“Tự trọng? Hai chữ đó viết sao vậy? Tôi không biết hai chữ đó, hay là anh dạy tôi đi.” Vân Điềm tỏ ra không hiểu, dính chặt lấy Tiêu Trì: “Anh cũng biết tôi là con nha đầu hoang lớn lên ở nông trại, không học thức không bản lĩnh, tự trọng? Là món đồ chơi hả? Anh chỉ tôi chơi nha.”
“Vân Điềm, cô đừng có được nước làm tới.” Tiêu Trì nổi giận: “Tôi vẫn chưa cùng cô kết hôn, cho dù có kết hôn, cũng không có tình cảm, đây chỉ là cuộc hôn nhân vì nghĩa vụ, vì lời hứa của trưởng bối với nhau, cô chỉ cần làm tốt nghĩa vụ của mình là được rồi.”
“Làm tốt nghĩa vụ của mình, ừm, tôi hiểu rồi.” Vân Điềm bình tĩnh nói, đi đến bên cạnh xe, mở cửa xe, ngồi phịch xuống ghế, rồi đóng cửa xe lại, nói với tài xế: “Tài xế, anh nghe chủ nhân anh nói gì rồi chứ? Chúng tôi chỉ cần làm tốt nghĩa vụ của mình là được, anh ta cũng không muốn ngồi chung xe với tôi đâu. Đi, đi cục dân chính!”
Lái xe do dự một chút, xác thực vừa rồi anh cũng nghe chủ nhân nói vậy: “Dạ! phu nhân.”
Đạp ga, xe chạy đi.
“Vân Điềm!” Nhìn chiếc xe ở trước mắt mình nhanh chóng chạy đi, Tiêu Trì kiểm không được cơn giận, hét lớn.
Người phụ nữ này, thật to gan, dám bỏ anh lại?
Tốt, tốt tốt!
Không phải muốn gả cho anh sao? Được, được lắm, cô dám gả thì anh dám cưới, cưới về sẽ từ từ dạy dỗ cô!
Nhẫn nhịn, phải nhẫn nhịn, Tiêu Trì gọi một chiếc xe khác, ra lệnh cho lái xe, phải đến cục dân chính trước Vân Điềm.
Nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn – Anh tới cục dân chính đợi hai tiếng vẫn không thấy người, liền cho người tra hướng đi của Vân Điềm, mới biết cô đã đi đến tiệm xăm.
Vội vã chạy tới, đúng lúc Vân Điềm vừa xong.
“Vân Điềm, cô làm cái quái gì vậy? Không phải nói muốn đăng ký kết hôn sao? Còn lề mề cái gì nữa……” Tiêu Trì luôn tự tin mình là người khống chế cảm xúc rất tốt, nhưng một lần nữa Vân Điềm lại làm anh phải bộc phát.
Lần này, anh định sẽ hung hăng giáo huấn Vân Điềm một phen, nhưng khi Vân Điềm quay người lại, những lời anh định nói liền trôi tuột xuống bụng.
Vân Điềm xăm hình ngọn lửa đỏ nhỏ nhỏ ngay giữa ấn đường (điểm giữa hai chân mày) của mình. Da Vân Điềm trắng nõn, điểm thêm ánh đỏ càng thêm sắc sảo. Ánh đèn của tiệm xăm rất sáng, nhưng so với khuôn mặt cô lúc này chẳng là gì, vừa hay đốm lửa nhỏ đó đã đốt cháy cái gì đó trong lòng Tiêu Trì.
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------
“Đẹp không?” Vân Điềm nói: “Nhìn phản ứng của anh là biết đẹp rồi! Anh còn nói không có cảm giác gì với tôi, không phải bây giờ nhìn thấy tôi xinh đẹp liền động lòng sao?”
Cô đứng lên, có chút đắc ý, nói: “Tôi với Khuynh Khuynh là song sinh, có thể nói chỉ có người nhà mới nhận ra chúng tôi, còn quần chúng đương nhiên là khó nhận ra, vì không muốn tạo ra sự khó xử hay chuyện gì không hay, tôi đã định làm gì đó để phân biệt với Khuynh Khuynh rồi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu hủy đi khuôn mặt xinh đẹp này thì thật uổng phí, thôi thì điểm thêm chút lửa, nhưng anh phải cẩn thận, coi chừng tôi đốt anh thành tro đó!”
Vừa nói Vân Điềm vừa nở nụ cười nhẹ nhàng, thanh tịnh
Tuy là anh chán ghét cô, vì cô có thói làm càn mặt dày, nhưng không biết sao trong lòng anh lại có chút cảm giác gì đó.
Đúng vậy a, cô với Vân Khuynh nhìn giống nhau như đúc, trước khi kết hôn cô làm dấu hiệu trên mặt, để phòng sau này có ai lẫn lộn cô với Vân Khuynh.
Chuyện này, ngay cả anh cũng không nghĩ tới, không ngờ cô lại cẩn thận đến vậy......
“Xong chưa? Xong rồi thì đi thôi!” Nghĩ tới lại lần nữa bị Vân Điềm làm ảnh hưởng đến cảm xúc, Tiêu Trì hơi nhíu mày lại.
Một nha đầu chỉ biết quậy phá, anh nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Nửa tiếng sau, Vân Điềm và Tiêu Trì ở cục dân chính, trên tay hai người đều cầm một cuốn sổ màu đỏ.
“Quyển sổ này, không ly hôn cũng không cần xài đến, để tôi giữ cho!” Vân Điềm nói xong liền đoạt lấy quyển trong tay Tiêu Trì.
Cô sẽ không thừa nhận là cô có chút khẩn trương.
Hôn ước chỉ nói là kết hôn, cũng không có nói ly hôn sẽ ra sao. Cô vất vả lắm mới làm được vợ của Tiêu Trì, phải cố gắng giữ gìn mối quan hệ này, kế hoạch của cô, bây giờ chỉ mới bắt đầu……
Trong tay không còn quyển sổ, Tiêu Trì có chút không thích, nhưng cũng không phản đối.
“Trì a, chúng ta cũng đã kết hôn rồi, hay là đi uống một ly chúc mừng đi.” Vân Điềm vui vẻ đề nghị.
“Không đi!” Tiêu Trì trực tiếp từ chối.
“Chúc mừng cái gì? Trưởng thành, cưới vợ là chuyện bình thường, có gì đáng để chúc mừng.”
“À”, Vân Điềm có chút thất vọng, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười, mở chai nước suối đưa cho Tiêu Trì: “Vậy anh có khát nước không? Uống miếng nước đi, rồi chúng ta cùng nhau về nhà báo tin vui với mọi người.”
“Không uống!” Tiêu Trì lần nữa cự tuyệt.
Vân Điềm lại đẩy chai nước về phía anh: “Trì a, anh nói tôi phải diễn tốt vai người vợ gương mẫu, anh nhìn lại mình xem, đã diễn tốt vai người chồng chưa? Làm gì có người chồng nào vừa lãnh giấy kết hôn, nửa nụ cười cũng không khó, mặt mày cứ lạnh như băng, đến nước vợ đưa cũng không uống như anh không? Hay anh sợ tôi hạ độc anh?”
Hạ độc, cô chắc chắn không làm, nhưng thêm gì đó vào, thì chắc chắc có!
- ------
Tính cách Vân Điềm là kiểu giả nai để ăn thịt hổ ~~ Ngồi đợi kịch hay của Tiêu Trì thôi ~
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------