Giữa lúc tấm chăn hất lên, cơ thể nữ tử trong khoảnh khắc lộ ra hoàn toàn trước mặt nam nhân, nhưng rất nhanh lại bị chăn che lại.
Nam Tầm ghé trước ngực hắn, cười khanh khách hỏi: "Đại nhân, ta có nặng không?"
Cung Mặc Nhiễm vươn ra một bàn tay từ trong chăn vỗ gáy nàng: "Đừng nháo, bổn tọa nằm trong chốc lát là phải dậy."
Nam Tầm giống như một con sâu róm trườn tới trườn lui trên người hắn, bò đến trước ngực hắn thì thẹn thùng nói thầm: "Đại nhân, vẫn còn sớm. Hay là chúng ta... Rèn luyện thân thể một lát đi?"
Cung Mặc Nhiễm bối rối, hắn nghĩ nghĩ rồi nói: "Cũng được. Tuy rằng trễ hơn thường ngày một chút, nhưng bổn tọa vẫn có thể dạy ngươi một bộ kiếm pháp đơn giản."
Nam Tầm nghe xong lời này thì càng thẹn thùng: "Đại nhân, ngài nói chuyện thật hàm xúc quá đi. Vậy, chúng ta bắt đầu thôi, lại trì hoãn nữa là mọi người sắp rời giường rồi."
Cung Mặc Nhiễm gật đầu.
Vì thế hai người cùng nhau hành động.
Một người nằm yên chờ sủng hạnh, một người đứng dậy định xuống giường.
Nam Tầm:...
Cung Mặc Nhiễm:...
Không khí xấu hổ đến độ muốn đông lại. Nam Tầm đột nhiên cười gượng một trận, nhanh như chớp giật tấm chăn đang trượt xuống do nam nhân ngồi dậy gắt gao bọc lấy chính mình: "Hừm, đại nhân ngài ra ngoài luyện kiếm trước đi. Ta bỗng dưng cảm thấy không khoẻ, không đi với ngài nữa. Ha ha, ha ha ha."
Nói rồi, một cục cả chăn lẫn người xoay mình, đưa lưng về phía hắn.
Cung Mặc Nhiễm không rời đi, hắn buông màn, lại nằm xuống một lần nữa, sau đó xoay tiểu nha đầu đang bao mình thành một đống lại.
Từ trong màn lụa xanh truyền đến tiếng trong trẻo thanh đạm nhưng như mang ý cười của nam nhân: "Đóa Đóa, sau này ngươi muốn gì thì có thể nói thẳng với bổn tọa. Không cần phải nói... Hàm súc như vậy. Đôi khi bổn tọa tương đối cổ hủ, không hiểu được ý ngầm."
Nam Tầm muốn tìm một cái khe chui xuống. Một cái tay không ngừng moi moi, thiếu chút đã đào cái giường ra cái động.
"Đóa Đóa này, ngươi thật sự muốn... Luyện kiếm cùng bổn tọa?"
"A... Không, không phải... Cái này... Cái đó... Kỳ thật vừa rồi là ta nói nhầm thôi." Mặt Nam Tầm đã đỏ thành đít khỉ.
Được rồi, thật ra là bởi vì tối qua quá mơ màng. Tuy rằng khi tỉnh lại đều nhớ rõ, nhưng cũng đã quên rất nhiều cảm giác nha. Tiểu sắc nữ Nam Tầm rất muốn làm một trận yêu tinh đánh nhau sung sướng tràn trề cùng Quốc sư đại nhân lúc mình đang tỉnh táo.
Có thể là do phẩm chất trắng trợn táo bạo của người viễn cổ thế giới trước ảnh hưởng, mà trong lòng Nam Tầm luôn nghĩ như nào liền nói như vậy với đại Boss.
Bây giờ ngẫm lại, đây là thế giới cổ đại hàm xúc nội liễm nha. Lời vừa rồi của nàng phải càn rỡ đến mức nào?
Nam nhân sờ sờ đầu nàng, nghiêm trang giải thích: "Đóa Đóa, để lần sau đi. Chỉ một chốc như vậy không đủ, quá ngắn."
Nam Tầm:...!
Sau đó Cung Mặc Nhiễm đi khi nào, Nam Tầm cũng không rõ. Nàng chôn cả khuôn mặt nhỏ trong gối mềm không chịu rời giường.
Đúng, nàng tạm thời không có mặt mũi gặp người.
Cho đến khi có nha hoàn bà tử gõ cửa đưa nước ấm để tắm, Nam Tầm mới rút mặt mình khỏi gối mềm.
Tối hôm qua một đêm điên cuồng, vẫn nên tắm gội một phen. Chỉ là hôm nay mới sáng ra liền...
Chính điện của Quốc sư đại nhân chưa từng cho phép người nào tiến vào, nhưng lúc này đây, nha hoàn bà tử gõ cửa xong thế nhưng lại trực tiếp bê đồ dùng tắm gội vào điện. Nếu không phải Quốc sư đã tự mình phân phó, bọn họ tuyệt đối không có lá gan như vậy.
Nam Tầm liếc trộm một đám nha hoàn bà tử đến đưa nước, để ý thấy vẻ mặt họ vẫn như thường, mắt luôn nhìn thẳng.
Sau khi tắm xong, Nam Tầm thần thanh khí sảng cũng không ra ngoài. Nàng rúc trong điện của đại Boss, sờ chỗ này sờ chỗ kia, thấy nơi nào không chỉnh tề liền lục sục sắp xếp lại.
Mãi đến khi vô tình nhìn thấy một quyển sách bìa vàng dính đầy bụi, mới nằm lên trưởng kỷ mà Cung Mặc Nhiễm thích nhất lật xem.
Quyển sách này không có tên, bên trong ghi lại một số vu thuật và vu trận quỷ quyệt khó lường.
Lúc đầu Nam Tầm chỉ nghĩ xem chơi, không ngờ được nội dung nửa sau lại hấp dẫn nàng.
Trong kí ức truyền thừa của gia tộc Tuý Ly có vài vu thuật cùng vu trận tương đồng với sách này. Nhưng nàng phát hiện, những thứ được ghi lại trong sách càng hung ác, bá đạo, giống như là phiên bản nâng cấp của những thứ trong trí nhớ nàng. Đặc biệt là trang cuối cùng của quyển sách, vu trận này chỉ cần vừa xuất hiện, chỉ sợ toàn bộ người trong hoàng cung Nam Vân Quốc đều phải chết oan chết uổng.
Ánh mắt Nam Tầm trầm xuống, nàng đột nhiên khép lại quyển sách trong tay, cẩn thận từng ly từng tí để nó lại vị trí ban đầu.
Lúc này, Tiểu Bát bất thình lình kêu lên: "Con mẹ nó, nếu ngươi không đang lăn lộn với đại Boss thì sao không gọi gia một tiếng! Gia cứ sợ nhìn thấy thứ không nên xem nên mới không dám thả ra năm thức."
Nam Tầm lại lên giường nằm, ngáp một cái, nói đầy biếng nhác: "Ta cũng muốn lắm đấy, nhưng mà đại Boss ngại buổi sáng quá ngắn cho nên từ chối đề nghị vận động buổi sáng của ta."
Tiểu Bát: "Đờ mờ! Không hổ là Nam Tầm, loại chuyện này mà ngươi cũng có thể không da không mặt nói ra. Đại Boss không bị ngươi dọa chạy thì thật đúng là may mắn!"
"Lại nói, đại Boss lần này ngây thơ quá ha. Ngươi biết tối hôm qua trong lúc các ngươi yêu tinh đánh nhau, giá trị ác niệm của đại Boss giảm bao nhiêu không? 18 điểm! Bây giờ còn chưa được nửa năm mà giá trị ác niệm của đại Boss đã giảm xuống 49 điểm, hơn phân nửa rồi đó! Vốn tưởng rằng đại Boss lần này sống lâu như vậy, khẳng định rất khó công lược, nào biết đâu được... A hì hì... Tối qua gia kích động đến nỗi chạy trong không gian năm vòng đấy. Nếu không phải vậy, hiện giờ ngươi đã không thể thấy một Bát gia bình tĩnh thế này rồi!"
Thật ra Nam Tầm cũng không cảm thấy Tiểu Bát hiện tại bình tĩnh bao nhiêu.
"Tiểu Bát, đừng cao hứng quá sớm, lần này ta vẫn chưa tìm được nguồn gốc giá trị ác niệm của đại Boss. Ta có cảm giác trong lòng hắn còn cất giấu một chuyện, một chuyện vô cùng lớn vô cùng khủng bố. Đại Boss lần này khác với những lần trước, ác niệm của hắn không phải bởi vì những chuyện nhỏ hợp thành. Nhưng nếu chỉ do một nguyên nhân gì đó, thì chấp niệm với chuyện này của hắn chỉ sợ đã ăn sâu vào xương tủy."
Tiểu Bát nghe nàng phân tích đạo lý rõ ràng, lập tức bị nàng làm cho kinh hách một phen, bỗng do dự nói: "Ngươi nói như vậy, làm gia chợt nhớ ra thân phận thật của đại Boss."
Nam Tầm:...
Ha ha, sao nàng lại cảm thấy Tiểu Bát đã biết ngay từ đầu rồi, chẳng qua là cố ý lừa nàng thôi? Hiện tại bởi vì cảm thấy thời cơ cũng gần đến, cho nên mới tính ngả bài với nàng.
Tiểu Bát hắng giọng, bắt đầu kể chuyện: "Rất lâu rất lâu về trước, khi thiên hạ chưa phân thành bốn, bấy giờ Đại Chu Quốc còn đang nhất thống thiên hạ. Đời hoàng đế cuối cùng của Đại Chu Quốc chọc phải nợ phong lưu ở dân gian, cặp với một mỹ nhân biết thuật vu cổ, về sau mới biết mỹ nhân đó là Thánh Nữ của Vu tộc. Thánh Nữ Vu tộc pháp lực thông thiên, sau lại không biết vì sao truyền ra tin Vu nữ là người thuyết pháp của thiên hạ. Lúc ấy cốt lõi Đại Chu Quốc đã mục nát, nhưng không biết có phải vì có Vu nữ hay không mà vài lần khởi nghĩa của bá tánh đều bị thất bại. Sau đó..."
Nam Tầm nhịn không được cắt ngang nó, khó hiểu hỏi: "Thánh Nữ Vu tộc đó hẳn là đẹp như thiên tiên nhỉ, sao lại để mắt được tên hoàng đế tầm thường của Đại Chu Quốc thế?"
Tiểu Bát ây da một tiếng: "Cái này thì ngươi không biết đâu. Hồi đó Hoàng thất Đại Chu Quốc chuyên xuất khẩu mỹ nam. Hoàng đế Đại Chu Quốc tuy rằng không có tài trị quốc, nhưng tướng mạo lại xuất chúng thuộc hàng nhất đẳng. Đây chính là một thế giới xem mặt nha ~"
Nam Tầm:...