Mục lục
Ta Là Hàn Vũ Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

263: Chuẩn Đạo Đệ Nhất Bảng


Thất Bảo Thần Chủ mua một cây kẹo hồ lô rồi tiến lại gần cô bé, hắn ngồi xuống bên cạnh vỗ về nói:
"Muội muội tại sao lại khóc? Đại ca có cây kẹo này muội có muốn ăn không?"
Đứa bé lau nước mắt nấc lên vài tiếng nói:
"Ngươi là người xấu sao? Ngươi có phải kẻ bắt mẫu thân ta?"
Thất Bảo Thần Chủ định giải thích thì thấy xung quanh đã sớm có vài tên áo đen bịt mắt mai phục, hắn mỉm cười ẳm đứa trẻ lên nói:
"Đại ca không phải người xấu, ta dẫn muội đi hóng gió một chút, cầm lấy.

"
Hắn kẹo cho đứa trẻ rồi một tay ôm lấy phóng thẳng lên trời, mấy bóng đen kia lập tức đuổi theo lại không ngờ được bản thân đang tự mình tìm chỗ chết.

"Ngươi hết đường chạy rồi, mau giao đứa bé ra.

"
Mấy tên bịt mặt bao vây Thất Bảo Thần Chủ không một khe hở, hắn lại thản nhiên nhìn xuống chân đã thấy mình và đám này đã bị tầng mây dày phía dưới che phủ.

"Chết đi.

"
Thất Bảo Thần Chủ một tay bịt mắt đứa bé, tay còn vung ra thất thải quang sắc, chỉ một cái quét tay đã biến họ thành tro bụi, một câu một chữ cũng không kịp nói ra.

Thất Bảo Thần Chủ hạ xuống chuẩn bị đi nơi khác thì thần niệm của Hàn Vũ Thiên truyền tới nói:
"Con bé đó, ngươi không giữ được.

"
Lời vừa dứt một cái túi xuất hiện thu lấy đứa bé vào trong, đây chính là túi trữ vật có thể chứa sinh mệnh sống của Hàn Vũ Thiên, Thất Bảo Thần Chủ cau mày định tìm Hàn Vũ Thiên.

"Thiên Vực chúng nhân săn tìm đứa bé, phía sau ắt có kẻ ở Thiên điều khiển.

"
Thất Bảo Thần Chủ lúc này mới nhớ đến bản thân chỉ là một Đạo Tổ tầng 1, so với những kẻ ở Thiên thì không khác nào sâu kiến, nếu ôm khư khư đứa bé bên người thì tại họa sẽ ập đến.

Trời nổi giông tố thất thường lại không có một hạt mưa nào rơi xuống, Thất Bảo Thần Chủ biết kẻ ở Thiên phát hiện đứa bé đã biến mất, nên đang dùng thần lực để tìm kiếm, hắn cũng là giống như những người khác giả bộ không thấy.

Được một lâu thì giông tố từ từ tan biến không còn thần lực kia nữa, thay vào đó chính là một vài hư ảnh xuất hiện ở không trung.

Nữ nhân dẫn đầu là một đệ tử của Trang Viên Hồ Điệp, nàng ta phụ trách nhiệm vụ lần này, đem đứa bé giao cho trang chủ, vậy mà không lâu trước đó lại bị mất giấu.


"Chia nhau tìm, nhất định phải tìm được đứa bé kia.

"
Nữ nhân kia hạ lệnh liền tản ra khắp nơi bắt đầu truy tìm đứa bé, Thất Bảo Thần Chủ híp mắt nói:
"Đạo Tổ tầng 1, khí tức thuộc về Trang Viên Hồ Điệp, xem ra Thiên Thần Điện đã nghiêng về nàng ta rồi.

"
Hắn là người thông minh, nhìn sơ liền suy đoán ra được Thiên Thần Điện cơ hồ đã rơi vào tay nàng, trận chiến năm đó nàng ta chính là người bán đứng ba vị thần hoàng khác.

Ván cờ sắp thắng lại chuyển thành thất bại cay đắng nhất của bọn họ, nàng ta giữ được một mạng còn được kẻ đứng đầu ban cho cơ duyện tạo hóa, đến hiện tại trở về chính là làm chủ ở Thiên, hay đúng hơn là làm chó săn cho kẻ đứng đầu.

"Phản bội, kết cục cuối cùng cũng chỉ có thể là chết, đợi ta trở về sẽ cùng ngươi giải quyết ân oán.

"
Thất Bảo Thần Chủ phất ống tay áo hòa cùng dòng người tấp nập ở bến cảng, ở một tòa lầu các gần đó, hai vị cường giả Thánh Tông đại viên mãn ngồi đối diện nhau.

"Nghe nói Mẫn Phong Tông đang tuyển trưởng lão, một tông môn Chuẩn Đạo có thể nói là xuất thế.

"
"Hừ, ta thì đang tính gia nhập Lôi Vinh Tông, tông môn cũng thuộc vào dạng Chuẩn Đạo, nghe nói chấn tông có đến 2 vị Chuẩn Đạo.

"
Từ nơi khác đi tới một tên trung niên mặt ngẩn cao cười nói:
"2 cái tông môn chó má mà thôi, so với Thái Hoà Tông của ta cũng không đáng nhắc đến, thấy hai vị cũng mới đến cần tìm chỗ dựa, vậy hãy đến Thái Hòa Tông xem sao?"
Trung niên này tu vi chỉ là Thánh Tông trung vị lại dám nói 2 cái Chuẩn Đạo tông môn là chó má, cho thấy cái Thái Hòa Tông này không hề tầm thường.

— QUẢNG CÁO —
"Nói thử một chút lai lịch Thái Hòa Tông xem.

"
Một trong hai người gợi lên hứng thú hỏi, trung niên cũng là cao ngạo nói:
"Thái Hòa Tông, nói là Chuẩn Đạo tông môn, nhưng lại thuộc vào dạng bậc nhất Thiên Vực, 5 vị Chuẩn Đạo tọa trấn, là thế lực tồn tại hơn trăm vạn năm.

"
Hai người nghe vậy cũng hai mắt nhìn nhau, bản thân không phải là đang tìm nơi ở tốt ư, hiện tại cơ hội trước mặt không thể bỏ lỡ được, một bóng người đột nhiên xuất hiện ngăn cản trung niên nói:
"Các hạ có thể lượng thứ, gia nhập Thái Hòa Tông thì phải tìm người giỏi như ta, khi không lại mời hai tên tạp chủng làm gì?"
Trung niên nhìn kỹ thì kẻ trước mắt khoác lên áo choàng bộ dáng thần bí, phần áo choàng hở ra là một cánh tay bị cụt chỉ còn ống tay áo.

"Ngươi vừa gọi ai là tạp chủng?"
"Không sợ bản thân chết vì cái miệng hỗn xược à?"
Hai người bùng nổ khí cơ làm cho lầu các rung lắc dữ dội, trung niên kia thì nhíu mày nói:
"Ngươi đừng có phá chuyện làm ăn của ta, mau né đi.

"
Hàn Vũ Thiên mỉm cười một tay vươn ra trực tiếp bẻ đi hai tay của trung niên trước mặt, hắn đau đớn kêu lên thảm thiết, thật không ngờ đối phương lại dám ra tay với mình.

"Cùng lên.

"
Hai người thấy kẻ trước mắt dám động thủ, liền mượn cơ hội này lấy lòng người của Thái Hòa Tông, Hàn Vũ Thiên cúi người chân trái quét ngang trực tiếp cắt đứt đầu gối của hai vị đại viên mãn Thánh Tông.

Đơn giản chỉ nhất kích đã có thể giết đi họ, nhưng hắn không có làm vậy, Hàn Vũ Thiên lưu chuyển thân hình lần nữa ở sau lưng trung niên, đạp nát hai chân của hắn.

"Một.

"
Theo lời này từ miệng hắn phát ra lại biến mất thân hình, cắt đi tứ chi thêm vài người rồi dồn lại một chỗ nói:
"Mười một, xem ra mười một cái thế lực trước mắt sẽ phải đón chờ sự trả thù của ta.

"
Hàn Vũ Thiên thu hết những kẻ mình vừa bắt được vào trong kén nước, chỉ giữ lại tên trung niên của Thái Hòa Tông, hắn nắm tóc nhấc lên nói:
"Nói ra vị trí của Thái Hòa Tông, không thì ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.

"
Trung niên sợ hãi liên tục xin tha rồi chỉ đường đến Thái Hòa Tông, Hàn Vũ Thiên nhảy một cái đã ở trên lưng một con băng phượng, hướng đến nơi xa mà bay đi.

Những người khác cũng không hề bận tâm tới việc Hàn Vũ Thiên rời đi.

Vài canh giờ sau hắn đã cách Thái Hòa Tông không xa, nó là một tông môn lớn được xây trên dãy núi cao hùng vĩ, Hàn Vũ Thiên ném trung niên xuống mặt đất rồi lấy ra Cửu Hàn Kiếm.

"Ngươi định làm gì?"

Trung niên sợ hãi không biết ý đồ của kẻ trước mắt, Hàn Vũ Thiên cởi áo choàng ra thủ thế đưa kiếm về phía sau.

"Ngươi xem không phải sẽ rõ sao?"
Hàn Vũ Thiên cười nhạt tạo ra ba đoàn hào quang hắc, bạch, kim lại hội ở mũi kiếm.

"Uy Quốc!"
Hàn Vũ Thiên quét kiếm tới mũi kiếm phóng ra hồng quang lao thẳng đến Thái Hòa Tông, một kích uy lực kinh khủng trực tiếp đâm thẳng vào kết giới của Thái Hòa Tông.

Toàn bộ đều kinh ngạc nhìn lên màn sáng đại trận đang kịch liệt bị lỏm vào trong, một lúc sau hồng quang xuyên thủng kết giới kéo theo toàn bộ màn sáng biến mất.

Hồng quang chưa dừng lại còn muốn đâm tới tông môn ở núi, năm bóng người từ trong tông bay ra toàn lực ngăn trở được hồng quang, đôi mắt tràn đầy tức giận nhìn về phía xa.

"Tên khốn nào?"
Lão già đi đầu sắc mặt âm trầm nhìn ra ngoài phía xa một dặm, thấy một người tóc trắng phiêu dật thì toàn thân chân động nói: — QUẢNG CÁO —
"Hàn Vũ Thiên.

"
Hàn Vũ Thiên mỉm cười thản nhiên nói:
"Tông chủ Ô Phong Sơn, lâu rồi không gặp, bản cung chủ đến đây để đòi nợ.

"
Ô Phong Sơn trầm mặc lại thấp giọng nói:
"Chuyện ở thí luyện chỉ là hiểu lầm, bản tông không cố ý.

"
Hàn Vũ Thiên vác kiếm trên vài lắc đầu cười nói:
"Hiểu lầm hay không cố ý thì ngươi cũng đã ra tay rồi, việc đã làm ra có hối hận cũng đã muộn.

"
Hàn Vũ Thiên bàn chân nhấc lên lại đạp xuống liền thấy toàn bộ Thái Hòa Tông bị một trọng lực kinh khủng đè ép, ngay cả Chuẩn Đạo cũng phải khụy gối không thể chống chọi.

Nhất Bộ Trấn Thiên đã được gia tăng uy lực gấp mấy lần so với trận cùng với tộc trưởng kỳ lân, Hàn Vũ Thiên lại làm tư thế đứa kiếm về phía sau nói:
"Ta không giết những đệ tử của Thái Hòa Tông, nhưng nợ ta vẫn phải có người gánh giúp ngươi, lấy mạng năm kẻ đứng đầu của Thái Hòa Tông để xóa nợ vậy.

"
Ô Phong Sơn dùng hết sức đứng dậy nói:
"Hàn Vũ Thiên, ngươi có thể rộng lòng tư bi, chỉ giết mình ta có được không?"
Hắn biết bản thân nhất định sẽ chết cũng không cầu xin điều gì khác, chỉ cần Thái Hòa Tông còn thì hi sinh một tông chủ cũng không có gì quá đáng.

Hàn Vũ Thiên đột nhiên thả kiếm rơi tự do xuống dưới đất, thân hình hắn theo nhất bộ bước ra đã xuất hiện phía trước mặt Ô Phong Sơn, nắm cổ hắn lần nữa biến mất xuất hiện ở mặt đất.

Hàn Vũ Thiên ném Ô Phong Sơn lên bàn tay ngưng tụ tử lôi, một quyền đấm vào ngực của tông chủ Thái Hòa Tông, lôi điện phóng ra tứ phía kèm theo tiếng kêu thảm thiết của tông chủ.

Bàn tay Hàn Vũ Thiên giơ lên nắm lấy chuôi kiếm vừa rơi xuống từ trên không trung, tốc độ nhanh chóng chém lên ngực của Ô Phong Sơn hai dấu chéo.

Máu tươi phun ra còn Ô Phong Sơn quỳ trên đất đau đớn tới mức trợn trừng mắt, Hàn Vũ Thiên chuẩn bị kết liễu Thái Hòa Sơn thì một cổ cương phong từ phía xa quét tới.

Từ trên không trung một thanh trường đao bổ xuống với uy lực kinh người, Hàn Vũ Thiên phản xạ kịp thời một kiếm vung lên ngăn cản lưỡi đao ngay trên đỉnh đầu.

"Một tay ngăn được đao của ta à?"
Người kia vẻ mặt kinh ngạc lại chuyển sang cười vô cùng sảng khoái, Hàn Vũ Thiên dùng lực đẩy người kia ra.

"Ngươi từ bến cảng chạy đến đây chỉ là để ngăn ta sao?"
Hàn Vũ Thiên hướng mắt tới trung niên anh tuấn vóc dáng vạm vỡ cao ba mét, trung niên vuốt chòm râu rậm cười lớn nói:
"Ta không quan tâm ân oán của ngươi, đơn giản vì ta thấy ngươi mạnh, muốn giao thủ qua một trận.

"
Hàn Vũ Thiên hừ lạnh nói:
"Ta không quan tâm, cút!"
Băng Liên Tuyết Nhiên theo nhất kiếm thi triển ra lao thẳng đến trung niên, nếu đổi lại là một Chuẩn Đạo thông thường sẽ không xem thường kích này, nhưng trung niên trước mặt lại đơn giản nắm lấy trường đao đối cứng với lam quang kia.

Nhẹ nhàng hất bay lam quang lên trời xanh phía trên, làm cho bầu trời nổ vang thổi ra một tầng sương lạnh, Hàn Vũ Thiên híp mắt lại nói:
"Ta xưa giờ giao thủ đều phải có điều kiện thắng thua, nếu ngươi ra điều kiện làm cho ta hứng thú thì chúng ta có thể đấu.

"
Trung niên kia vuốt râu cười nói:
"Ninh Hinh ta lần đầu tiên gặp kẻ thú vị như ngươi, nếu ta thắng thì ngươi phải giao ra thanh vũ khí đó, nó dường như rất hợp với ta, còn nếu ta thua thì mạng ta tùy ngươi xử trí.

"
Hàn Vũ Thiên cười nói:
— QUẢNG CÁO —
"Ngươi nhận phần thiệt về mình sao? Ta thắng lại lấy mạng ngươi thì quá hời rồi, hay là như vậy đi, nếu ta thắng thì ngươi gia nhập thế lực của ta.


"
Ninh Hinh suy nghĩ một lúc cũng cười nói:
"Được, quân tử nhất ngôn.

"
Hai người khí cơ đồng dạng bộc phát làm cho trời đất rung chuyển, phó cung chủ Thái Hòa Tông cau mày nói:
"Ninh Hinh, đó chính là Chuẩn Đạo xếp danh hào đệ nhất trên bảng Chuẩn Đạo đại lục Thiên Vực, nghe nói hắn đang ở bến cảng để tham gia buổi đấu giá, sao lại chạy tới đây?"
Đại trưởng lão bên cạnh không có nghĩ nhiều liền nói:
"Bọn họ đang chuẩn bị đánh, mau đem tông chủ trở về, quyết không để tông chủ chết.

"
Bọn họ vừa định phi đến thì Ô Phong Sơn bị thân kiếm của Hàn Vũ Thiên nhấc lên, hắn không chút do dự đánh Ô Phong Sơn bay trở về Thái Hòa Tông.

Hàn Vũ Thiên không có một chút chần chừ lập tức lao đến, Ninh Hinh xoa trường đao cùng đạp mạnh xuống đất lao tới, hai binh khí va chạm lần nữa làm cho bầu trời tối sầm lại, sấm chớp ầm ầm bắn ra tứ phía phá hủy không ít cảnh quan xung quanh.

"Dư Chấn.

"
Lưỡi đao của Ninh Hinh được một khối cầu trọng lực bao bọc, một đao quét về phía trước làm cho không gian rạn nứt, mặt đất rung chuyển như lời non lắp biển.

"Thiên Phạt.

"
Kiếm của Hàn Vũ Thiên lóe lên bạch quanh kèm theo lôi minh gia trì, chém tới ngăn trở một đao của Ninh Hinh.

Giao thủ lần này còn làm cho Thái Hòa Tông rung lắc dữ dội, nếu không mau sửa lại hộ sơn trận pháp thì e là toàn tông sẽ sập.

"Không tệ.

"
Ninh Hinh bộc phát khí vực làm cho ngàn dặm xung quanh hóa thành trọng lực đè ép mọi thứ, Hàn Vũ Thiên cũng không có dùng Phong Cấm Vạn Vực mà thi triển ra Băng Cực Tuyết Vực, hắn đang muốn so thử bản thân không dùng đến phong cấm sẽ đạt tới trình độ gì.

"Hàn Long Trấn Thiên, Thương Khung Hóa Băng!"
Hàn khí thổi quét Hàn Long Nguyên Thánh ngàn vạn trượng tung cánh bay trên không trung, khí tức kinh thiên vạn dặm hóa băng, long âm gào thét đại đạo khiếp sợ.

Ninh Hinh cau mày trường đao lóe lên tử quang hồi tụ toàn lực, lôi điện ầm ầm hội tụ về lưỡi đao kèm theo trọng lực kinh người gia trì.

"Lôi Minh Chấn Thiên, Phá Trọng Bán Nguyệt Đao!"
Hàn Long Nguyên Thánh rít gào lao đến mang theo bão tuyết ngập trời, Ninh Hinh cũng bổ một đao xuống mặt đất tạo ra lôi minh bán nguyệt, kéo theo đó là mặt đất chấn động do trọng lực kinh người tạo thành.

Hai bên va chạm trời như sụp xuống toàn bộ khung cảnh tối đến như mực, cứ tưởng kết cục cuối là hòa, nhưng không gian lại truyền tới một tiếng gầm gừ, bầu trời thần sắc khôi phục màu xanh vốn có, lộ ra hình ảnh Ninh Hinh bị hàn long quấn lấy, nhưng ai cũng nhìn ra được hàn long đã yếu ớt sắp tiêu tán.

Ninh Hinh muốn chống cự thì cơ thể đã bị băng phong chỉ chừa lại cái đầu, Hàn Vũ Thiên đứng ở phía xa lại không chú ý tới hắn, mà quay đầu nhìn về phía Thái Hòa Tông.

"Hôm nay, nếu ngươi đỡ được một kiếm của ta, Thái Hòa Tông xem như thoát ra khỏi cửa tử.

"
Bạch, hắc, kim tam sắc lần nữa lưu chuyển trên thân kiếm, hội tụ tại đỉnh kiếm hóa thành hồng quang sắc bén, Ô Phong Sơn vừa tỉnh dậy cũng là nghe được hết lời này của Hàn Vũ Thiên.

Hắn ôm một thân thương thế bay thẳng ra ngoài Thái Hòa Tông, mặc cho những người khác ngăn cản, Ô Phong Sơn cơ thể không vững đứng cách Hàn Vũ Thiên vài trăm trượng.

"Ngươi nói sẽ không nuốt lời?"
Ô Phong Sơn trầm mặc nói, Hàn Vũ Thiên nâng kiếm nói:
"Ta xưa giờ nói lời giữ lời, ở dưới hoàng tuyền yên tâm mà nhắm mắt.

"
Hàn Vũ Thiên quét kiếm hồng quang lao thẳng tới mang theo sức mạnh hủy diệt, người Thái Hòa Tông đồng loạt hét lớn hai từ tông chủ tràn đầy bi ai.

.

264: Tìm Tống Long Trúc


Hồng quang xuyên thẳng ngực trái của Ô Phong Sơn không có dừng lại mà va chạm vào tòa núi nhỏ bên cạnh rồi phát nổ phá hủy nó.

Ô Phong Sơn chật vật đứng dậy kinh ngạc nhìn tay trái chỉ bị quẹt ngang một vết thương nhỏ, Hàn Vũ Thiên híp mắt nói:

"Ngươi đúng là rất được sự tín nhiệm của Thái Hòa Tông, nếu ta giết ngươi há chẳng phải sẽ chuốc thêm nhiều thù hận từ những người Thái Hòa Tông sao?"

Ô Phong Sơn cúi đầu ôm quyền nói:

"Đa tạ Hàn Vũ Thiên tha mạng."

Hàn Vũ Thiên hừ lạnh vung tay đánh tên trung niên lúc trước bắt được ở cảng về phía Ô Phong Sơn, hắn bước tới trước mặt Ninh Hinh cười nói:

"Ngươi thua, cứ theo thỏa thuận mà làm."

Ninh Hinh hừ lạnh nói:

"Trước hết cởi trói cho ta."

Hàn Vũ Thiên búng tay phá hủy lớp băng đang phong bế Ninh Hinh, Ninh Hinh xoay đao cắm cán xuống mặt đất tạo thành cuồng phong thổi quét, cơ thể to lớn ba mét của hắn ầm một tiếng quỳ một chân xuống nói:

"Bái kiến chủ thượng."

Hàn Vũ Thiên vỗ vai Ninh Hinh nói:

"Không cần gọi như vậy, ta là Hàn Vũ Thiên, cung chủ của Vạn Niên Cung, sau này có thể gọi là cung chủ."

Ninh Hinh nhẹ gật đầu chuẩn bị rời đi thì phát hiện ở xa có một cổ khí tức hung ác đang lao thẳng tới, nó bùng nổ có thể nói so với Chuẩn Đạo thông thường còn muốn vượt xa một khoảng.

"Tên khốn, ngươi dám dùng phân thân để lừa lão nương!"

Hàn Vũ Thiên nghe thấy âm thanh này thì toàn thân rợn tóc gáy, hắn chợt nhớ ra bản thân đã trốn Kiều Nguyệt Nga rời đi, lưu lại một bộ băng ảnh phân thân, vừa rồi xuất chiêu đã dồn toàn lực, nên tinh thần lực không còn đủ mạnh để điều khiển phân thân, nó hẳn là sớm đã vỡ ra thì nàng mới phẫn nộ lao đến đây.

"Nương tử, nghe ta..."

Kiều Nguyệt Nga không cho hắn cơ hội giải thích một gối từ trên không ngàn trượng giáng xuống thẳng ngực, Hàn Vũ Thiên phun ra máu tươi còn chưa kịp định thần thì liên tiếp mấy chục quyền của nàng đấm tới.

Cơ thể cứng rắn chịu được cả phản phệ của thần khí, vậy mà trước mặt nữ nhân này lại bị đập cho trào máu không kịp lành lặn, Ninh Hinh bên cạnh lập tức muốn ứng cứu lại bị Hàn Vũ Thiên truyền âm ngăn lại.

"Lão nương hôm nay phải đập ngươi cho hả dạ, vì dám bỏ lão nương một mình."

Kiều Nguyệt Nga nắm hắn quang lên rồi một quyền toàn lực đấm vào bụng Hàn Vũ Thiên, làm hắn bay đi đâm vào một cái tòa cung điện của Thái Hòa Tông.

Thái Hòa Tông ai cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, một vị tuyệt thế cường giả dễ dàng áp chế tông chủ của bọn họ, và đánh bại đệ nhất Chuẩn Đạo bảng Ninh Hinh, giờ lại bị một nữ nhân chưa tới Chuẩn Đạo đánh cho té tát.

Hàn Vũ Thiên từ đống phế tích đứng dậy phun ra một ngụm máu, hắn thở dài nhìn nàng nói:

"Nương tử, ngươi cũng hiểu cho ta một chút, ta đây là đang làm theo kế hoạch thôi."

Kiều Nguyệt Nga khoanh tay tỏ vẻ giận dỗi quay mặt sang chỗ khác, Hàn Vũ Thiên mau chóng chạy tới dỗ dành nàng.

"Ra là vậy, kẻ sau cùng mà cường giả sợ hãi, chung quy là nương tử của bản thân, chà."

Ô Phong Sơn thấy cảnh này cũng không khỏi cảm khái một câu, những cao tầng và đệ tử nghe vậy cũng là cười ở trong lòng, mà một số ít người có được nương tử thì hiểu được cảnh ngộ của Hàn Vũ Thiên mà đồng cảm sâu sắc.

Hàn Vũ Thiên chợt nghĩ ra một điều nhìn Ô Phong Sơn nói:

"Ngươi có bản đồ Thiên Vực và nơi các tông môn Chuẩn Đạo tọa lạc không?"

Ô Phong Sơn suy nghĩ một lúc cũng nhẹ gật đầu nói:

"Ngươi muốn dùng nó làm gì?"

Hàn Vũ Thiên không có giải thích mà dẫn theo hai người đi vào trong Thái Hòa Tông, bọn họ bước vào đại điện với một tấm bản đồ trải dài vài trượng, đây đúng thật là so với Nam Cương Quốc còn rộng lớn hơn trăm lần.

"Những nơi có chấm màu đỏ chính là Chuẩn Đạo tông môn, chấm tím chính là Chuẩn Tổ tông môn."

Hàn Vũ Thiên có một chút kinh ngạc nói:

"Thiên Vực không phải đã sớm không còn sinh linh Chuẩn Tổ sao?"

Ô Phong Sơn nhẹ gật đầu nói:

"Vài trăm năm trước điều này là chính xác, nhưng qua thí luyện Tuần Thiên Giả thì chúng ta đã đột phá, mang theo pháp tắc vốn đã cảm ngộ được truyền cho đồng môn, mới giúp Thiên Vực lấy lại Chuẩn Đạo và Chuẩn Tổ tu vi.

Hàn Vũ Thiên cười lạnh thầm nghĩ trong lòng nói:

"Nuôi vườn không béo tốt lại dùng cách k1ch thích tăng trưởng, tên giới chủ này đúng là có ý định cùng với hư không thú thôn phệ Tô Lăng giới."

Cái Tuần Thiên Giả thí luyện chính là nơi k1ch thích và chọn lọc chật lượng của vật tế, mà Hàn Vũ Thiên lại chính là thứ hiến tế mà bọn hư không thú thèm khát.

"Hải Hoàng Cung, nơi đó có tên Tống Long Trúc, lúc trước đã hạ đòn sát thủ đối với thủ hạ của ta."



Hàn Vũ Thiên có sát khí bao vây làm cho những người xung quanh có chút sợ hãi, Ninh Hinh bên cạnh trầm giọng nói:

"Cung chủ, Tống Long Trúc đã trở thành Chuẩn Tổ đứng ở năm trên Chuẩn Tổ đại lục bảng, so với lúc ở thí luyện còn cường đại hơn."

Hàn Vũ Thiên nhướng mày có một chút kinh ngạc nói:

"Tại sao lại đứng thứ năm? Thí luyện kia không phải hắn và ba kẻ khác đều tu vi cao thâm sao, cớ nào lại đứng thứ năm."

Ô Phong Sơn trầm mặc nói:

"Một kẻ tên là Hoàn Thi Long đứng ở đầu bảng, nghe nói hắn sắp đạt tới Đạo Tổ chí cao."

Hàn Vũ Thiên sát khí như bùng nổ đè xu0'ng không hề kiềm chế, làm cho toàn bộ người trong khuôn viên trăm trượng đều phải run sợ.

"Ra là vậy, thiên phú của ngươi xem như không tồi, bản cung chủ xử lý xong Tống Long Trúc rồi lại đến ngươi."

Sát khí thu hồi thì bên ngoài truyền tới rất nhiều tiếng bịch bịch truyền tới, đại trưởng lão kinh ngạc nói:

"Chuyện gì?"

Một vị thủ vệ bước vào cúi đầu hành lễ nói:

"Bẩm, bên ngoài toàn bộ đệ tử từ Vũ Cảnh trở xuống đều đã bất tỉnh."

Hàn Vũ Thiên phất tay nói:

"Bọn chúng chỉ là tạm thời bất tỉnh mà thôi, các ngươi không cần phải hoảng, theo ta đến Hải Hoàng Cung chào hỏi một tiếng."

Hàn Vũ Thiên đã tìm ra nơi ở của Tống Long Trúc sẽ hướng đến đó, chuyện ở thí luyện vẫn còn chưa có tính hết với lão.

Hắn để Kiều Nguyệt Nga và Ninh Hinh trở về cảng, bản thân lại tự mình tìm đến Hải Hoàng Cung, một tông môn cấp Chuẩn Tổ, so với hai vị ma vương phân thân trước thì Tống Long Trúc sẽ yếu hơn khá nhiều.

Hàn Vũ Thiên lại khởi hành thêm ba ngày mới đến được Hải Hoàng Cung, nó đúng thật là tọa lạc ở một cái hồ trải dài ngàn dặm như mặt biển, sóng cuộn trào không ngừng.

"Hừ, một nơi như vậy rất thích hợp để ta giao thủ."

Hàn Vũ Thiên bàn chân vừa bước xuống mặt nước đã hóa nó thành băng, mỗi một bước hắn đi thì bên dưới mặt nước sẽ đóng băng không ngừng.

Hải Hoàng Cung có một đệ tử phát hiện ra điều bất thường liền kinh hô:

"Chuyện gì vậy? Mặt nước tại sao giữa mùa hè nắng nóng lại đóng băng vậy?"

Những đệ tử Hải Hoàng Cung khác cũng nhao nhao đến nhìn, bọn họ ai cũng thấy được mặt nước đang dần dần băng phong.

"Là thế nào?"

Một trưởng lão đứng ở trên cổng chính chấp tay sau lưng tràn đầy nghi hoặc, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mặt nước Hải Hoàng Cung đóng băng, dù là mùa đông khắc nghiệt nhất cũng chưa bao giờ đóng băng được nước trong hồ.

"Có người đến."

Trưởng lão đứng trên cổng chính ra hiệu cho mấy vị trưởng lão khác đừng có ra ngoài, gió lạnh thổi tới từ trong sương tuyết có một bóng người chậm rãi bước đi.

Eo bên phải có treo một thanh kiếm đang lắc lư theo bước chân của hắn, trưởng lão Tố Tần của Hải Hoàng Cung híp mặt lại nói:

"Kẻ đến là ai? Không biết Hải Hoàng Cung ta là Chuẩn Tổ tông môn hay sao? Lại dám dùng khí thế này mà đến?"

Từng câu từng chữ đều không có một chút khách khí, Hàn Vũ Thiên dừng lại cách Hải Hoàng Cung năm trăm trượng, hắn mỉm cười miệng thở ra một hơi sương lạnh, một quyền đấm vào hư không liền thấy bão tuyết lao đến vị trưởng lão kia.

"Ngươi dám!"

Tố Tần hư lạnh một quyền vung ra mang theo pháp tắc xoay chuyển hóa thành cự quyền bằng nước uy lực kinh người, đây chính là Hải Hoàng Thương Khung Quyền trứ danh của Hải Hoàng Cung.

Một quyền này Tố Tần thi triển có thể nói là ở thượng cấp của Hải Hoàng Thương Khung Quyền, tuy chưa đạt tới hoàn mỹ, nhưng đủ để kẻ cùng cấp bậc nếm qua chiêu này phải sợ hãi.

Nhưng Tố Tần không ngờ tới một quyền chấn thiên kia lại bị bão tuyết quét tới đánh cho tan tát, bão tuyết nhắm tới Tố Tần thì bị một màn sáng ngăn lại, chính là hộ sơn đại trận Hải Hoàng Cung cứu hắn.

Hàn Vũ Thiên cười nhạt chạy thẳng tới đại trận nhảy lên cao rồi một cước đạo xuống, lôi điện phóng thích cùng với đại trận đối cứng kịch liệt, hắn lại nhảy về vị trí cũ híp mắt nói:

"Trận pháp Chuẩn Tổ."

Tố Tần hừ lạnh nói:

"Ngươi nghĩ bằng vào một đòn đã có thể phá trận? Tu vi ngươi mạnh, vậy thì có một hành hơn trận pháp Chuẩn Tổ của bọn ta không?"

Hàn Vũ Thiên thở dài nói:

"Ngươi câm miệng mà nhìn không phải sẽ biết sao?"

Hắn từ từ cúi thấp người lại tiếp tục nhảy lên không trung, một cước mang theo Trọng Lực Chấn Thiên mà đạp vào hư không, trọng lực kinh người đè lên đại trận làm cho không gian rạn nứt, ngay cả mắt thường cũng có thể thấy vết nứt màu đen giữa không trung.



Tố Tần định mở miệng thì thấy đại trận vậy mà bị nứt ra, vết nứt lan rộng không cách nào phản ứng kịp rất nhanh đã phá được trận này, Hàn Vũ Thiên xuất hiện trên đỉnh đầu của Tố Tần, một cước dồn nén trọng lực tới cực đại đạp lên đầu của hắn.

Làm cơ thể Thánh Tông viên mãn của hắn lúng xuống vạn trượng tạo thành hố lớn, Tố Tần trực tiếp hóa thành vũng máu không thể chết lại.

"Ngươi dám giết trưởng lão của Hải Hoàng Cung, thật không còn muốn sống sao?"

Mấy vị trưởng lão khác sợ hãi lui lại không dám ngăn cản kẻ trước mắt, Hàn Vũ Thiên đứng ở rìa cái hố lớn mình vừa tạo ra nói:

"Gọi Tống Long Trúc ra, bằng không Hải Hoàng Cung này sẽ không còn tồn tại ở đại lục Thiên Vực."

"Ngươi nghĩ bản thân là ai mà muốn gặp đại trưởng lão chứ."

Một Chuẩn Đạo cường giả từ trong cung bước ra vẻ mặt tràn đầy âm trầm, đây chính là Minh Thân Trì phó cung chủ của Hải Hoàng Cung.

Nhìn sơ qua khí tức liền biết Minh Thân Trì đã ở cảnh giới Chuẩn Đạo hơn trăm năm, so với Chuẩn Đạo khác còn muốn mạnh hơn một bậc.

"Ngươi ngông cuồng giết ngươi như vậy, chết trong tay bản cung đã là vinh hạnh."

Minh Thân Trì mở ra khí vực tạo ra hải dương ngàn dặm hội tụ tại đỉnh đầu một quyền ngàn trượng, pháp tắc thủy hệ liên tục gia trì còn phải nói tạo nghệ vượt xa Tố Tần, Hải Hoàng Thương Khung Quyền viên mãn thành.

"Hải Hoàng Thương Khung Quyền!"

Minh Thân Trì đấm ra một quyền hướng tới Hàn Vũ Thiên mà đánh, hắn bình tĩnh đứng ở nơi đó.

Ngón tay chậm rãi đưa lên đụng vào cự quyền ngàn trượng, lập tức hóa nó thành băng rồi dùng lòng bàn tay đặt lên, hơi dùng lực liền phá nát nó thành trăm ngàn mảnh băng vụn.

"Một quyền trả một quyền."

Hàn Vũ Thiên nắm tay thành quyền nhắm tới Minh Thân Trì.

"Hàn Long Băng Thánh Quyền."

Cự quyền ngàn trượng cũng được đấm ra mang theo âm hàn chi lực nhắm đến Minh Thân Trì, hắn lập tức kinh ngạc toàn lực thôi động Hải Hoàng Thương Khung Quyền lại đón lấy.

Hai quyền va chạm vậy mà uy danh đỉnh đỉnh Hải Hoàng Thương Khung Quyền không thể đỡ nổi, Minh Thân Trì trúng đòn trực tiếp trọng thương bay ngược ra ngoài.

"Ta không có thời gian chơi với các ngươi, nếu không gọi thì tự ta bắt Tống Long Trúc ra."

Hàn Vũ Thiên bắt đầu rút kiếm làm cho tuyết thổi ngày càng mạnh hơn, hắn thủ thế lại thấy lam quang hàn băng chói sáng giữa thiên địa tĩnh mịch.

"Băng Liên Tuyết Nhiên!"

Một kiếm chém ra ngay một khắc lam quang phóng tới đã thấy một bóng người xuất hiện, một cước đá vào cổ tay của Hàn Vũ Thiên, làm cho một kiếm kia lệch hướng lao thẳng tới một tòa động thiên phía xa, ầm một tiếng động thiên to lớn hóa thành băng, nhất kiếm vừa rồi nếu thực sự trúng Hải Hoàng Cung thì hơn ngàn vạn đệ tử bên trong sẽ bị băng phong mà chết.

"Tới rồi?"

Hàn Vũ Thiên mỉm cười nhìn bóng người đã dùng một cước đá lệch cổ tay hắn, Tống Long Trúc sau khi trở thành Chuẩn Tổ cũng đã thay đổi trở thành trung niên, hắn cũng cao hơn trước rất nhiều, một cước vừa rồi chỉ là giơ ngang hông đã cùng với vai của Hàn Vũ Thiên bằng nhau.

Tống Long Trúc híp mặt lại nói:

"Thiếu niên thiên tài Hàn Vũ Thiên của Nam Cương Quốc tiểu lục địa, ngươi cuối cùng đã tìm tới Thiên Vực, lão phu là đang chờ ngươi đây, ta tò mò muốn biết cánh tay phải của ngươi là kẻ nào đã lấy nó?"

Hàn Vũ Thiên cười nói:

"Ngươi không cần biết chuyện này, lo cho mạng mình đi."

Tống Long Trúc đột nhiên kinh biến nhảy vọt về phía sau không chút do dự dùng ra Hải Hoàng Thương Khung Quyền, một quyền không có mỹ lệ như những người trước, nhưng lại mang vô tận sức mạnh của pháp tắc có thể phá nát không gian.

Cùng lúc này tử lôi lóe lên va chạm vào cự quyền khiến không gian chấn động mặt đất nghiên ngã không ít đệ tử tu vi thấp kém đứng không vững đã té lăn lóc trên mặt đất, Hàn Vũ Thiên híp mặt lại nói:

"Không tệ."

Tống Long Trúc thì cau mày nói:

"Chỉ bằng vào chừng ấy thời gian, ngươi đã bước vào Thánh Tông đại viên mãn, thực lực so với Chuẩn Tổ còn muốn ngang nhau?"

Hàn Vũ Thiên nhướng mày rồi lắc đầu nói:

"Ngang nhau thì chưa chắc."

Hắn thân hình ẩn hiện trong sương tuyết làm cho Tống Long Trúc phải dè chừng xung quanh, Hàn Vũ Thiên lần nữa xuất hiện là ở trên đỉnh đầu một kiếm bổ xuống, Tống Long Trúc phản ứng nhanh nhạy tạo ra một bức tường thủy ngăn lại một kiếm, kiếm chém vào nước lại kéo theo cơ thể của hắn.

"Thủy Ngục."

Tống Long Trúc lại điều khiển chín dòng thuỷ lưu phá băng mà lên, hướng đến thủy ngục mà công phá đến.

Hàn Vũ Thiên trừng mắt một cổ hàn khí phóng ra lần nữa đóng băng thủy ngục và chín dòng thuỷ lưu, băng cầu nhốt Hàn Vũ Thiên từ từ nứt ra lại thấy người bên trong sớm đã không còn.

"Chạy ư?"

Tống Long Trúc nhìn trước ngó sau lại phóng ra khí vực dò xét, nhưng vẫn là không có tung tích của Hàn Vũ Thiên, một sợi tóc cũng không hề lưu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK