nói qua, hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù mà người tu hành có thể hiểu được.

Đúng lúc này, trên pháp trận truyền tống bỗng sáng lên.

Liễu Bình quay đầu nhìn lại, đã thấy xung quanh pháp trận có từng đợt gợn sóng vô hình, nhộn nhạo như là gợn sóng ngoài khơi vậy.

Sau khi gợn sóng không gian biến mất, một bóng người xuất hiện bên trên pháp trận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK