Chiếc tàu cứu hộ của Đồng Minh từ từ chuyển thân, chậm rãi tốc, dưới sự yểm hộ của hai chiếc Tia Chớp đuổi theo tàu Đồng Minh 01 ở.
Nó đã hoàn thành nhiệm vụ, đang vội vàng trở về, có điều, lần này nó cứu lên cũng không phải là đồng đội mà là các phi công Đế Quốc bị bắn rơi. Trong những người được cứu lên, thượng úy Clark ôm vết thương ở tay trái, ngồi dựa vào một chiếc ghế ở khoang sau tàu với một vẻ mặt bất đắc dĩ, cùng với anh còn có vài phi công khác, những người này thượng úy đều biết, hạm đội 11 cũng không có nhiều phi công giỏi, cho nên những người này, thường ngày cho dù không liên lạc cũng biết mặt gọi tên được.
Có điều hiện tại bọn họ không có tâm trạng nào để chào hỏi, tất cả mọi người đều ngồi yên lặng, không nói một lời, bọn họ cũng rất hợp tác, rất có ý thức về thân phận mới của mình, dù sao đây cũng không phải là những tân binh mới ra lò, đầu óc còn tràn ngập những sự tích anh hùng, anh hùng không phải ai cũng có thể làm, một lần thành công sau lưng thường thường đều có vô số thất bại làm nền, mà khả năng bọn họ trở thành người thất bại chắc chắn lớn hơn so với trở thành anh hùng, ngoài ra, tuy rằng không bị bắt phải còng tay, nhưng cũng có mấy người lính Đồng Minh bồng súng cảnh giác nhìn bọn hắn chằm chằm, đề phòng nghiêm ngặt những chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra, đừng nghĩ bọn họ là phi công xuất sắc, nhưng ai cũng có chuyên môn riêng, giao đấu tay không, bắn súng so với những binh lính được huấn luyện chuyên nghiệp. bọn họ chỉ là lũ lính mới.
Hơn nữa, cho dù có thể đoạt được này quyền khống chế của tàu. Họ còn có thể chạy đến đâu? Bên ngoài còn có hai chiếc chiến đấu cơ của Đồng Minh, muốn nghiền nát con tàu cứu hộ này quả thực là dễ như trở bàn tay.
Một sĩ quan Đồng Minh đi tới, kiểm tra và xử lý sơ qua vết thương của thượng úy ở tay trái, tay trái của anh bị thương khi thoát ra khỏi chiến đấu cơ, khoang thuyền cúu nạn chưa bay được bao xa thì chiến đấu cơ đã nổ tung, thượng úy ở trong khoang cứu nạn cũng bị năng lượng đánh vào, còn may là sau vụ nổ, ít nhất khoang cứu nạn và thân thể anh cũng đều không việc gì
" Cám ơn!" Vết thương được băng bó cẩn thận, thượng úy thấp giọng cảm ơn.
" Hừ!" Viên sĩ quan không đáp lời, chính lạnh lùng nhìn lướt qua, ánh mắt có vẻ không được thân thiện, thượng úy Clark chú ý rằng người này đeo quân hiệu phi công, anh ta là lái phụ của tàu, đồng thời cũng là y tá để xử lý ban đầu các vết thương.
Kiểm tra xong những người khác, viên sĩ quan lại đi tới trước thượng úy Clark, nhìn anh từ trên xuống dưới với vẻ đánh giá, thượng úy cũng có chút không được tự nhiên, vì sao anh chàng này không nhìn những người khác?
"Tên tuổi? Quân hàm?" Giọng nói lạnh lùng không chút cảm tình.
"Aurola Clark, thượng úy quân đội Đế Quốc, mã số:MC1032655BX." Đây chưa phải là thẩm vấn chính thức, có điều thượng úy vẫn trả lời, những thứ này cũng không phải là bí mật ghê gớm gì, sớm hay muộn cũng phải nói. Hơn nữa, viên sĩ quan này vừa mới giúp anh băng bó vết thương.
"Ta sẽ nhớ kỹ ngươi, thượng úy, nếu không phải kỷ luật nghiêm khắc, ngươi lại đang bị thương trên người, ta thật muốn nện cho ngươi mấy đấm." Viên sĩ quan hua hua nắm tay, nói ra nguyên nhân thái độ của anh ta "Ngươi thật đúng là có tài ha, chỉ dùng một chiếc Nữ Yêu, thế nhưng liên tục đột phá tuyến đánh chặn của chúng ta, hôm nay thiếu chút nữa đã để cho ngươi bắn trúng rồi, nếu thành công, nói không chừng tên độc tài chủ nhân của các ngươi sẽ mừng rỡ tới mức tặng cho ngươi một hành tinh làm phần thưởng đấy......"
Phần thưởng? Thượng úy cười khổ lắc đầu," Dù sao tôi cũng không thành công, chẳng phải thế sao?"
Thượng úy nhíu mày suy nghĩ, theo cách nói và sự hậm hực của viên sĩ quan, xem ra phu nhân Almeida thực sự ở trên tàu. Chỉ đáng tiếc là cho dù xác định điều đó, đối với anh, đối với Đế Quốc cũng chẳng có tác dụng gì, thượng úy bây giờ không là gì được, thậm chí ngay cả tin tức cũng không thể truyền đi, mà đối với Đế Quốc mà nói, dùng lực lượng trong thiên hà Cockran tấn công, khả năng là cũng chẳng có ích gì, còn chiếc tàu Đồng Minh 01 này nhất định sẽ không ở đây lâu, nó rất nhanh sẽ rời khỏi Corkran đi tới Liên Bang, cơ hội lướt qua, công kích thất bại, Đế Quốc chắc chắn sẽ không có thêm một cơ hội nào nữa.
"Không thành công! Đó là vận may của ngươi không tốt, trung tá Thụy Sâm Nepali Gore vừa đúng lúc xuất hiện, có anh ta ở đó, các người làm sao có thể đụng tới Đồng Minh 01? Thế nào? Thất bại trong gang tấc có cảm giác khó chịu lắm không?"
" Ai? Ai ở đó?" Bỗng nhiên nghe được cái tên quen thuộc, thượng úy buột miệng kêu nhỏ một tiếng.
" Trung tá Thụy Sâm Nepali Gore, anh ta là người đã phá hủy quả ngư lôi ở những giây cuối cùng." Viên sĩ quan nhìn chằm chằm vào thượng úy nói " Ngươi biết anh ấy?"
" Không, không biết." Thượng úy bình tĩnh nói, anh ta vừa rồi hơi kích động một chút, nhưng lại rất nhanh khôi phục bình tĩnh," Chính nghe nói qua mà thôi."
Mấy phi công xung quanh đều nghe hết những lời đố thoại, bọn họ cũng biết thượng úy nói dối, ở nơi này ai chẳng biết Thụy Sâm Nepali Gore là anh hùng lừng danh trong hàng ngũ quân phản loạn? Ai chẳng biết nói thượng úy Clark nguyên là chỉ huy trực tiếp của Thụy Sâm Nepali Gore khi anh ta còn phục vụ ở hạm đội 11?
Nhưng không ai lên tiếng, vạch trần lời nói dối, đối với nỗi khổ trong lòng thượng úy, bọn họ ít nhiều cũng có thể lý giải, dù sao đó cũng là quá khứ......
------------------------------------------------
Thụy Sâm không biết thượng úy Clark đã bị bắt làm tù binh, anh cũng không có thời gian quan tâm đến tù binh Đế Quốc phi công xem đó là ai, hiện tại điều quan trọng nhất là hộ vệ Đồng Minh 01 mau chóng cùng hạm đội bạn phối hợp, các chiến đấu cơ Đế Quốc tuy rằng đã bị bắn hạ toàn bộ, nhưng ai dám cam đoan rằng sẽ không có đợt thứ hai, thứ ba nữa, một khi nguy hiểm chưa trôi qua, mọi người đều trong tư thế sẵn sàng.
Đồng Minh 01 dưới sự yểm hộ của hơn hai mươi chiếc chiến đấu cơ hộ nhanh chóng rời khỏi khu vực, hiện tại cách hành tinh Corkran càng xa càng an toàn, lực lượng cơ động của Đế Quốc trong thiên hà, trừ hạm đội 11 bị phong tỏa ở hành tinh Corkran, các trạm không gian, cụm chiến đấu cơ cơ bản đã muốn bị dọn sạch, còn lực lượng tiếp viện từ cách thiên hà khác đã có tàu Người Giải Phóng và tàu Kẻ Càn Quét phụ trách kiềm chế.
Cũng may dọc đường đi, không phát sinh thêm chuyện gì, Đồng Minh 01, rất nhanh liền cùng với hai thái không mẫu hạm gặp nhau, đặt nó vào trong sự bảo hộ của rất nhiều chiến đấu cơ và hơn mười chiến hạm rất mạnh, cuối cùng Đồng Minh 01cũng hoàn toàn an toàn, trung đội 23, Thụy Sâm và Jessica cũng sắp phải về tàu của bọn họ.
"Anh phải đi đây, lần này thật sự là tạm biệt." Trong hangar của Đồng Minh 01, Thụy Sâm nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại kiều diễm.
" Bảo trọng." Sonia cũng không nói gì hơn, chính kiễng chân, đôi môi thơm đặt nhẹ lên khuôn mặt người yêu một nụ hôn.
Thụy Sâm cười hạnh phúc, xoay người đi lên cầu thang vào buồng lái, anh vừa đặt một vào khoang điều khiển, thân thể lại đột nhiên khựng lại.
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm về bên trái, ở đó là một chiếc tàu đột kích của Đồng Minh, nhiệm vụ của nó là đưa các phi công tù binh sang các thái không mẫu hạm khác, Đồng Minh 01 đương nhiên không thể mang theo một đống tù binh đến Liên Bang.
Ánh mắt của Thụy Sâm lướt dọc theo đội ngũ tù binh, bọn họ đang đi lên tàu đột kích dưới sự giám sát của mất người lính đột kích của Đồng Minh, nhìn trang phục, hẳn là những phi công vừa bị bắt của Đế Quốc.
Viên phi công Đế Quốc kia, ngay từ đầu anh cũng không đặc biệt để ý, người đó, lúc ban đầu cho anh cảm giác tựa hồ như có chút quen thuộc, điều này làm cho Thụy Sâm không khỏi nhìn thêm vài lần, anh khẳng định viên phi công Đế Quốc đã sớm chú ý tới anh, bởi vì khi anh nhìn qua, anh ta vội vàng thu hồi ánh mắt, mặt cũng nghiêng sang một bên, giống ở cố tránh sự chú ý của anh.
" Chờ một chút." Thụy Sâm đột nhiên từ trên khoang lái thượng trực tiếp nhảy xuống tới, ngay cả cầu thang cũng cố dùng, hơi lảo đảo một chút khi hạ xuống nền hangar, anh vội đi về phía đội tù binh
"Thụy Sâm! Thụy Sâm! Làm gì thế?" Đôi mày thanh tú của Sonia nhíu lại, hành động đột nhiên của Thụy Sâm khiến cho cô không biết chuyện gì đã xảy ra, cảm thấy kinh ngạc, cô vội vàng đi theo.
Trước cái nhìn chằm chằm của Thụy Sâm, viên phi công Đế Quốc cũng biết không giấu được lâu hơn, anh ta quyết định không lảng tránh, quay sang nhìn thẳng vào mắt Thụy Sâm, vừa mới tiến vào hangar không bao lâu anh ta đã phát hiện chiếc Tia Chớp của Thụy Sâm, tuy rằng loại hình không giống, nhưng mầu sơn vào biểu tượng chẳng khác nào khi còn ở trung đội Lôi Điểu, thượng úy chỉ nhìn kỹ một chút, liếc nhìn Thụy Sâm khi anh đứng cạnh chiếc Tia Chớp thêm mấy lần, không ngờ lại bị Thụy Sâm phát hiện.
" Đội trưởng!" Thụy Sâm vội vàng đưa lên chào, hành động theo bản năng của anh khiến các chiến sĩ Đồng Minh chung quanh giật nảy mình, Sonia cũng ngẩn cả người.
" Thế mà vẫn để cậu nhìn ra, cảm giác vẫn chuẩn như ngày nào! Robert Parnell đâu? Hắn có khỏe không?" Thượng úy Clark cười khổ nói.
" Hắn cũng ổn thôi, hiện đang cùng em ở trên một tàu, hắn hiện tại đã là liên đội trưởng liên đội Lôi Điểu."
" Các người đều không tồi, so với ta đều có tiền đồ hơn! Tốt!" Thượng úy cảm khái nhìn Thụy Sâm một hồi, vỗ vỗ vai anh, rồi không nói thêm nữa điều gì, tiếp tục đi về phía tàu đột kích.
" Đội… Đội trưởng?"
" Còn có chuyện gì sao?" Thượng úy quay đầu, tùy ý hỏi.
" Không có." Thụy Sâm ngây người, trong khoảng khắc, anh cũng không biết nên nói điều gì cho tốt, anh căn bản không nghĩ bọn họ lại tái ngộ như vậy
" Ai." Thượng úy nhận vẻ quyến luyến trong ánh mắt Thụy Sâm," Hai người các cậu làm tốt lắm, thật sự là tốt lắm, chăm sóc cẩn thận bản thân, có điều những lời này của tôi có lẽ là thừa." Thượng úy một lần nữa lại quay đi, tiếp tục đi về hướng tàu đột kích.
" Đội trưởng! Chúng ta còn có thể gặp lại không?" Thụy Sâm cao giọng hỏi.
"Có lẽ thế!" Thượng úy chỉ nói một câu như vậy, thân hình ông đã biến mất trong cửa khoang tàu.
"Ai vậy?" Sonia nhẹ giọng hỏi.
" Thượng úy Clark, anh cùng Robert Parnell khi còn ở hạm đội 11 là lính của ông." Thụy Sâm theo hướng thượng úy" Lại nói tiếp, em cũng từng tiếp xúc với thượng úy đấy, còn nhớ lần anh và Robert Parnell bị em phục kích ở Haynia không? Khi bọn anh bị các em đánh cho tơi tả, người đã cứu bọn anh, khiến các em phải lui lại cũng là thượng úy."
"Nếu Robert Parnell mà biết sẽ gặp đội trường ở nơi này, hắn nhất định sẽ phát điên, hối hận lần này không đi" Thụy Sâm mỉm cười kết luận.
Danh Sách Chương: