Kỳ thật trong lòng cô hiểu rất rõ, từ nhỏ hai ông bà già đã rất thiên vị cô, chỉ cần cô muốn thì sẽ tìm mọi cách thành toàn cho cô.
Số cổ phần đã sớm định sẵn là cho cô, thậm chí còn cố gắng tính kế với Vân Khuynh!
Hừ! Còn không phải là công sức mấy năm qua cô cố gắng lấy lòng hai ông bà già hay sao??!
Tuy hiện tại hai ông bà già tốt với cô, nhưng dù gì Vân Khuynh mới là con gái ruột của ổng bả, lỡ sau này ổng bả thay đổi ý định thì sao!
Cô cũng nên nhanh chóng quay về, nắm chặt số cổ phần đó trong tay mới yên tâm.
Còn việc sau khi lấy được cổ phần, không thể nào đưa toàn bộ cho Lục Văn Bân đi giúp Lục thị được…..cô đâu có ngu như Vân Khuynh!
Nếu cô còn không trở về, giới thượng lưu của Vinh thành ai cũng sẽ nghĩ Vân Khuynh mới là thiên kim đại tiểu thư của Vân gia?
Vốn dĩ để Lục Văn Bân kết hôn với Vân Khuynh, cô chỉ có thể làm vợ 2 của Lục Văn Bân, trong lòng cô đã rất khó chịu rồi, nhưng nếu phải mang danh là tiểu tam đê tiện giựt chồng chị thì Dương Liễu cô nhất định không chịu nổi.
Nghĩ tới đây, Dương Liễu nói: “Nhưng nếu làm vậy nghĩa là vừa trở về chúng ta liền phải tỏ rõ thái độ với Vân Khuynh!”
Lời này, có chút cảm giác đang bức hôn.
Lục Văn Bân nhíu mày: “Để anh suy nghĩ thêm một chút……”
Một lát sau, anh ta nói: “Liễu Nhi, hay là anh về trước xem xét tình hình thế nào, em cứ ở đây dưỡng thai cho tốt, anh sẽ tới đón em sau?”
“Dạ!” Dương Liễu lộ ra bộ mặt ủy khuất không được vui, “Tạm thời chỉ có thể như vậy a!”
Nói xong, cô lại không yên lòng nói thêm hai câu: “Nhưng mà anh trở về cũng không được quá thân mật với Vân Khuynh, nếu không em sẽ ăn giấm đó!”
“Ăn giấm?” Lục Văn Bân cười một tiếng, một tay ôm lấy Dương Liễu, hai tay lần mò khắp cơ thể cô, “Anh ăn em trước!”
Tiếng rên rỉ của nữ nhân, tiếng thở hồng hộc của nam nhân, lại vang lên trong không gian yên tĩnh.
Vân Khuynh cả người đau nhức, về tới Lục gia, vừa vào cửa liền đi lên cầu thang.
Cô chỉ muốn lập tức được vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ.
Chỉ là, cô sẽ không thể nào sạch sẽ được nữa......
Nhưng vì đi quá vội vàng nên cô đã không nhìn thấy mẹ chồng cô – Cao Thúy Lan đang ngồi trên ghế sôpha.
Đi chưa được mấy bước, phía sau đã truyền tới một giọng quát đầy lạnh lùng: “Vân Khuynh, cô đứng lại cho tôi, giả mù không nhìn thấy tôi hay sao? Về tới nhà cũng không biết chào hỏi một tiếng, đúng là thứ không có gia giáo!”
Vân Khuynh dừng bước, quay người nhìn về phía Cao Thúy Lan, gật đầu chào: “Mẹ!”
“Cô đừng kêu tôi là mẹ, tôi không có con dâu lẳng lơ đêm hôm khuya khoắt còn ra ngoài tìm nam nhân như cô.” Cao Thúy Lan mặt đen xì, giọng lạnh lùng, vênh váo.
Vân Khuynh đành phải đổi cách xưng hô, giải thích vài câu: “Tôi không có ra ngoài lẳng lơ, tôi là ra ngoài tìm người giúp đỡ Lục thị, tôi……”
“Cô đừng có giảo biện! Chuyện ở công ty không giải quyết được là do cô vô dụng!” Cao Thúy Lan cắt ngang lời Vân Khuynh, nhìn cô đầy căm ghét.
“Tôi……” Vân Khuynh không thể phản bác được.
Cô đến Lục gia mới hơn ba tháng, tiếp nhận Lục thị cũng vừa không đến hai tháng, Lục thị xuất hiện khủng hoảng kinh tế, đây là vấn đề lớn rất khó giải quyết, cô đã đem toàn bộ của hồi môn với 100 triệu mà bà nội cho bỏ vào Lục thị.
Bây giờ, ba chồng đang cùng lão gia tử đi lo hạng mục mới ở bên kia, Lục Văn Bân thì ra nước ngoài trị bệnh, Lục gia do một mình Vân Khuynh cô chèo chống, cô vô dụng thì ai hữu dụng đây?
Vân Khuynh cảm thấy có chút ủy khuất, nhất là khi vừa mất đi sự trong trắng, trong lòng dấy lên cảm giác bực bội đắng chát, một người hiền lành luôn ôn hòa như Vân Khuynh cũng phải nói một câu nặng nề: “Mẹ chồng à, nếu bà cảm thấy tôi không đảm đương được trách nhiệm ở công ty thì kêu Văn Bân về lo đi, tôi mệt rồi, đi nghỉ trước.”