Nơi vốn nên là đầu trùng lại mọc ra một cái đầu người!
Đờ mờ!!
Hai chân Nam Tầm như bị đóng đinh tại chỗ, không cách nào bước tiếp, tay chân cô lạnh lẽo, máu không đủ lên não.
"Tiểu... Tiểu Bát, hình như ta thấy loáng thoáng một con trùng yêu. Nói cho ta biết, mắt ta không mù đi."
Tiểu Bát: "Không phải trùng yêu, chỉ là biến dị thành dáng vẻ nửa người nửa trùng thôi, bằng không ngươi cho rằng thế quái nào hắn biết nói?"
Nam Tầm:...
Tiểu Bát: "Chớ sợ chớ sợ ha, ngày xưa ở thế giới thứ nhất chẳng phải ngươi từng đến Ma Vực đây. Ở đó có yêu thú gì chưa từng thấy qua, sao ngươi phải sợ một kẻ hèn nửa người nửa thú chứ?"
Nam Tầm: "Ha hả, vậy sao bây giờ ngươi mới nói với ta?"
Tiểu Bát không đáp lời, trực tiếp gào lên: "Oa hu hu, tưởng ta thoải mái lắm sao? Chẳng lẽ ngươi không biết gia sợ nhất mấy con sâu hả? Gia vì ngươi, theo ngươi một đường đến Trùng tộc, gia đã yên lặng nôn mửa rất nhiều lần trong không gian đó. Hu hu hu."
Nam Tầm:...
Sau khi chuẩn bị tâm lý, Nam Tầm một lần nữa di chuyển bước chân. Cô giẫm lên cái bóng trùng khổng lồ kéo dài, đi từng bước từng bước về phía trước. Lần này không chút do dự.
Chỉ khi cách đủ gần, cô mới có thể một chiêu bắt vua.
Cô rốt cuộc thấy được dáng hình Trùng vương, bản thể cao lớn giống những con ngoài kia, cao hơn Nam Tầm cả hai, ba cái đầu. Bề ngang càng khỏi phải nói, toàn bộ sáu cái chân mở ra là có thể to hơn người thường gấp bốn năm lần.
Nam Tầm dừng lại cách Trùng vương bốn bước xa, vị trí này đủ gần, cũng đủ xa, có thể tiến cũng có thể lùi.
Trong mờ tối, cô chỉ thấy rõ cặp mắt sâu đang lòe sáng.
Cũng không biết có phải ảo giác của Nam Tầm hay không, mà cô cứ cảm thấy trong hai điểm sáng lập lòe đó pha lẫn màu xanh băng nhàn nhạt.
"Ngươi thật sự muốn thấy dáng vẻ của ta?" Đến gần, giọng Trùng vương nghe ra càng khàn khàn ghê tai.
Nam Tầm gật đầu: "Ừm."
Ngay sau đó, Nam Tầm đột nhiên phát hiện cơ thể Trùng vương dần sáng lên, lúc sáng lúc tối. Sau đó, giữa thứ ánh sáng lập lòe này, cô thấy được một gương mặt đàn ông.
Gương mặt kia khôi ngô vô cùng, đẹp đến mức tưởng chừng như mỹ lệ. Đôi mắt màu xanh băng, trong con ngươi lại loáng thoáng mấy tia đỏ hồng tuyệt đẹp, tựa giọt máu nhỏ vào hồ nước lạnh, dần pha loãng quẩn quanh. Cái mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng đỏ tươi lúc này mím chặt dường như hơi cong xuống.
Trên má hắn giăng đầy Trùng văn bạc như ẩn như hiện, làm gương mặt có vẻ càng thêm tái nhợt.
Thực khôi ngô, nhưng khi Nam Tầm thấy rõ toàn bộ cơ thể hắn, gương mặt anh tuấn này cũng không cách nào cứu vớt đôi mắt cô.
Đồng tử cô chợt co lại, một cảm giác lạnh lẽo sởn tóc gáy bò từ da đầu xuống khắp toàn thân.
Nửa người trên của người đàn ông cực kỳ rắn chắc đẹp mắt, cô thậm chí còn thấy được cơ bụng tám múi bụng hoàn mỹ của hắn. Thế nhưng...
Đờ mờ dưới tám múi bụng của hắn không phải là chân người a a a, cmn đó là một cái bụng sâu có thể nhìn thấy từng vòng khung xương bên trong a a a!
Trên bụng trùng còn có mấy cái chân sâu thật dài màu đen, khớp xương rõ ràng. Trong đó còn một đôi sinh trưởng ở phần eo, đang giương ra giữa không trung, chỉ chừa lại một đôi dưới đất chống đỡ thân thể, nó tựa như một đôi chân người bị kéo dài một cách dị dạng. Cho nên, khi hắn đứng thẳng người, chắc chắn còn phải cao lớn hơn hiện tại!
Tiếng thét chói tai của Nam Tầm bị kẹt ngay cổ họng không thể phát ra. Cô may mắn phát hiện, miệng cô chỉ có thể khép khép mở mở một độ cong rất nhỏ, căn bản không thể phát ra tiếng rít gào cần cơ miệng chữ O. Cô muốn trừng to mắt, nhưng thần kinh xung quanh mí mắt cũng chẳng thể điều khiển, nhiều lắm là chớp mắt được vài cái.
"Tiểu Bát, ngươi ra đây chịu chết cho ta!!"
Tiểu Bát: "Thân ái, sao vậy nè? Không phải vừa nãy làm chuẩn bị tâm lý cho ngươi rồi sao?"
Nam Tầm rống lên trong lòng: "Ta mẹ nó đang hỏi ngươi, tại sao mặt Trùng vương lại giống Ge y đúc vậy hả?"
Tiểu Bát ấp úng: "Cái đó... Cái đó... Là như ngươi thấy á? Trùng vương chính là Ge, Ge chính là Trùng vương."
Nam Tầm:...
Mẹ nó cô muốn đánh thú.
Tiểu Bát chột dạ giải thích: "Năm đó, Ge vốn đã chết cùng nữ vương Trùng tộc, nhưng cơ thể hắn bị trứng trùng ký sinh. Sinh cơ còn đó, Ge bằng tinh thần lực mạnh mẽ còn dư lại tranh đấu kịch liệt với trứng trùng sắp nở. Ge khống chế ý thức, trùng lại chuyển hóa cơ thể hắn. Cơ thể con người xảy ra biến dị, liền trở thành dáng vẻ quỷ quái mà ngươi nhìn thấy."
Nam Tầm khẽ hít một hơi, gắng sức khống chế cảm xúc muốn bùng nổ của mình.
Mặc kệ nội tâm sóng gió thế nào, mặt ngoài, Nam Tầm là cực kỳ bình tĩnh. Nhờ ơn cô có được gương mặt than đơ như cây cơ.
Trùng vương phía trước đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chăm chăm Nam Tầm, hắn đang quan sát vẻ mặt của con người này.
Một khi cô lộ ra dù chỉ một xíu hoảng sợ hay ghê tởm, hắn chỉ sợ đều sẽ khống chế không được ham muốn giết chóc trong lòng, một tay vặn gãy đầu cô.
Thế nhưng cô không. Lần đầu tiên Trùng vương lộ ra một loại cảm tình vi diệu, như là có chút xíu thất vọng, lại như đang hưng phấn. Tóm lại là một vẻ mặt khiến Nam Tầm vừa nhìn đã thấy sờ sợ.
Lần đầu tiên trong đời đầu óc Nam Tầm vận động nhanh đến vậy, giây tiếp theo cô làm một hành động khiến Tiểu Bát rất đỗi ngạc nhiên.
Nam Tầm lại không ngại quái vật nửa người nửa trùng trước mắt, cô đột nhiên tiến lên hai bước, đi đến trước quái vật, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, như khó thể tin nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Ge đại nhân?"
Ánh mắt quái vật chợt trầm xuống, xẹt qua vẻ hoảng loạn, giọng nói khàn khàn hùng hậu tựa như kẹp băng, lạnh đến thấu xương: "Ta là Trùng vương, không phải Ge đại nhân gì cả."
Nam Tầm lại bước về phía trước một bước, gương mặt xinh đẹp phóng đại trước mặt hắn.
"Ngài chính là Ge đại nhân, ngài giống như đúc Ge đại nhân." Nam Tầm kiên trì nói.
Quái vật đột nhiên lùi lại sau một bước: "Làm càn!"
Nam Tầm ngẩn ngơ nhìn hắn, không tiếp tục di chuyển.
"Sao Ge đại nhân lại là một con quái vật nửa người nửa trùng được. Hắn là anh hùng của loài người các ngươi, không phải sao?" Quái vật hơi đưa mắt sang bên, lạnh lùng thốt.
"Nhưng mà, ngươi giống ngài ấy y như đúc, chẳng lẽ... Ngươi nuốt mất đại nhân rồi?"
Quái vật nghe lời này, ánh mắt hơi dao động, đôi môi đỏ thắm vô tình nhếch lên: "Không sai, ta nuốt hắn rồi, sau đó thì hóa thành dáng vẻ của hắn."
Chút vui sướng trong mắt Nam Tầm biến mất, ánh mắt đột ngột trầm xuống: "Ngươi đáng chết!"
Nữ quân nhân mặc quân trang nhảy lên, cực nhanh rút ra kiếm laser bổ về phía hắn.
Nữ thiếu tướng cấp bậc song S tốc độ kinh người cũng không phải trưng cho đẹp, nhưng ở lúc gặp phải Trùng vương đẳng cấp còn cao hơn, những điều này đều chẳng bõ.
Đôi chân trùng đang hờ hững của Trùng vương đột nhiên duỗi dài, đánh rớt chuôi kiếm trong tay Nam Tầm. Sau đó hai cánh tay bình thường của loài người đè người xuống trên bàn, khóa chặt yết hầu cô.
Trùng vương lạnh lùng chế giễu: "Thiếu tướng loài người từ bao giờ chỉ có chút trình độ thế này?"
Nam Tầm bất kỳ lúc nào đều có khả năng bị con quái vật trước mắt bóp chết, nhưng cô nhìn Trùng vương trước mặt lại bỗng dưng ngơ ngẩn.
"Đây là động tác tác chiến Ge đại nhân am hiểu nhất, ngài còn nói ngài không phải Ge đại nhân?"
Vẻ mặt Trùng vương biến đổi, quát khẽ: "Ta nói, ta không phải!"
Nam Tầm: "Ngài phải!"
Trùng vương giận: "Ge đại nhân của ngươi sao có thể mang bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ như ta?"
Nam Tầm sửa: "Ge đại nhân, ngài nói sai rồi. Là người không ra người, sâu không ra sâu mới đúng."
Trùng vương:...