Mục lục
Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Trant/ Beta: Padu, RED

Tiểu Bát không trả lời mà hỏi ngược lại: "Theo ngươi, nếu thế giới này ngươi không nướng bánh với đại Boss thì có thể tiêu trừ ác niệm hoàn toàn sao?"

Nam Tầm nao nao không hiểu vì sao bỗng dưng Tiểu Bát hỏi vấn đề này, nhưng sau một hồi suy nghĩ, cô đúng sự thật trả lời: "Có thể song rất khó."

Nếu không thể áp chảo nướng bánh, ngay từ đầu cô sẽ thật sự coi mình là người thân của Ngụy Xương, như vậy có lẽ cũng tiêu trừ được ác niệm. Tuy nhiên chỉ là có lẽ mà thôi, dẫu sao... Hồi thế giới Lệ Sâm cô vốn muốn làm đứa con ngoan, cuối cùng quan hệ vẫn rối tinh rối mù.

Tiểu Bát than một tiếng: "Bởi vì không có hệ thống chữ viết nên lịch sử của người cá chẳng thể được ghi lại. Nhưng ngươi biết phù thủy biển không, nghe nói họ có thể nhận ký ức truyền thừa từ các đời trước. Từ ngàn xưa tới nay, chuyện tình giữa người cá và loài người không phải chưa từng có tiền lệ, có điều kết cục đều chẳng mấy tốt đẹp."


Nói đến đây, Tiểu Bát bỗng đổi chủ đề: "Hình như gần năm rồi ngươi chưa biến về hình dạng người cá."

Nam Tầm: "Ngụy Xương kè kè bên cạnh, hôn hôn hít hít chưa kể lăn giường thường xuyên, nên kể cả đụng vào nước cũng không biến về."

Tiểu Bát trầm mặc hồi lâu mới bảo: "Lần sau đợi đại Boss đi công tác rồi ngươi thử lại đi."

Nam Tầm khẽ nhíu mày, không truy hỏi thêm.

Số lần Ngụy Xương đi công tác không ít, nhưng bởi trong nhà có người nhớ thương, chuyến đi dài nhất cũng chỉ có hai ngày. Lần này, Nam Tầm lấy cớ muốn rèn luyện tính kiên nhẫn của anh, ngừng vận động sáng tối ước chừng một tuần, cộng thêm hai ngày Ngụy Xương không ở nhà, thời gian đã đủ dài.

Cô tiến vào bồn tắm, ngâm cả hai chân trong nước, nhưng đợi thiệt lâu cũng chẳng có dấu hiệu biến đổi.


Nam Tầm nhìn hai chân, thoáng thất thần.

"Tiểu Bát, chuyện gì xảy ra vậy? Ta biến thành người rồi hả?"

Tiểu Bát không trả lời thẳng, chỉ bảo: "Ngươi thử cắn rách ngón tay coi."

Nam Tầm nao nao, làm theo lời nó cắn nhẹ một cái, máu tươi ứa ra.

Nếu là trước kia, miệng vết thương đã sớm khép lại. Nhưng giờ đây hoàn toàn không thấy dấu hiệu hồi phục.

Tiểu Bát tiếp tục nói: "Ngươi vừa xả nước lạnh đấy, ngươi có cảm nhận được nhiệt độ không?"

Nam Tầm đã ý thức được điều gì đó: "Không, chứng tỏ ta vẫn là động vật máu lạnh."

Ngoại trừ động vật có vú và chim chóc, cơ bản còn lại đều là động vật máu lạnh. Phương thức sinh sản của người cá là đẻ trứng không giống động vật có vú, tất nhiên là sinh vật biến nhiệt.

Cô giữ lại đặc điểm này của chủng loài song hai chân không thể biến về đuôi cá, năng lực tự chữa lành cũng đột nhiên biến mất.


Vậy rốt cuộc hiện tại cô là người cá hay loài người?

Tiểu Bát: "Nam Tầm, khả năng ngươi không biến về dáng vẻ cũ được nữa."

Nam Tầm đã qua cơn kinh ngạc ban đầu, bình tĩnh tiếp lời: "Tiểu Bát, nói luôn hậu quả đi."

Tiểu Bát: "Nhìn bề ngoài thì ngươi đã biến từ nàng tiên cá thành người phàm, nhưng... than ôi, ta cũng không biết giải thích ra sao. Những thứ đáng lẽ sống dưới biển sâu bỗng nhảy lên đất liền, còn không tiến hóa từ từ như giao nhân bò lên bờ thời cổ đại mà trực tiếp hấp thụ tinh khí của loài người để biến đổi. Ngươi cảm thấy quy trình bất thường như vậy liệu có tác dụng phụ không?"

Nam Tầm hờ hững hỏi lại: "Ồ, ý ngươi là tuổi thọ của ta khi trở thành con người sẽ bị... rút ngắn?"

Tiểu Bát: "Tương truyền rằng ngày xửa ngày xưa, một người cá, hình như cũng thuộc giống lam thuần chủng, yêu đương với con người, có điều chỉ ở bên nhau được mười năm đã âm dương cách biệt.
Tuổi thọ trung bình của người cá là 200 tuổi, nhưng khi họ lên bờ, đuôi cá thành chân người, số lần trở về biển cả hiếm hoi dần, vứt bỏ nơi dưỡng dục thì tất yếu phải chịu sự trừng phạt. Đây hẳn là lời nguyền theo lời các phù thủy biển.

Thế giới này, kết cục nam nữ chính không ở bên nhau, chẳng những vì thân phận cách trở mà còn bởi khí vận tử biết chuyện từ phù thủy. Cậu ta không muốn công chúa đổi cả cuộc đời chỉ để lấy mười năm ngắn ngủi, cho nên sau khi cứu cô nàng và trao nụ hôn ly biệt thì quay về cuộc sống bình thường."

Nam Tầm: "Tiểu Bát, giọng điệu kể chuyện cổ tích của ngươi nghe rất chối tai."

Tiểu Bát: ...

Rõ ràng là do không thể tiếp tục ăn chơi nên tâm trạng không tốt còn đổ lên đầu ta?

"Ta muốn hỏi chút, trước khi chết có biểu hiện gì?"
Tiểu Bát: "Gia không biết thật, gia nhớ được chuyện này cũng vì trong nguyên thế giới phù thủy biển có nhắc tới. Mà ngươi sẽ được trải nghiệm sớm thôi, đến lúc đó gia còn phải thỉnh giáo ngươi ấy chứ."

Nam Tầm hít một hơi, nhịn xuống xúc động muốn đập thú.

Tiểu Bát: "Thân ái à, có phải ngươi rất đau lòng không? Đừng buồn. Vốn hoàn thành nhiệm vụ xong nên đi ngay, nhưng gia đã rộng lượng cho ngươi ở lại đến thời điểm ngỏm tự nhiên. Không phải ngươi nên hoan hỉ sao?"

Nam Tấm thở dài: "Quên đi."

Chẳng biết có phải do ảnh hưởng tâm lý sau khi biết mình sắp ngoẻo không mà gần đây cô cứ thấy tức ngực hô hấp khó khăn, thi thoảng còn thở không ra hơi.

Ấy vậy cô không vì thế mà cấm dục, hiện tại kiêng khem cũng đâu kịp nữa, chi bằng phóng túng một phen. Đêm đêm cô đều quấn lấy Ngụy Xương, từ bánh nướng áp chảo thành kẹo kéo không rời.
Đối với sự hành hạ này, Ngụy Xương như ăn mật. Tuy anh phóng túng cùng cô song vẫn không lơi là luyện tập. Cục cưng dạo này đòi ăn thường xuyên, may anh "bảo trì" cơ thể cẩn thận nên thoạt nhìn vẫn chẳng khác khi xưa. Anh còn muốn tiếp tục duy trì, bảo đảm thỏa mãn cục cưng phàm ăn mấy chục năm nữa.

Mà Nam Tầm cũng thôi không xem phim truyền hình dài tập, cô tận dụng thời gian rảnh giả vờ giả vịt tập viết chữ.

Ngụy Xương hết sức ngạc nhiên, cười trêu: "Lam Lam, vì sao muốn học viết?"

Nam Tầm chớp chớp mắt, tinh nghịch đáp: "Bởi vì muốn viết thư tình tặng chú đó."

Ngụy Xương đứng hình hồi lâu, ánh mắt càng thêm dịu dàng, sóng tình trào dâng như muốn nhấn chìm cô.

Chưa đầy một tháng, Nam Tầm đã có thể viết thư tình thành công dù xiên xiên vẹo vẹo, bức thư tình đầu tiên dành cho Ngụy Xương chỉ có duy nhất một hàng chữ: Chú, em yêu anh.
Đây là lần đầu tiên Nam Tầm bày tỏ tình cảm thẳng thắn như vậy.

Lúc ấy, Ngụy Xương hưng phấn tột cùng, lập tức bảo Phương Hằng đóng khung hàng chữ nghiêng ngả kia, thậm chí treo ở vị trí cực kỳ bắt mắt trong phòng làm việc. Hành vi ấu trĩ khiến khóe miệng Phương Hằng co giật.

...

"Chú, nếu có một ngày Lam Lam sinh bệnh chết đi, chú đừng đau lòng nhé. Bởi vì, dù thân thể nguội lạnh nhưng linh hồn sẽ mãi luôn yêu người." Cuộc yêu vừa dứt, Nam Tầm nằm trong ngực anh, nói.

Ngụy Xương cảm thấy cô nhóc là lạ, không khỏi hôn hôn môi xinh: "Có phải xem nhiều phim ảnh quá không mà lại nói những lời ngốc nghếch vậy?"

Nam Tầm cười cười, chu miệng: "Đúng vậy đúng vậy, thế mà chú cũng biết, chú là Conan ư? Gần đây xem nhiều phim bi kịch đâm ra tâm trạng không được tốt."
Ban đầu Ngụy Xương chỉ coi đó là lời bông đùa, anh từng chứng kiến năng lực tự chữa lành mạnh mẽ của Lam Lam, nên biết rằng cô rất ít khi đổ bệnh.

Nhưng rồi một ngày, Ngụy Xương bỗng phát hiện, sắc mặt cục cưng nhà mình có vẻ rất kém, nước da trắng bợt, môi cũng tái nhợt đi nhiều.

"Lam Lam thấy trong người không thoải mái sao?" Ngụy Xương bắt đầu trở nên bất an, anh cứ cảm thấy người cá nhỏ đang giấu giếm chuyện gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK