Mục lục
Ta Là Hàn Vũ Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 316:

Ngân sắc hiện ra một lão giả chiến y tung bay, dù đã tuổi xế chiều nhưng khí tức toát ra vẫn là hùng hồn mặc cho năm tháng bào mòn tất thảy, mọi người nhìn thấy lão già xuất hiện đều là ôm quyền khom người hành lễ nói:

"Tham kiến, phó thành chủ."

Phó thành chủ của thành Hồng Hoa Y danh xưng Ngân Hoàng Chiến Thương Ngân Vô Song, chính là truyền kì giữ vững Hồng Hoa Y trong suốt vạn năm qua, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, lần cuối cùng Ngân Vô Song xuất hiện đã là ba ngàn năm trước để trùng kích Đạo Tổ thượng kì, hiện tại sinh mệnh đã có một chút mỏng manh mà tu vi vẫn như cũ dừng lại ở một bước trung vị đỉnh phong, bình chướng này cho đến cuối cùng lão cũng không thể đột phá mà lên, định rằng sẽ mặc cho năm tháng bào mòn mình trong dòng sông lịch sử, nhưng hiện tại Hồng Hoa Y lần nữa lâm đại địch lão dù có nhục chí trong tu hành cũng quyết không để Hồng Hoa Y bản thân cả đời bảo hộ bị tận diệt.

"Tiền bối Ngân Vô Song xuất quan rồi."

Sáu vị cường giả vẻ mặt kinh hỷ nhìn phía bầu trời thành Hồng Hoa Y một lão già chiến y ngân sắc, Tông Huy là người đầu tiên nhận ra điều không đúng liền nói:

"Tiền bối trùng kích thượng vị thất bại rồi sao?"

Năm vị khác cũng là bất chợt cảm ngộ ra điều bất thường, Ngân Vô Song tiền bối khí thế thao thiên nhưng có thể thấy được sinh cơ đã chạm đến giới hạn, chậm thì ngàn năm sẽ tọa hóa, nhanh thì vài trăm năm sẽ cưỡi hạc quy tiên, Ngân Vô Song thấy được ánh mắt của rất nhiều cố nhân nhìn về phía mình lão thở dài nói:

"Không cần đau thương cho lão phu, thiên ý đã định ta không thể an nhàn tọa hóa trong động phủ rồi, hôm nay dốc chút hơi tàn ra đây là để nhìn thành Hồng Hoa Y lần cuối cùng, cũng để là nói lời tạm biệt với chư vị cố nhân."

Lão nhìn về một gốc tối trong thành thở ra một hơi trọng khí, bàn tay giơ ra liền thấy ngân thương đang lơ lửng phía xa bay tới được lão bắt lại, Ngân Vô Song nhìn lấy Hàn Vũ Thiên nói:

"Sinh cơ ngươi dồi dào, còn trẻ như vậy mà đã là trung vị Đạo Tổ rồi, không trách lại có thể áp chế sáu vị cường giả Đạo Tổ của Hồng Hoa Y, lão phu xuất quan tuy nói không thể giết được ngươi, nhưng đẩy lui người thì vẫn có khả năng."

Hàn Vũ Thiên thu về song phiến trong tay đã nắm lôi thương thản nhiên nói:

"Năm tháng tang thương làm cho người ta cảm thấy có một chút cô đơn hiu quạnh, dù ngươi không tu chính đạo nhưng ta thấy ngươi sống một đời tâm không tà niệm, tới đây cho ta thấy sự phản kháng cuối cùng đi."

Toàn thân Hàn Vũ Thiên bùng nổ lôi đình tử lôi chập chờn nhanh chóng hóa thành hắc lôi, hư ảnh lôi long hắc sắc hiện ra sau lưng tràn đầy mạnh mẽ của bậc đế vương, Ngân Vô Song cười sảng khoái miệng liên tục nói tốt, cơ thể lóe lên ngân quang phía sau là một đầu ngân lang khát máu tản ra sát ý vô tận.

Sát ý của ngân lang chính là mài dũa qua vạn năm chiến đấu của lão, so với Đạo Tổ trung vị khác thì có thể nói là mạnh hơn một chút, ngân sắc chiếu rọi lần nữa thấy được ngân lang tiến hóa to lớn hơn trước lại mọc ra thêm hai cái đầu.

"Tổ Huyết Tam Lang Chiến Thú."

Hàn Vũ Thiên thấy được Ngân Vô Song đang muốn lấy tốc độ nhanh nhất để có thể đánh bại hắn, Hàn Vũ Thiên mỉm cười cơ thể phóng ra tổ uy xông thẳng cửu thiên dẫn động mây đen kéo tới, hắc lôi ầm ầm giáng xuống lôi long sau lưng, lôi long không có thay đổi gì chỉ là đôi mắt đỏ rực mở ra tràn ngập linh tính như vật sống thực thụ vậy.



"Lôi Long Tổ Huyết."

Hai vị Đạo Tổ trung vị bộc lộ uy năng giữa thiên địa lập tức chia thành hai thái cực, Hàn Vũ Thiên và Ngân Vô Song lao tới cũng mang theo hư ảnh hai cự thú giao chiến với nhau, chỉ trong một lần va chạm lôi đình nổ vang đánh xuống mặt đất làm cho đất văng tung tóe.

Cổ Chân Phong quan sát chiến trường thì không khỏi sợ hãi, đây chính là trung vị Đạo Tổ mà bọn họ truy cầu, dù bất luận thế nào cũng phải tận lực vào thời khắc này mà cảm ngộ, cơ may đạp lên tầng 4 Đạo Tổ đang gần ngay trước mặt, tất cả sự tập trung đều đặt ở chiến trường của hai vị Đạo Tổ trung vị mà không để ý ở phủ thành chủ không biết từ khi nào đã có hồng y nữ tử xuất hiện quan sát, nàng ta đưa đôi mắt có một chút đượm buồn nhìn lão lấy già Ngân Vô Song ngoài xa, Hồng Hoa Y cả đời nàng tiếp xúc nhiều nhất có lẽ là Ngân Vô Song, là sinh tử kề vai tác chiến hơn vạn năm vậy mà một bước cuối cùng lại chỉ nàng là vượt qua được.

Hồng Hoa Y biết nàng dù có ra tay trợ giúp Ngân Vô Song thì lão cũng không sống được lâu, chi bằng để lão bằng hữu cùng nàng kề vai nhiều năm sảng khoái chiến một trận trước khi chết còn hơn là ngồi trong hang động chờ sinh mệnh bị dập tắt.

"Mục đích của ngươi tuy ta không rõ, nhưng ngươi đến rất đúng lúc để giúp Ngân Vô Song."

Hồng Hoa Y tự nói một mình đôi mắt quan sát vòng chiến từng giây từng phút không rời, chiên trường bên này càng lúc càng làm thiên địa dị biến, liên tục giao đấu đã mấy trăm chiêu mà vẫn chưa phân thắng bại.

Hàn Vũ Thiên lui ra xa lôi thương trong tay chớp động pháp tắc, một kích ngưng tụ này xem như là đòn kết liễu đối với lão già này.

Ngân Vô Song tự biết thọ mệnh sắp cạn cũng là đốt lên một thân sinh cơ cuối cùng của bản vào một kích này, Tam Lang Chiến Thú hóa thành ngân quang hòa làm một với ngân thương trong tay lão.

"Lôi Long Hùng Thiên!"

"Xuyên Tâm!"

Hai thanh trường thương vụt tới tốc độ cực nhanh thổi bay đất đá bên dưới, xua tan tầng mây phía bên trên, pháp tắc nổ vang càng thêm cường đại có thể vô hình đả thương tu sĩ dưới Đạo Tổ Cảnh, sóng kích quét tới nếu thực sự để nó tự do thổi quét thì hơn nửa tu sĩ trong thành Hồng Hoa Y nhất định sẽ bỏ mình.

Từng cánh hoa đỏ máu tung bay trong gió hội tụ ở ngay trước cổng thành ngưng tụ một thân nữ tử tuyết sắc, nàng ta chậm rãi giơ lên ngón tay chạm vào sóng xung kích, liền thấy huyết hoa bắn ra tứ phía ngăn cản sóng kích quét vào bên trong thành, Hồng Hoa Y xuất hiện lại càng làm người khác kinh sợ không thôi, người dùng chính tên của mình để sáng tạo ra thành trì này, tạo thành truyền kì càn quét Huyết Chu Nhai vạn năm trước Hồng Hoa Y.

Ngân Vô Song thở dốc ở không trung phun ra một ngụm máu đen, sinh cơ sói mòn chỉ như ngọn nến nhỏ sắp cháy hết, tùy tiện một ngọn gió cũng có thể tiễn lão lên đường, sáu vị cường giả Đạo Tổ sơ kì lập tức quỳ về phía Hồng Hoa Y mặt bi thương nói:

"Thành chủ xin hãy cứu lấy Vô Song tiền bối."

Hồng Hoa Y nhắm chặt mắt một giọt lệ bất giác rơi xuống, nàng hít một hơi thật sâu nói:


"Ngân Vô Song đã là đèn cạn dầu, ta ra tay lần này hắn cũng không sống được một năm."

Ngân Vô Song bên này lui về sau liên tục phun máu tươi, cơ thể sắp ngã đột nhiên hung hắng gào lớn một tiếng, một tay ôm ngực tay còn lại nâng ngân thương ý định quét ngang, thân ảnh từ trong làn khói bay vụt ra chính xác là Hàn Vũ Thiên không sai, lôi thương trong tay nhanh chóng cắt lên đã chém đứt cái tay cầm ngân thương của lão già.

Hàn Vũ Thiên tay còn lại bắt lấy ngân thương không hề do dự đâm thẳng vào ngực của Ngân Vô Song, ngân thương đâm hơn một nửa mới dừng lại thì Hàn Vũ Thiên xoay người một cước đá vào cán thương, cơ thể Ngân Vô Song bay thẳng về phía sau cùng với ngân thương cắm ở ngực và cánh tay bị cắt vẫn còn nắm chặt trên thân thương.

Hồng Hoa Y vừa mở mắt thì một cơn gió xoẹt qua rồi phía sau truyền tới một tiếng rầm thật lớn, Ngân Vô Song bị ghim bởi chính ngân thương của mình khảm ở trên tưởng thành phía trên tấm biển thành Hồng Hoa Y, máu của lão chảy xuống nhuốm lên biển hiệu làm ai ai nhìn thấy cảnh này đều nguội lạnh, những cao thủ đỉnh tiêm trong thành Hồng Hoa Y là ngươi bi ai nhất, Ngân Vô Song là người chỉ dạy cho rất nhiều cường giả nơi đây, vừa là bằng hữu lại vừa là sư phụ, cái chết của lão đã thực sự mang đến rất nhiều tiếng khóc trong thành.

Hồng Hoa Y tay nắm ngân thương rút ra khỏi cơ thể Ngân Vô Song, nàng ta đỡ lấy cơ thể của lão chậm rãi bay vào bên trong đứng ở tẩm điện thành chủ nhẹ nhàng đặt thi thể xuống, Hồng Hoa Y thấp giọng nói:

"Ngân Hoàng Chiến Thương Ngân Vô Song, ngươi cả đời này kề vai sát cánh cùng với ta lập nên Hồng Hoa Y phồn thịnh ngày nay, hôm nay có thể nói là được an nghỉ thật sự rồi, lão bằng hữu."

Nàng đặt lên ngực thi thể Ngân Vô Song một cánh hoa đỏ thẩm, khí tức bạo phát phá tan rất nhiều công trình bên trong thành, Hồng Hoa Y biến mất khỏi phủ thành chủ lần nữa xuất hiện đã là ở ngoài thành.

Hàn Vũ Thiên cảm nhận được mặt đất xung quanh đang bắt đầu nổi lên một mùi máu nồng nặc mà ngay từ đầu vốn nó không hề tồn tại, Hồng Hoa Y mái tóc tung bay lại đột nhiên ồ lên nói:

"Ngươi vậy mà còn có đồng bọn."

Hàn Vũ Thiên cũng là nhận ra huyết khí này đơn giản không chỉ bao phủ xung quanh thành Hồng Hoa Y mà e là còn trải xa hơn như thế nhiều, hắn búng tay gió tuyết mang theo mùi máu nồng nặc bay ra ngoài.

"Huyết Long."

Tay nàng chậm rãi điểm xuống mặt đất huyết khí sôi trào ngưng tụ một đầu huyết long, Hàn Vũ Thiên quay đầu tốc độ chớp nhoáng đã vượt ra trăm dặm, Hồng Hoa Y hừ lạnh nói:

"Đuổi theo."

Bảy người lập tức hóa thành lưu quang truy đuổi phía sau, huyết long rít gào cũng uốn lượn mà theo đám người giết tới, Hàn Vũ Thiên dẫn đám người ra ngoài năm trăm dặm thì khí tức bạo phát vung tay lên đánh ra bạch quang làm pháo hiệu, đám người mai phục lập tức hiện thân hướng tới thành Hồng Hoa Y.

Thạch Mẫn cảm nhận được phía sau có rất nhiều khí tức lạ liền muốn quay đầu trở lại thành Hồng Hoa Y trợ chiến, nhưng Cổ Chân Phong hừ lạnh nói:

"Hồng Hoa Y sừng sững nhiều năm, chiến lực cũng có thể xưng bá một phương, ngươi không cần để ý tới bọn chúng giết kẻ này trước."



Hàn Vũ Thiên vung tay một đầu băng long ngưng kết cùng với huyết long lao đến chiến đấu trong không trung, tu vi của Hồng Hoa Y là thượng vị Đạo Tổ, của Hàn Vũ Thiên là trung vị Đạo Tổ, nhưng chiến lực lại ngang nhau làm cho đám người cao thủ Cổ Chân Phong kinh sợ không thôi.

"Hắn lúc này chỉ cần triệu hồi con khổng tước với cấp độ ngang huyết long, chắc chắn đã dễ dàng giết chúng ta như kiến."

Thiên Đoạn cơ thể trở nên lạnh toát thật không ngờ bản thân vậy mà cùng một Đạo Tổ thượng vị đấu qua một trận mà còn sống sót tới hiện tại, Khanh Hiền Tôn thở dài nói:

"Chung quy là hắn chỉ đang trêu đùa với chúng ta mà thôi, nếu toàn lực như hiện tại thì e là một chưởng đã đủ."

"Vậy chúng ta nên quay về hỗ trợ đám người kia rồi."

Thanh Hương đại tướng quân chuẩn bị quay người thì một bàn tay đặt lên vai nàng, Tông Huy sắc mặt trầm xuống nói:

"Chúng ta có khách."

Từ trên bầu trời giáng xuống sáu đạo hư ảnh cũng là Đạo Tổ sơ giải của nhân tộc, mà thực chất thì đây là Đạo Tổ ẩn cư trong Điệp Hoa Cung, ở bên trong còn một bóng người quen thuộc là Bạch Kỳ Du.

"Một thành trì nhỏ mà ẩn tàn nhiều cường giả, Huyết Chu Nhai đúng là hiểm địa không sai."

Một trung niên hắc y trong sáu người vừa tới có vẻ như kiến thức không tệ biết được đây là cấm địa Huyết Chu Nhai của nhân tộc, nhưng nó chỉ dừng lại ở việc nhận biết chứ chưa từng tiếp xúc, nên hắn cũng không nắm rõ được tình huống và thế lực bên trong, nếu hắn mà có tác dụng như vậy thì Hàn Vũ Thiên cũng không tốn hơi để đi khiêu chiến thành trì làm gì.

Hàn Vũ Thiên cùng với Hồng Hoa Y quyền cước va chạm liên tục không ngừng, phía dưới mặt đất sau lưng Hàn Vũ Thiên đột nhiên trồi ra một đầu huyết long lao đến, nhưng một thanh trường kiếm đã đâm xuyên qua huyết long giải cứu hắn một mạng, Thất Bảo Thần Chủ hiện thân nhìn lấy Hồng Hoa Y nói:

"Đây là Long Huyết Luyện Khí Trận, ngươi tận dụng máu huyết của những kẻ đã chết để luyện hóa long mạch, đúng là thủ đoạn không tệ, ta đoán long mạch bị luyện hóa này đã tồn tại hơn vạn năm mới có được khí huyết nồng nặc đến vậy, cũng đồng nghĩa với việc ngươi có chiến lực có thể so với Bán Thần."



Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK