Mục lục
Ta Là Hàn Vũ Thiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 318:

Mặt đất nổ vang một đầu quái vật nhìn như sói mà cơ thể lại như người, một tay cân đối một tay lại quá cỡ, điều đang chú ý ở đây là trên khuôn mặt ghê tởm kia không có mắt, mà trên thân lại mọc ra chi chít những con mắt màu vàng tà dị, nó hẳn là thứ đã ngăn cản công kích của Hồng Hoa Y.

Những con mắt trên cơ thể nó liên tục chuyển động nhìn ngó xung quanh như tìm kiếm vật gì đó, đột nhiên thấy được Hàn Vũ Thiên thì toàn bộ ánh mắt trên người nó đều dừng lại, hơi thở kinh tởm lan tràn ra lại có một thanh âm khàn khàn nói:

"Ngươi trông rất ngon, nếu chịu bỏ mạng tại đây thì ta sẽ thống khoái giết những kẻ còn lại."

Hàn Vũ Thiên cười nhạt một tiếng từ trong không gian chui ra bốn đạo dây xích màu xám, đây đúng là không gian công pháp hắn đã truyền thụ cho Giao lão, hiện tại lại lấy ra dùng tất yếu là để khóa chặt đối thủ trước mắt, tay chân quái vật kia bị trói chặt trong một thoáng không thể cử động, phía sau lưng truyền tới long âm thấy được hai đầu huyết long bay song song với nhau lao đến, trên đỉnh đầu cũng đột nhiên có thất thải hào quang là Nguyễn Công Sơn đang vung ra nhất kích, Hàn Vũ Thiên cũng không có rảnh tay mà toàn lực ngưng tụ vào trong Sáng Thế Thần Kiếm, chém ra bạch quang chiếu rọi nhật nguyệt.

Quái vật kia vẫn không có di động mà những con mắt quanh cơ thể bắt đầu phát sáng tạo thành hộ thuẫn bao phủ lấy cơ thể nó, ba đòn công kích toàn lực đánh tới vậy mà không tổn hại gì đến lớp vỏ bọc kia, Hàn Vũ Thiên bàn tay bóp lại bạch quang bùng nổ thổi bay màn chắn kia một cách dễ dàng, hư không thú là mặt trái của thiên địa, đại diện cho sự hủy diệt vô tận, sáng thế thần lực là mặt phải của thiên địa đại diện là sáng tạo bất hủ, cũng đồng dạng là tương sinh tương khắc phá vỡ được thứ lực lượng hủy diệt kia thì chỉ duy nhất sáng tạo lực lượng.

"Chuyện gì?"

Quái vật kia đột nhiên kinh hãi thật không ngờ được lực lượng mà bản thân nó lấy làm kiêu ngạo lại dễ dàng bị hóa giải như vậy, lòng bàn tay Hàn Vũ Thiên ngưng tụ lực lượng huyền diệu, mặt đất xung quanh năm trăm trượng đều trở lại lành lặn còn mọc thêm cây cối um tùm, lực lượng sáng tạo được triển lộ rõ rệt làm ai cũng kinh ngạc trố mắt mà nhìn.

"Chết."

Hàn Vũ Thiên chưởng lực lượng sáng thế đến làm cho quái vật sợ hãi giẫy dụa, đến khi xiềng xích bị phát thì cũng đã muộn, sáng thế chi lực đâm thẳng vào cơ thể nó tạo thành luồng sáng bắt đầu phân rã cơ thể của quái vật ra, tuy lực lượng của đám hư không thú này có thể sánh với tu sĩ như Chuẩn Thần, nhưng khi gặp sức mạnh áp chế như quang minh, sáng thế, thanh tẩy mạnh hơn tinh thuần hơn sức mạnh hủy diệt của bọn chúng thì cũng rất dễ bị tiêu diệt.

Đám quái vật bò lên chi chít không biết rõ số lượng là loại dễ dàng bị giết nhất trong số các hư không thú, bọn chúng thuộc về tầng dưới đáy của chủng loại hư không, là thứ để mở đường thăm dò lực lượng của thế giới mình chiếm hữu, Hàn Vũ Thiên vung tay một khối năng lượng bay thẳng lên tầng mây sau đó phát nổ, từng đạo từng đạo lưu tinh mang theo chi lực sáng thế lao thẳng xuống bên dưới không ngừng.

"Lưu Tinh Phát Quyết."

Chiêu thức này của hắn có thể tự do biến đổi thuộc tính bên trong, chỉ cần kẻ thi triển có trong mình loại thuộc tính hoặc pháp tắc đó, thuộc tính càng mạnh thì vị diện phá hủy của Lưu Tinh Phán Quyết càng lớn, nhớ khi xưa Hàn Vũ Thiên dùng một đòn này đã triệt tiêu trên trăm cái tinh cầu, hiện tại thì nó cũng chỉ có thể phá hủy khuôn viên xung quanh ngàn dặm mà thôi.

Cuối cùng thì đám hư không thú cũng đã bị tiêu diệt, đây chỉ là một hang ổ nhỏ của bọn chúng mà lại chứa đến ức con hư không thú, xung quanh thành Hồng Hoa Y đã trở thành một bình địa không thể khôi phục, Hàn Vũ Thiên ngồi ở một khối đá tóc bay trong gió, đôi mắt trong chiếc mặt nạ lóe lên một tia hàn quang nói:


"Hồng Hoa Y, ngươi nói về những gì bản thân biết ở đại lục cho ta nghe, ta sẽ giúp ngươi hoàn thiện trận pháp Huyết Long Luyện Khí này."

Nàng ta nghe thấy lời này cười nhạt một tiếng không hề quan tâm nói:

"Ta là trận sư mạnh nhất ở Huyết Chu Nhai này, Huyết Long Luyện Khí Trận chính là hoàn mỹ nhất, những thế lực tồn tại Bán Thần không dám động đến, ngay cả Chuẩn Thần cũng muốn kết giao, một Đạo Tổ trung vị nhỏ bé lại muốn chỉ điểm ta?"

Hàn Vũ Thiên lắc đầu thở dài nói:

"Nhan sắc không tồi, nhưng đầu óc lại có một chút không thông tuệ cho lắm, để ta nói ngươi biết tu vi nhiều lúc không phải là thước đo của sức mạnh hay trí tuệ, bản thân ngươi không thử nhìn lại một chút thì sẽ rõ sao?"

Hồng Hoa Y trầm mặc sát cơ lưu động có ý muốn động thủ, Hàn Vũ Thiên không quan tâm lại tiếp tục nói:

"Dựa vào tu vi thượng kì Đạo Tổ của ngươi cộng thêm Huyết Long Luyện Khí trận cũng không thể làm gì được ta, ngươi nói thử xem bản thân đã dùng ra toàn lực còn không giết nổi một trung vị Đạo Tổ, vậy kẻ có tu vi cao như ngươi không phải đã trở nên vô dụng rồi sao?"

Hồng Hoa Y huyết khí bạo phát xuất hiện ngay trước mặt Hàn Vũ Thiên, bàn tay trắng nỏn giơ ra nhắm tới mi tâm của tên hỗn xược trước mắt mà đánh tới, Hàn Vũ Thiên không có di động mặc kệ cho ngón tay kia đã điểm lên mi tâm của hắn.

Ầm một tiếng chỉ thấy Hàn Vũ Thiên hóa thành huyết vụ bay ở trong không trung, ngay lúc Hồng Hoa Y nở ra một nụ cười đắc ý thì sau lưng nàng vẫn là một bóng lưng quen thuộc, Hàn Vũ Thiên xòe cây quạt khổng tước trong tay ra phe phẩy cười nói:

"Ngươi đúng là cứng đầu đã vậy ta cũng không khách sáo nữa, động thủ đi."

"Song Độc Băng Tiên Trận!"

Hàn An và Hàn Phúc ở hướng đông tây cùng với Phùng Càn Dương dùng ra bản thể Tử Vong Hải Hoàng Xà, Cố Mạch triển lộ Đằng Xà Thiên Thê hai đại yêu xà phun ra kịch động cùng với bão tuyết tạo thành trận pháp vây khốn đám người của Thiên bên trong.

Giờ phút này người của Hồng Hoa Y mới phát giác được những kẻ lạ mặt kia đã sớm thoát ly ra ngoài mấy trăm trượng, để đám người ở đây rơi vào trong độc trận, bão tuyết nổi lên che phủ cả một vùng trời cùng với đó là khí độc lan tỏa mau chóng hướng tới đám người bị nhốt ở bên trong.

"Độc trận này không phải tầm thường, các ngươi lui ra."



Khanh Hiền Tôn bước ra một bước cây quạt mo cũ kĩ trong tay quét ngang tạo thành cuồng phong hóa ra màn chắn ngăn cách độc khí cùng gió tuyết xâm nhập vào, nhưng bên trong đám người vẫn có kẻ không may mắn hít phải một ít độc, cơ thể tím tái nổi đầy gân xanh lăn lộn trên đất thất khiếu chảy máu, cuối cùng cơ giật rồi tứ chi nổ tung máu tươi văng tung tóe tử vong.

Mọi người sợ hãi lui lại, một số kẻ gần nhất dính phải máu của người đã tử vong cơ thể cũng bắt đầu nổi lên từng khối mủ lớn màu tím, Khanh Hiền Tôn thân thủ nhanh nhẹn ngụm rượu trong miệng vừa uống còn chưa kịp nuốt đã phun vào đám người bị trúng độc, quạt rách vung ra tạo thành ngọn lửa trực tiếp thiêu hết bọn họ thành tro bụi, ở trong còn có một đệ tử của Cổ gia làm cho Cổ Chân Phong sắc mặt âm trầm nói:

"Khanh Hiền Tôn, lão dám ra tay giết người của Cổ gia ngay trước mặt tộc trưởng như ta sao?"

Khanh Hiền Tôn cau mày nói:

"Nếu không làm vậy bọn họ lại nổ tung như cái xác ban đầu, sẽ trực tiếp hóa thành những quả pháo nối đuôi nhau mà nổ, tới lúc đó tất cả chúng ta đều gặp rắc rối."

Cổ Chân Phong trong lòng bất mãn tay bóp chặt một chân dặm xuống tạo thành uy áp phóng tới trực tiếp oanh cho một người của Khanh gia tộc hóa thành thịt vụn, Khanh Hiền Tôn sắc mặt trầm xuống cơ thể chớp động xuất hiện trước mặt Cổ Chân Phong tay cầm quạt vung tới tức giận nói:

"Tiểu tử đáng ghét lão phu có ý tốt ngươi lại dám hạ sát thủ, nhận lấy."

Cổ Chân Phong vung quyền cùng với quạt mo của Khanh Hiền Tôn va chạm tạo thành xung kích thổi bay rất nhiều người, có vài kẻ sắp bị văng ra khỏi vòng bảo hộ thì được kim quang kéo về thoát chết được một mạng, Thiên Doạn vung kích cắt ngang giao phong của hai người hừ lạnh nói:

"Thay vì ở đây tranh chấp sao không tìm đường thoát khỏi độc trận."

Hồng Hoa Y đứng ở tảng đá như nhìn xuyên qua được lớp bão tuyết phía trên, nàng cơ thể biến mất xuất hiện lần nữa là ở bên ngoài độc trận, Hàn An, Hàn Phúc, Phùng Càn Dương và Cố Mạch thấy được nàng ta vậy mà dễ dàng thoát ra khỏi độc trận thì tràn đầy kinh ngạc không thôi, Hồng Hoa Y vung tay về bốn phía tạo thành huyết vụ sắc bén muốn giết chết bốn kẻ thi triển trận pháp.

Nhưng Hồng Hoa Y đột nhiên cảm thấy trọng lực gia tăng cơ thể không chịu được phải khựng xuống lại cố giữ cho bản thân không quỳ xuống, bốn đạo huyết vụ bị trọng lực đè ép thì cũng tán loạn biến mất, nàng ta đưa mắt nhìn lên thì chính là mười vị nhân tộc đang kết thành trận pháp trấn áp.

Hưng Vinh, Cốt Phệ, Đoản Hành, Tống Long Trúc, Quách Văn, Thổ Tương, Tiêu Hạo, Trương Tuân Vinh, Thanh Hiên cùng với Hàn Tôn đang đứng ở vị trí khác nhau tạo thành trận pháp bao trùm xuống bên dưới, ngay cả Đạo Tổ thượng vị như Hồng Hoa Y trong một thoáng đã thực sự bị trấn áp, tu vi của mười người sau thí luyện đều đã là Đạo Tổ Cảnh mới có thể thi triển trận pháp ngăn cản Hồng Hoa Y.

"Dựa vào mười tên phế vật mà muốn cản ta?"


Hồng Hoa Y bạo phát tu vi phá vỡ được trận áp lao thẳng về phía trên, Thất Bảo Thần Chủ đột nhiên xuất hiện ở trung tâm đại trận, bàn chân vừa đạp lên trận liền tạo thành trấn áp mạnh mẽ giáng xuống Hồng Hoa Y, lần này nàng không thể chống đỡ mà trực tiếp bị trấn áp lao thẳng xuống bên dưới trở về độc trận, đám người thấy thành chủ bị áp chế định ra tay thì bản thân cũng dính phải trọng lực trấn áp không làm gì được.

"Hôm nay các ngươi ắt phải bỏ mạng!"

Hồng Hoa Y tức giận quát lớn huyết khí dưới mặt đất lần nữa hội tụ, Thất Bảo Thần Chủ bàn tay hạ xuống liền có bảy thanh trường kiếm cắm xuống mặt đất vây quanh đám người.

"Thất Bảo Phong Ấn Trận."

"Phong."

Âm thanh của Hàn Vũ Thiên cũng theo ngay sau đó, chỉ thấy ở chuôi của bảy thanh trường kiếm thất thải chui ra bảy đầu dây xích màu xám bắt đầu nối lại với nhau tạo thành vòng tròn, thất thải bao trùm cùng với xiềng xích khóa chặt không gian làm cho Hồng Hoa Y mất đi liên kết với Huyết Long Luyện Khí Trận.

Hàn Vũ Thiên đột nhiên xuất hiện bên trong lại là kẻ duy nhất có thể tự do di chuyển trong khi những người khác bị trấn áp bởi bốn trận pháp liên tiếp, hắn ngồi xếp bằng ở trước mặt Hồng Hoa Y thản nhiên nói:

"Đệ nhất trận sư của Huyết Chu Nhai cũng chỉ có vậy? Bị bốn đại trận vây khốn lại không có khả năng phản kháng, chỉ dựa vào Huyết Long Luyện Khí Trận thì ngươi thực sự không thể làm được chuyện lớn, mất đi trận pháp này ngươi thật sự đã vô dụng, là một trận sư ít nhất phải có ba đại trận đề phòng trượng hợp xấu nhất."

Hàn Vũ Thiên tay chỉ về một hướng là nơi tọa lạc của thành Hồng Hoa Y nói:

"Ta đoán là hai thứ đó đã nằm ở trong phủ thành chủ, ngươi vì chủ quan nghĩ rằng Huyết Long Luyện Khí trận này có thể đánh bại được ta, nhưng đáng tiếc tính toán của ngươi thất bại rồi."



Mười vạn năm trước, Kiếp tộc phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Cổ Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.
Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, quét ngang võ giới.
Mời đọc:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK