“Chó chết thật! Không ngờ thiên hà Brest này còn có nơi như thế này," Robert Parnell không dấu được sự kích động trong giọng nói run run của mình " Thụy Sâm, mày thử nói xem, đầu bên kia của cổng siêu không gian có thể là cái mà chúng ta đang tìm kiếm hay không?"
"Cũng có khả năng!" Thụy Sâm miễn cưỡng thừa nhận, nói là miễn cưỡng vì trong lòng anh vẫn có chút nghi ngờ, tựa hồ mọi thứ quá đơn giản, quá dễ dàng, phải biết rằng, trước đây Đồng Minh cơ hồ không đạt được bất cứ thành quả gì trong việc tìm kiếm kế hoạch Omega, thậm chí cả sự tồn tại của nó cũng không dám xác nhận, nếu kế hoạch Omega thật sự tồn tại, như vậy công tác bảo mật của Đế Quốc phải nói là hoàn hảo, vì sao lần này các anh lại có thể dễ dàng tìm đến như vậy?
Có điều, tạm thời anh cũng không nghĩ ra có vấn đề gì, dù sao đây cũng chỉ là cảm giác của anh, chợt Thụy Sâm bật cười, chẳng nhẽ đúng như các cụ vẫn nói, thánh nhân đãi kẻ khù khờ?
Cười thì cười, ánh mắt Thụy Sâm vẫn không rời khỏi màn hình với hình ảnh cận cảnh của chiếc cổng siêu không gian, đây là những hình ảnh do Sonia ghi lại, do không biết liệu đột nhiên có chiếc chiến đấu cơ hay chiến hạm nào của Đế Quốc nhảy ra từ cổng siêu không gian hay không, những chiếc Ảo Ảnh cũng không dám tới gần, chỉ có thể lượn vòng từ xa xa. Tuy nhiên do không gian xung quanh đó hoàn toàn không có bất cứ chướng ngại vật nào cản trở tầm nhìn nên hình ảnh rất rõ ràng, thậm chí có thể nói nếu cái cổng siêu không gian này không nằm sâu trong khoảng không liên thiên hà, có lẽ nó đã bị phát hiện từ lâu.
" Chỉ huy, tôi nghĩ mình cần cân nhắc một chút. Cho đến nay chúng ta vẫn không thu được tín hiệu theo dõi, nếu nó ở ngay bên kia cổng siêu không gian." Thiếu tá Roaches cũng không đồng ý với suy nghĩ lạc quan quá mức của Robert Parnell, anh ta nhíu mày nói,"Ở vị trí hiện tại của chúng ta, chắc chắn phải thu được tín hiểu rồi mới đúng chứ!"
Ừm! Thụy Sâm trầm tư. Thiếu tá nói không sai. Bọn họ lang thang trong khoảng không gian ngoài thiên hà Brest đã được mấy ngày. Với một thời gian dài như thế, thiết bị theo dõi không thể không có cơ hội phát tín hiệu, nhưng bọn họ không thu được gì - thiếu tá Roaches đã kiểm tra đi kiểm tra lại mọi số liệu, nếu không phải do nó đã bị phát hiện và phá huỷ hoặc có thể gặp một trục trặc nào đó, anh chỉ có thể giải thích là thiết bị theo dõi căn bản không ở khu vực phụ cận thậm chí là không ở bên kia cổng siêu không gian.
Thụy Sâm nghĩ như vậy bởi vì bọn họ di dọc theo tuyến này cũng chỉ là phỏng đoán tuyến đường mà chiếc tàu vận tải đã nhận container sẽ đi thôi, cho dù nó chuyển sang một hướng khác trên đường cũng chẳng ai có thể xác định được; thậm chí nếu tàu vận chuyển đúng là đã xuyên qua cổng siêu không gian này, cũng rất khó nói đây là điểm đến cuối cùng, cũng có khi đây chỉ là một đoạn trên hành trình mà thôi.
"Theo tôi thấy, chúng ta chì có cách đi qua, xuyên qua bên kia cổng siêu không gian là cách duy nhất để biết được ở bên đó có gì hoặc là sẽ thông đến nơi nào?" Nhìn Thụy Sâm trầm tư, Phi Luân nói lên suy nghĩ của mình.
"Nhưng mà căn cứ theo cái cách Đế Quốc bố trí thiết bị giám sát tự động, đầu bên kia của cổng siêu không gian chắc chắn sẽ khó có khả năng yên tĩnh, thậm chí sẽ có nguy hiểm." Robert Parnell lo lắng nói." Các bạn còn nhớ trận đánh ở thiên hà XY-1987 chứ? Cũng tương tự như thế này, lúc đầu là phát hiện một chiến hạm của Đế Quốc, sau đó phát hiện thiết bị giám sát tự động kiểu mới của chúng, lần theo phương hướng đó rồi chúng ta tìm được lối đi thẳng đến thiên hà Ahl The Mellon, như vì sao, do tàu Người Giải Phóng bị phục kích, chúng ta thiếu chút nữa hy sinh ở đó."
Nhắc tới trận đánh sinh tử ấy, những người đã từng trải qua như Thụy Sâm, Phi Luân, Sonia, Lan Lan, Anne đều không khỏi rùng mình, đó là một trong những tình huống nguy hiểm nhất mà bọn họ từng gặp, nếu lúc ấy không có sự quả quyết của Thụy Sâm, sự mưu trí dũng cảm của Phi Luân khi chỉ huy tàu Người Giải Phóng, không có các phi công gan dạ lấy ít địch nhiều, nhất là không có sự sai lầm trí mạng trong phán đoán của chỉ huy hạm đội Đế Quốc.... Bọn họ có lẽ sẽ cùng tàu Người Giải Phóng mãi mãi nằm lại ở đó.
Nhất là đối với Phi Luân, lời nói của Robert Parnell trực tiếp chạm đến một tâm sự mà cô vẫn canh cánh trong lòng, trong trận đánh ấy, thiếu chút nữa cô đã bị bắt buộc phải để lại Thụy Sâm và Sonia ở thiên hà Ahl The Mellon mà rút lui, mặc bọn họ cho Đế Quốc, bất giác tay cô run lên nhè nhẹ, lúc ấy, với tư cách là quyền thuyền trưởng, Phi Luân phải có trách nhiệm đối với cả con tàu, cô không thể không quyết định như vậy. May mắn là Thụy Sâm và Sonia trở lại ở những giây cuối cùng, nhưng, nếu bọn họ thật sự không trở về, Phi Luân không biết, sau ngày, cô sẽ sống như thế nào, đến tận bây giờ mỗi khi nhớ tới, cô còn cảm thấy lạnh hết cả người......
Một khoảng khắc trầm mặc bao phủ phòng họp......
"Phi Luân nói đúng! Nếu đã đến nơi này mà không đi bên đó xem, thì tất cả những gì chúng ta đã nỗ lực đều sẽ trở thành vô nghĩa!" Cuối cùng, Thụy Sâm phá vỡ sự trầm mặc, nói với một giọng quả quyết," Nguy hiểm, tôi công nhận, quả thật nó tồn tại, nhưng nếu chúng ta cứ chờ ở nơi này chẳng nhẽ sẽ không có nguy hiểm sao? Bản thân việc chúng ta đơn thương độc mã đi vào hậu phương của Đế Quốc đã là sự liều lĩnh lớn nhất rồi, nguy hiểm ở đâu mà chẳng có, Đế Quốc cho đến nay không ngừng tìm kiếm, ý đồ tiêu diệt chúng ta, ở lại nơi này chẳng lẽ sẽ an toàn sao? Nói cách khác, đứng ở góc độ chiến lược mà đánh giá, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, bất luận là đối với Đồng Minh hay Liên Bang, sự nguy hiểm còn nghiêm trọng hơn..."
Lời nói của Thụy Sâm cũng là quyết định cuối cùng của bộ chỉ huy hạm đội độc lập cơ động số 5.
Có điều, sự lo lắng của Robert Parnell cũng không phải là không có lý, do đó mọi sự chuẩn bị đều không thể coi thường, tuy rằng cuối cùng chắc chắn hạm đội sẽ xuyên qua cổng siêu không gian, nhưng những chi tiết và kế hoạch vẫn có rất nhiều chỗ cần cân nhắc, đôi khi, một chi tiết nhỏ quyết định sự thành bại, chuẩn bị càng đầy đủ, đến khi thực hiện càng đỡ lo lắng, nếu phải đối mặt với những việc đột phát ngoài ý muốn, cũng có thể ứng phó tốt hơn.
--------------------------------------------------
Một thiết bị giám sát tự động của Đế Quốc vẫn cần mẫn quan sát không gian xung quanh, đáng tiếc là nó không nhìn thấy ở góc chết của thiết bị quan sát quang học một bóng ma đang lao nhanh về phía nó. Đột nhiên mấy chùm sáng năng lượng liên tiếp xuất hiện, ngay khi thiết bị cảm biến điện tử của nó chú ý tới hiện tượng này, mấy chùm sáng màu đỏ ấy đã quất mạnh vào lớp vỏ ngoài của nó.
Chiếc Ảo Ảnh đắc ý làm một vòng cuộn ăn mừng thắng lợi, ở phía sau, nó chỉ để lại những mảnh vụn cháy xém của chiếc thiết bị giám sát tự động, đây là cái cuối cùng của mạng giám sát quanh cổng siêu không gian, tất cả những cái khác đã bị phá huỷ toàn bộ chủ yếu là để tránh chúng có thể ảnh hướng đến những hành động tiếp theo của hạm đội.
Dù sao phá huỷ chúng cũng là bất đắc dĩ, nếu có biện pháp tốt hơn có thể giúp cho bọn họ lặng lẽ xuyên qua cổng siêu không gian, Thụy Sâm nhất định sẽ không dùng cách đó, nhưng thực đáng tiếc, trước mắt còn không nghĩ ra được, Ảo Ảnh tuy rằng có khả năng tránh khỏi sự phát hiện của thiết bị giám sát tự động, có điều đáng tiếc là, chúng nó lại không có khả năng xuyên siêu không gian, đơn giản vì Ảo Ảnh không được trang bị động cơ xuyên siêu không gian, tất cả là để thỏa mãn tính năng ẩn hình của nó. Bản thân chiến đấu cơ không lớn, việc trang bị thiết bị tạo trường lực ngụy trang cũng đã chiếm hầu hết không gian bên trong, do đó những người thiết kế đành phải bỏ lại động cơ siêu không gian, còn các loại chiến đấu cơ hoặc chiến hạm khác lại không thể tiếp cận cổng siêu không gian mà không bị phát hiện.
Trên thực tế, trong hoàn cảnh này, thậm chí nếu Ảo Ảnh trang bị động cơ xuyên siêu không gian, khi tiến hành xuyên vào cổng siêu không gian, những chùm sáng chói lòa đặc trưng phát ra cũng sẽ làm nó bại lộ hành tung, cho nên, điều kiện tiên quyết để hạm đội độc lập cơ động số 5 xuyên qua bên kia cổng siêu không gian là sẽ bị phát hiện, nếu đã thế, đã làm thì làm cho chót, hạm đội thuận tay quét sạch khu vực.
Tuy rằng Ảo Ảnh thuận lợi quét sạch lưới giám sát, các thiết bị giám sát tự động cũng không có cơ hội phát ra cảnh cáo, nhưng Thụy Sâm tin rằng, chẳng bao lâu, Đế Quốc sẽ biết đã có vấn đề với lưới giám sát ở đây, các đơn vị Đế Quốc, có khả năng nhất là một người bạn cũ, hạm đội 11 đang hoạt động ở khu vực phụ cận sẽ rất nhanh cho người tới kiểm tra, cũng không loại trừ ở bên kia cổng siêu không gian đã có một hạm đội Đế Quốc đang chờ họ.
Do đó, bọn họ phải hành động thật nhanh!
Ngay khi biên đội Ảo Ảnh dọn dẹp sạch sẽ đám thiết bị giám sát tự động, mấy chiếc Tia Chớp hộ tống một tàu thăm dò không người lái đến bên cổng siêu không gian, đằng sau chúng, ở gần cổng siêu không gian còn có một tuần dương hạm bám theo.
"Đây này là tiểu đội Lôi Điểu, Lôi Điểu 01 báo cáo, chúng tôi đã hộ tống tàu thăm dò không người lái đến gần cổng siêu không gian, khoảng cách 1000, hiện chưa phát hiện dấu hiệu nào của Đế Quốc, tàu thăm dò không người lái đang chuẩn bị tiến hành xuyên siêu không gian." Robert Parnell báo cáo từ khoang lái.
"Nghe rõ!" Từ phòng chỉ huy của tàu Đại Thiên Sứ hiện vẫn đang ẩn nấp trong đám băng tinh, Thụy Sâm gật đầu, chuyển tần số "Tuần dương hạm Dũng Khí, các bạn chuẩn bị thế nào?"
"Đây này là tàu Dũng Khí, chúng tôi đã vào vị trí, ngư lôi xung động năng lượng đã được chuẩn bị sẵn sàng, có điều," Thuyền trưởng trung tá Khải Ân cười khổ nói,"Anh cũng biết đấy, nếu ở bên kia có tàu trang bị hệ thống “Tổ Ong”, phóng ngư lôi cũng không có ý nghĩa gì."
"Nếu vậy hy vọng chúng ta may mắn, hết!" Thụy Sâm gật đầu nói ngắn gọn rồi quay đầu lại nói với Phi Luân " Có thể bắt đầu được rồi!"
Trên phòng chỉ huy tàu Đại Thiên Sứ, hầu như mọi người đều nín thở chăm chú quan sát màn hình, ở bên cổng siêu không gian, các Tia Chớp hộ tống đã phân tán ra xung quanh, chỉ có chiếc tàu thăm dò không người lái vẫn hướng về phía vòng xoáy năng lượng. Một chùm sáng trắng lóe lên, tàu thăm dò không người lái biến mất trong cổng siêu không gian...
Danh Sách Chương: