Edit: Bao/ Beta: Padu
Ban đầu thì nhẹ nhàng dây dưa, càng về sau càng dữ dội. Đến cuối cùng khi bão táp qua đi, hai người cùng quấn chặt nhau chìm vào mộng đẹp.
Đều nhắm mắt nhưng các giác quan của Ngụy Xương lại tỉnh táo hơn bao giờ hết. Tận mắt chứng kiến cảnh đuôi cá của cục cưng hóa chân người một cách kỳ dị như vậy, anh làm sao ngủ được.
Lam Lam biến thành người. Chỉ nghĩ đến đây thôi, lòng anh đã lâng lâng như hít phải thuốc phiện. Cái thứ cảm xúc đó cứ trào dâng chẳng thể ngừng nổi.
Ngụy Xương hít một hơi thật sâu, vui đầu vào cổ người cá nhỏ.
Anh lợi dụng sự ngây thơ vô tri của Lam Lam để dụ con bé cùng "phạm tội". Liệu đến một ngày nào đó khi nhận thức rõ mọi chuyện, con bé có căm thù anh hay không?
Nhưng muộn thật rồi, không thể quay lại được nữa, chỉ đành dùng cách khác bù đắp. Anh sẽ trao Lam Lam thứ tình cảm yêu chiều mà con bé không thể nào tưởng tượng. Bởi bản thân đã không cách nào rời xa Lam Lam, anh cũng chỉ có thể khiến con bé không thể rời xa mình.
Ngụy Xương ôm suy nghĩ cực đoan đó, vừa dịu dàng lại không thiếu phần ngang ngược siết "báu vật" trong lòng, qua thật lâu sau mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
...
Hôm sau, Nam Tầm bị tiếng quỷ gào của Tiểu Bát đánh thức.
"A a a —— Ôi trời ơi, không tin nổi! Gia mới đánh một giấc mà đại Boss đã tuột 30 điểm ác niệm rồi. Những 30 điểm lận đó! Ông trời ơi! Nam Tầm! Nam Tầmmmmm!"
Nam Tầm còn không thèm hí cả mắt, uể oải đáp: "Đừng có gào. Gì đâu mà ngạc nhiên, có lần nào ta hy sinh thân mình mà ác niệm không giảm chưa?"
Tiểu Bát lắp bắp: "Nhưng, nhưng mà lần này nhiều thật á. Gia cứ nghĩ 20 điểm là cùng, không ngờ... Muah ha ha..."
Nam Tầm "Ờ" một tiếng: "Trận đại chiến người - cá này ta thất bại thảm hại, đến xương cá còn suýt bị địch nghiền thành cát. Giá trị ác niệm sao không tụt nhiều cho được?"
Tiểu Bát: "Xí, nói như ngươi anh dũng bất khuất lắm vậy. Đừng tưởng gia không biết ngươi cũng hưởng thụ gớm."
Nam Tầm: "Trời đất chứng giám, ta thật sự không có. Họng khàn hết cả, toàn thân thì như bị xe tải cán, cảm giác này ngươi không hiểu đâu, rất khó chịu."
Tiểu Bát: "Gia tất nhiên không hiểu, người ta là giống đực mà."
Nam Tầm cười mỉa: "Tiểu Bát à, tuy ngươi kiến thức uyên bác đọc không ít sách cấm, nhưng chị đây thật sự nghi ngờ ngươi là một con đực kinh nghiệm bằng không."
Câu này làm Tiểu Bát lập tức xù lông: "Bậy bạ! Gia đã kinh qua không biết bao nhiêu con cái rồi nhá, chẳng lẽ ngươi không biết động vật có chu kỳ động dục? Động vật là gì? Động vật vâng theo bản năng, không chịu kiềm chế."
Nam Tầm: "Vậy tức là ngươi chưa thành niên?"
Tiểu Bát rống lên: "Gia thành niên rồi!"
Nam Tầm: "Ồ."
Tiểu Bát: ...
"Thôi thôi, không đùa ngươi nữa, chính sự đây. Chân ta duy trì được bao lâu?"
"Chuyện này... khó mà nói. Trong nguyên thế giới, người cá mà khí vận tử gặp gỡ tuy cũng là người cá lam, nhưng huyết thống thuần hơn ngươi. Khí vận tử chỉ mới hôn môi mà đuôi của người cá kia đã biến chân, mỗi lần nhiều nhất duy trì được một ngày."
Nam Tầm chậc lưỡi: "Có cần phải phân biệt đối xử vậy không? Chỉ cần hôn hít đơn giản đã có chân? Ta mẹ nó quấn lấy Ngụy Xương ôm hôn mấy tiếng cũng không tác dụng, cuối cùng phải hiến cả thân."
Tiểu Bát: "Là vậy đó, ngươi là hàng lai giữa người cá lam và chi người cá khác. Còn người ta là người cá lam thuần chủng hiếm có khó tìm, năng lực mạnh vô cùng.
Chủng cá lam là chủng tôn quý nhất, có vị thế cực cao, không là hoàng gia cũng là tầng lớp quý tộc. Đương nhiên vua thủy tề cũng là chủng lam mà đây lại là cô con gái duy nhất. Có nhớ con người cá đen ngươi từng cứu không? Nó phải bơi ra vùng nước cạn cũng vì kiếm cô nàng ham chơi bỏ nhà đi đấy."
Nam Tầm thở dài: "Quả nhiên, cá mà bị khí vận tử nhìn trúng cũng không đơn giản. Vậy thì không quá khó hiểu việc cô ta xảy ra chuyện lại kinh động đến cả tộc người cá."
Tiểu Bát: "Lần trước công chúa người cá đã gặp khí vận tử, còn một cách đầy sáo ngữ thành ân nhân cứu mạng của cậu ta. Cơ mà khí vận tử chỉ thấy được cái đuôi, không biết đó là người cá."
Nam Tầm hơi tò mò: "Cô công chúa này bao tuổi rồi?"
Tiểu Bát: "Xêm xêm ngươi, mười sáu. Khí vận tử mười ba. Chẳng qua tuổi thọ người cá dài nên cứ cho là bây giờ hai mươi thì mười năm sau vẫn trẻ đẹp."
"Hôn một cái duy trì được một ngày, vậy công chúa với khí vận tử mà làm chuyện ấy thì giữ được bao lâu?"
Tiểu Bát lầm bầm: "Không biết. Trong nguyên thế giới, công chúa với khí vận tử chưa từng làm. Người ta trong sáng thuần khiết lắm chứ đâu như đôi nào kia, quen biết nhau chưa được hai tháng đã dơ lên cảnh giới tối cao luôn rồi."
Nam Tầm: "Cứ chỉ thẳng tên họ, khỏi nói mát, ta biết ngươi đang nói ta với đại Boss. Chỉ là nửa vế sau của ngươi ta không dám gật bừa, cái này chắc chắn chưa phải cảnh giới cao nhất, tin không?"
Tiểu Bát: ...
Tiểu Bát nếu biết Nam Tầm và Lê Phong ở thế giới trước từng "dơ" thế nào, chắc rằng nó sẽ lập tức rút lại mấy lời đó, mà nó có biết đâu.
Nam Tầm còn muốn tiếp tục trò chuyện cùng Tiểu Bát, lại không ngờ một hơi thở nam tính đột nhiên ập tới. Ngay giây sau, bên tai cô vang lên tiếng cười trầm trầm: "Cục cưng, tỉnh rồi thì dậy thôi."
Nam Tầm vừa mới hé mắt, chưa nhìn rõ cảnh vật xung quanh, Ngụy Xương đã ghé sát lại, trao cô một nụ hôn lưu luyến không rời, hôn đến người mềm như cọng bún.
"Lam Lam, chào buổi sáng." Anh thả cô ra, ấn lên trán cô một nụ hôn.
Nam Tầm phát hiện anh đã thay quần áo mới, thậm chí ngửi được cả mùi đồ ăn thơm nức trên người anh.
Người cá nhỏ đánh ngáp, biếng nhác dụi mắt: "Chú ơi, cháu hình như sắp chết rồi, chẳng còn tí sức nào."
Ngụy Xương bế bé người cá không mảnh vải trên giường lên, ghẹo: "Không có sức thì là chết? Ai dạy cháu thế?"
"Nhưng cháu không có sức." Nam Tầm lẩm bẩm, giang hai tay như quan lớn để Ngụy Xương phục vụ mình.
Lúc lâu vẫn không nghe anh trả lời, cô liền liếc về phía Ngụy Xương, phát hiện lão lưu manh đang nhìn chằm chằm ngực mình. Tuy ánh mắt nóng bỏng như lửa, nhưng lại không khiến người ta cảm thấy dung tục.
Cô nghĩ... Đại khái là đẹp trai, cho nên bất kể anh làm gì trông cũng không bị hèn hạ.
Ngụy Xương dường như đã "nước đổ tràn ly", không thèm che giấu du͙ƈ vọиɠ của mình nữa, càng thích càng muốn thân thiết bất cứ lúc nào. Tình cảm bỏng cháy như muốn thiêu đốt cô. Tất cả đã hiển hiện, tuân theo trái tim ngắm những gì mình muốn ngắm, sờ những chỗ mình muốn sờ.
Vậy mà Nam Tầm "ngây thơ" còn phải giả bộ không hiểu. Hây da, mệt quá đi.
"Lam Lam có đi được không?" Ngụy Xương hỏi, tầm mắt rơi lên đùi cô.
Nam Tầm lắc đầu: "Không biết nữa ạ, hai chân cháu nhũn lắm."
"Chúng ta thử đi." Ngụy Xương mặc đồ cho cô tử tế xong thì ôm cô xuống đất: "Đừng sợ, có chú đỡ đây."
Khoảnh khắc hai chân người cá nhỏ chạm đất, anh nhìn cô chòng chọc, không bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào, sợ cô đau.
Nam Tầm không đau, chỉ là chân quá yếu không thể đứng thẳng, cũng không rõ do tối qua bị người nào đó áp hay do lần đầu biến ra chân nên vô lực như vậy. Nếu là vế trước thì cô thật muốn cắn chết Ngụy Xương.
Danh Sách Chương: