Người đàn ông này dám hôn cô ở ngoài đường? Anh ta điên rồi sao?
Cô hoảng loạn, dùng sức đạp đôi giày cao gót lên trên đôi giày da của anh!
Người phụ nữ này lăn lộn trên thương trường, gặp những tình huống như vậy không ít, Tống Nhan sớm đã học được chiêu này.
Tống Tây Hoa không ngờ có lúc Tống Nhan lại dùng chiêu này để đối phó với mình.
Mu bàn chân bị đạp đến đau đớn, nhưng anh không hề lùi bước, ngược lại còn nở nụ cười tà mị: “Không tệ a, Nhan Nhan, vài năm ở nước ngoài đã học được cách động thủ với anh rồi!”
Anh nhìn cô, ánh mắt sáng rực, một là không làm, đã làm là phải làm đến cùng: “Đáng tiếc e làm vậy cũng không có tác dụng gì đâu, chỉ cần một ngày em chưa giải quyết ly hôn xong thì em vẫn là vợ của anh, vẫn phải theo anh…..VỀ NHÀ!”
Đột nhiên Tống Tây Hoa lớn tiếng, dọa đến Tống Nhan giật mình, bất giác đưa tay ôm lấy cổ Tống Tây Hoa, miệng chập chừng nói: “Anh, anh điên rồi!”
“Đúng, anh điên rồi, 5 năm không có em bên cạnh, anh sớm đã điên rồi!”
Tống Tây Hoa hung dữ nói, lại cúi xuống hôn lên môi cô, chặn không cho cô phản kháng hay chửi rủa, nhưng lần này chỉ hôn lướt qua, rồi ôm lấy cô đi về phía xe của mình: “Nếu em còn náo, anh không ngại lại khóa miệng em đâu.”
Náo như vậy ngoài đường làm nhiều người đi đường chỉ chỉ trỏ trỏ nên Tống Nhan cũng không định tiếp tục đôi co với Tống Tây Hoa, liền im lặng mặc anh nhét vào trong xe.
Anh thắt dây an toàn cho Tống Nhan, lấy bó hoa hồng nhét vào ngực cô, rồi quay sang nhìn Tiểu Tôn: “Anh làm gì thì làm đi, tốt nhất đừng có lắm lời!”
Anh đóng cửa xe, đi qua hướng còn lại ngồi vào vị trí lái, khởi động xe......
Trên đường đi Tống Nhan im lặng không nói gì, chỉ lo nhìn về phía cửa sổ, cực coi thường Tống Tây Hoa. Hôm qua phải ngủ trên ghế sôpha nên không được ngon giấc, bây giờ lại thấy hơi buồn ngủ, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Xe dừng ở cửa đại trạch Tống gia đã được một lúc nhưng Tống Nhan vẫn chưa tỉnh lại. Cô lại mơ thấy diễn cảnh 5 năm trước, như đã trở thành tâm ma của cô, luôn bủa vây ám ảnh cô, làm cô không ngày nào được sống yên ổn. Trán cô ra đầy mồ hôi, lông mày nhíu thật chặt, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không muốn……không muốn……cứu tôi……cứu con tôi!”
Tống Tây Hoa nhìn nét mặt hoảng sợ đến tột độ của cô, anh nhíu mày, đưa tay qua ôm lấy cô, thủ thỉ nhỏ nhẹ bên tai cô: “Không sao không sao! Mọi chuyện đều đã qua rồi, sau này anh sẽ bảo vệ mẹ con em!”
Nghe được giọng nói an ủi, khuôn mặt cô trở nên thư giãn hơn, bất giác dụi dụi vào lòng ngực anh: “Cố Lạp, cám ơn anh!”
Cố Lạp?
Người cầm quyền của tập đoàn JIK!
Nghe được từ miệng Tống Nhan gọi tên người đàn ông khác, còn là người đàn ông đã bên cạnh cô suốt 5 năm qua, Tống Tây Hoa rất giận dữ, giận đến mất lý trí.
Anh thô bạo xuống xe mở cửa xe, ôm lấy Tống Nhan bế vào trong nhà.
Tống Nhan bị hành động thô bạo của Tống Tây Hoa làm tỉnh giấc, lại thấy vẻ mặt giận dữ của anh, nhìn vào căn nhà anh sắp tiến vào, cô vô cùng hoảng loạn: “Tống Tây Hoa, anh buông tôi ra, tôi không muốn về đó!”
Câu nói này càng làm Tống Tây Hoa thêm tức giận, anh càng thô bạo ôm lấy cô đi nhanh hơn, hung dữ nói: “Không về đây thì về đâu? Hay là giường của Cố Lạp?”
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel -----
“Nhưng mà Tống Nhan, hình như em quên mất em là vợ của Tống Tây Hoa này rồi!”
Anh còn không thèm đi lên phòng ngủ, tùy tiện ném cô xuống ghế sôpha trong phòng khách, đè lên cô mặc sức hôn hít: “Hôm nay anh sẽ khiến em phải nhớ rõ, ai mới là chồng của em!”
Anh hôn lên môi cô, nhưng lần này không hề ôn nhu mà cuồng bạo như một con thú, thiếu điều muốn nuốt chửng cô.
Tống Nhan ra sức phản kháng, mọi cảm giác nhục nhã, đau đớn, tủi nhục đều ùa về, cô cực kỳ căm ghét thái độ cường bá này của anh, nhưng dù cô có cố gắng ra sức như thế nào cũng không lay chuyển được cơ thể anh.
Ngược lại anh lại có cơ hội, tranh thủ lột sạch quần áo của cô, hai người tiếp xúc da thịt trực tiếp.
“Á! Đau! Tên khốn Tống Tây Hoa nhà anh! Mau buông ra!”
Khô khốc, đau đớn, kích thích cùng lúc tới, khiến Tống Nhan vô cùng khó chịu, cô cắn chặt vai của anh, mùi máu tanh tràn ngập trong miệng.
Tống Tây Hoa khẽ kêu lên một tiếng, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy dễ chịu hơn.
Đau đớn như vậy? Chứng tỏ những năm qua cô không có gần gũi với người đàn ông khác.
Vậy là động tác của anh trở nên ôn như hơn, nhưng nhịp độ không hề giảm……Lúc này anh mới chắc chắn được anh yêu Tống Nhan, anh nhớ cảm giác khi được ở bên cô, chỉ có cô mới khiến anh dù đau đớn vẫn chấp nhận đi tiếp.
Đã không còn bị khống chế, Tống Nhan cũng không giãy dụa nữa, trong mắt cô ngập tràn nước mặt nhưng không hề chảy ra ngoài, cô cố gắng kìm nén sự đau đớn, không phải chỉ là thể xác mà tâm cô cũng vậy.
Tại sao 5 năm trước anh ta không ngừng giẫm đạp mình, bây giờ 5 năm sau cũng dùng thái độ tương tự đối xử với mình?
Yêu sao? Sao có thể?
Chẳng qua là cảm thấy chưa hành hạ cô đủ mà thôi?
Tống Tây Hoa, tôi hận anh!” Cô cắn chặt răng, nói từng chữ rất rõ ràng.
Hành động của Tống Tây Hoa hơi khựng lại, anh nói: “Vậy em cứ hận đi, dù gì cũng tốt hơn là không có gì……”
Sau đó, cô không biết hai người đã làm bao lâu, đổi bao nhiêu tư thế, Tống Nhan không ngờ chuyện nam nữ cũng có nhiều phong cách tới vậy, hay là nói, do Đỗ Mỹ Lệ dạy anh ta?
Lòng của cô, đau nhói, máu chảy thành sông......
- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel -----