Ge đi rồi, nhóm trùng binh trùng tướng đang tụ tập tản ra, ai làm việc nấy: cần thu thập tinh thạch thì thu thập, cần giao phối thì giao phối.
Nam Tầm tận mắt nhìn thấy thật nhiều con cái cưỡi lên lưng con đực, sau đó hai con cùng dây dưa trong chốc lát rồi bay lên không trung.
Giữa không trung, mấy đôi đực cái thay đổi tư thế, cứ như vậy làm chuyện không biết xấu hổ giữa ban ngày. Mà những con trùng cái khác còn đang xếp hàng bên cạnh chờ, chờ được giao phối với những con đực kia.
Giống cái có linh năng mạnh mẽ thì thời gian giao phối trên không trung dài hơn. Linh năng yếu hơn có thể sẽ thỉnh thoảng bay xuống đất lại tiếp tục.
Có điều số lượng giống đực có hạn, bị nhiều giống cái cưỡi như vậy, giống đực sẽ không chết sao?
Nam Tầm đột nhiên cảm thấy giống đực Trùng tộc rất đáng thương. Giống đực Trùng tộc ít như vậy, sẽ không vì tinh tẫn trùng vong chứ?
Giống đực Trùng tộc xác thực thường hay chết sớm, có khi thật vì nguyên nhân này.
***
Ge không ở, cung điện bỗng trở nên hiu quạnh. Nam Tầm rảnh quá đành nhảy nhót, đánh quyền gì đó trên chỗ đất trống.
Nhưng vẫn thực nhàm chán.
Cô không thích cảm giác lẻ loi một mình, thật không biết làm sao Ge có thể chịu nổi chừng ấy năm.
Chẳng qua Nam Tầm cũng không phải chờ lâu lắm, hai tiếng trước khi trời tối, Ge rốt cuộc trở lại.
Ge vừa về liền tới ngay cung điện xem tiểu tù binh của mình. Thấy cô đang nằm liệt trên giường, không khỏi nhẹ tay nhẹ chân đi qua.
Nam Tầm căn bản không có ngủ, cô mở mắt, nhìn thấy Ge thì khá bất ngờ: "Sao về nhanh vậy? Không xảy ra chuyện gì chứ?"
Ge vớt cô gái lười biếng trên giường lên, thoạt nhìn rất hưng phấn: "Cố Khuynh cô mau xem, ta mang gì về cho cô này!"
Nam Tầm bị hắn kéo-mang-ôm đến cửa điện, nhìn thấy trên lối đi tinh thạch ngoằn ngoèo của tổ trùng, nhóm trùng trùng đang chở mấy món đồ lớn lớn bé bé leo lên đây.
Trên lưng chúng nó, có đệm giường và chăn ga thật dày, còn có đệm mềm cho ghế dựa, còn thật nhiều quần áo cùng vải vóc xinh đẹp.
Nam Tầm thậm chí thấy được rất nhiều món đồ cổ nho nhỏ của thế giới thiên hà. Cô không khỏi nghi ngờ Ge vừa đánh cướp bảo tàng đồ cổ nào đó.
Nhóm trùng trùng hự hự dọn hết đồ vào điện Trùng vương, đặt vào vị trí tương ứng dưới sự chỉ huy của Ge.
Đợi nhóm trùng trùng dọn xong đồ, Ge lập tức gấp không chờ nổi kéo Nam Tầm leo lên tấm đệm dày trên giường lớn.
"Thế nào? Thích không?" Ge nhìn cô gái còn đang lăn lộn trên giường, hai mắt tỏa sáng, từ đầu đến chân đều tràn ngập ba chữ "cầu khen ngợi".
Nam Tầm thật sự rất cảm động. Đối với Trùng tộc mà nói, bọn họ căn bản không thích mấy thứ đồ mềm như bông thế này, Ge hẳn cũng vậy. Thế nhưng Ge lại mạo hiểm nhảy đến hành tinh khác, tìm riêng mấy thứ này cho cô!
Cô chủ động bò vào ngực Ge, gắt gao ôm hắn, nhắm ngay gò má hắn "chụt chụt" hôn mấy cái.
"Cảm ơn ngài, Ge, thật sự vô cùng cảm ơn ngài. Tôi thích cực kỳ!"
Ge nghe xong lời này, trùng văn bạc trên người lẫn mặt lại phát ra ánh sáng nhàn nhạt, lúc sáng lúc tối.
"Cô thích là tốt rồi." Ge hơi giương lên khóe môi mỏng hồng hào, thoạt nhìn tâm trạng thực tốt.
Nam Tầm tò mò sờ mặt hắn: "Ge, vì sao trùng văn trên người ngài sáng lên vậy? Tôi thấy rất thần kỳ."
"Khó coi à?" Ge hỏi cô.
"Không, những trùng văn này cứ như hoa văn trang trí của tự nhiên vậy, rất đẹp. Hơn nữa chúng còn phát sáng. Nếu dậy lúc nửa đêm, ngài phát tí ánh sáng là có thể chiếu bừng cả căn phòng, tiện lợi biết bao ha."
Ge nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, giải thích: "Bình thường trùng văn trên mình Trùng tộc đều xuất hiện ở xác trùng cứng rắn, là màu xám không thể phát sáng, mà nó lại xuất hiện trên thân người của ta. Linh năng của chúng được phóng ra từ râu, mà ta lại là hai mắt. Cố Khuynh, ta khác bọn nó, nhưng rất nhiều lúc ta cũng thực giống."
Nam Tầm cảm thấy Ge đã có thể nhìn thẳng vào bản thân, đây là một dấu hiệu tốt.
Trên mặt Ge bỗng toát ra vẻ cô đơn: "Ta bây giờ đã thành người không ra người sâu không ra sâu, ta biết loài người khẳng định sẽ không chấp nhận ta. Nhưng mà, Trùng tộc sẽ. Cho nên ta ngầm thừa nhận để chúng tôn làm vua. Thế nhưng Cố Khuynh, cô tin không, trăm năm qua, ta chưa từng làm việc gì tổn hại đến con người. Lần trước đến hành tinh Lotte, chỉ là vì đi đón Trùng tộc thất lạc bên ngoài mà thôi. Ta không thể làm gì cho Trùng tộc, đây là việc duy nhất ta có thể."
Nam Tầm thấp giọng nói: "Ge, ngài đã làm rất tốt. Bất cứ kẻ nào ở vị trí của ngài, đều không thể làm tốt hơn."
"À phải rồi, ta có mang về một cái di động năng lượng ánh sáng!" Ge bất ngờ nói, tìm được món đồ nhỏ quý giá to chừng một bàn tay từ trên bàn: "Ta biết cô ở Trùng tộc rất nhàm chán, điện thoại năng lượng ánh sáng này ta đã tìm rất lâu mới tìm được. Cô biết di động là gì chứ? Mặc dù nó không tiện lợi bằng quang não bây giờ, nhưng vẫn có chức năng lưu trữ thông tin."
Nam Tầm:...
Anh giai, cái này tôi biết, còn hiểu hơn anh nhiều đó.
Ge sợ cô không biết dùng, liền lấy điện thoại, tự mình làm mẫu cho cô xem, vừa làm mẫu vừa giải thích: "Di động năng lượng ánh sáng là một trong những loại điện thoại cổ xưa nhất, chức năng tương đối lạc hậu. Nhưng điện thoại quang tử tiên tiến chút có thể định vị viễn trình, sẽ tiết lộ vị trí hành tinh Bóng Tối, cho nên chúng ta chỉ có thể dùng tạm cái này. Cô xem, ở đây có rất nhiều trò chơi, đây là kho sách."
Nam Tầm thực vui sướng, về sau cô có rất nhiều việc có thể làm cùng Ge.
Ge tiếp tục phổ cập khoa học: "Trước khi linh kiện của bộ di động này báo hỏng, chúng ta có thể dùng thật lâu. Chỉ cần có ánh sáng, nó sẽ luôn hoạt động."
Nam Tầm vội nói: "Ge, tôi biết hết rồi!" Sau đó, gấp không chờ nổi lấy điện thoại từ trong tay hắn, hưng phấn click mở trò chơi.
Ge thò lại gần nhìn một lát, không khỏi nhíu mày: "Thì ra trò chơi ngày xưa là thế này, trông thật chán."
Nhưng mà, người nào đó cầm di động chọc chọc chọc, chơi thật sự happy.
Ge:...
Nam Tầm chơi được hai ván liền nghỉ, cô còn nhớ rõ chuyện chính đó.
"Ge, nên kể chuyện cho tôi rồi."
Lời này vào tai Ge lại không khác gì với: "Ge, chúng ta nên hôn hôn rồi".
Vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, nội tâm đã bắt đầu nhộn nhạo.
Hai người nằm trên giường lớn êm ái, chất giọng khàn khàn của Ge vang lên trong cung điện mờ tối: "Năm ta năm tuổi..."
Khóe miệng Nam Tầm run rẩy.
Quả nhiên, vẫn là lúc năm tuổi.
Ge kể vài chuyện lông gà vỏ tỏi lúc nhỏ xong, chỉ chỉ miệng tình: "Cố Khuynh, khen thưởng hôm nay."
Nam Tầm:...
Nam Tầm tiến lại gần hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước.
Ge hiển hiên rất không vừa lòng, duỗi tay dài, muốn xách cô vào trong ngực hôn sâu.
Kết quả Nam Tầm đột nhiên hỏi hắn: "Ge, tôi phát hiện một vấn đề. Tại sao ngài tìm đệm giường, tìm chăn, lại thiếu mỗi gối đầu?"
Trong mắt Ge xẹt qua vẻ chột dạ, nhàn nhạt nói: "Ta quên mất."
Sau đó vào ban đêm, Nam Tầm lại đem bụng Ge thành gối ôm.
Ge duỗi tay liền có thể sờ đến mặt tiểu tù binh, trong lòng thực thỏa mãn.