• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Được lắm, bị người ức hiếp đến tận cửa.

Tề Đại Quang uống đến cao hứng phấn chấn trên mặt không nhịn được, quát lớn:

– Làm gì vậy? Mẹ nó muốn làm gì? Tiểu Triệu, đuổi gã ra ngoài.

Ngay trước mặt của mọi người, trơ mắt nhìn bạn gái bị người ta ức hiếp, thật mất hết thể diện quá!

Nghe Tề Đại Quang nói, Triệu Bình Nguyên giống như ăn thuốc kích thích, nhảy ra ngoài, xông về phía trước hai bước, nhấc chân đá tên béo ngã sấp xuống.

Tên béo say khướt, không hề phòng bị, nằm úp sấp trên mặt đất liền mắng:

– Mẹ nó, con mẹ nhà mày không muốn sống nữa sao, dám đá cái mông của ông.

Triệu Bình Nguyên thừa thắng truy kích, lại đá liên tiếp thêm mấy đá vào tên béo, đá tên béo ra khỏi cửa.

Gã đóng cửa chính “ầm” một cái, đưa tay đỡ Hoàng Lệ, mắng lên:

– Đồ chó hoang, dám động vào người của tao, ông đá cho chết.

Trong lúc này, Sở Thiên Thư vẫn không động.

Đối nhân xử thế, hắn nắm chắc một nguyên tắc thận trọng, biết người biết ta, an toàn thứ nhất.

Đối với người hiểu biết nhiều như Điền Khắc Minh, có thể không hề cố kỵ mà muốn xử lý thế nào liền xử lý thế đó. Nhưng đối với một người không nắm rõ mọi việc thì tốt nhất là cố gắng giữ tỉnh táo, tận lực hoà giải, nếu không phải bất đắc dĩ thì ngàn lần không nên manh động.

Tề Đại Quang cất tiếng cười to, hét lớn:

– Tiểu Triệu, đá rất tốt! Vẫn là câu nói kia của tiểu Sở, người của ta, là ông trời cũng không được động vào. Ha…

Tiếng cười chưa dứt, cửa phòng một tiếng loảng xoảng bị người đá văng.

Tiếng cười Tề Đại Quang bị nghẹn trong cổ họng, tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía cửa.

Hai người đàn ông mặc tây phục màu trắng ngăn ở cửa, ở phía sau là tên béo.

Cầm đầu chính là một người trẻ tuổi đeo kính mắt, y u ám nhìn chằm chằm Tề Đại Quang, hỏi:

– Người của anh ông trời không được động vào, vậy người của tôi là có thể tùy tiện động vào hay sao?

Tề Đại Quang vừa thấy tình hình này, lộ ra vẻ kinh hãi.

Người trẻ tuổi nghênh ngang ngồi ở trên ghế sa lon.

Lập tức có một tên áo trắng từ bên ngoài bưng vào một bộ dụng cụ pha trà nghệ thuật, bày ở trước mặt người trẻ tuổi, cung kính rót một chén trà.

Người trẻ tuổi chậm rãi cầm chén trà lên, nhấp một ngụm, ánh mắt trêu tức mà âm u đánh giá người trong phòng, giống như là muốn bắt đầu trò chơi mèo vờn chuột.

Một bàn tay Triệu Bình Nguyên che chở Hoàng Lệ, một bàn tay khác nắm lấy chai rượu, vẻ mặt cảnh giác mà nhìn người tới, bày ra tư thế anh hùng chuẩn bị cứu mỹ nhân.

Mọi người cùng nhau nhìn về phía Tề Đại Quang.

Tề Đại Quang từ trên chỗ ngồi đứng dậy đi tới bên cạnh sô pha, cười ha hả, nói:

– Người anh em này, xin hỏi tên cậu là gì?

Người trẻ tuổi khẽ mỉm cười, nói:

– Tại hạ họ Khổng, tên Nhị Cẩu, đám bạn bè nể mặt tôi thường gọi tôi là Nhị ca.

Nói tới đây, Khổng Nhị Cẩu liếc mắt nhìn Tề Đại Quang đầy thâm ý.

– Cái gì?

Tề Đại Quang trợn to mắt nhìn Khổng Nhị Cẩu, bán tín bán nghi hỏi:

– Anh chính là… Nhị ca?

– Đúng vậy.

Khổng Nhị Cẩu gật đầu.

Mẹ nó, hôm nay đâm vào họng súng rồi, Tề Đại Quang thầm than xui xẻo.

Khổng Nhị Cẩu là ai?

Đây chính là một trong những kẻ nổi tiếng duy trì trật tự thế giới ngầm ở thành phố Thanh Nguyên.

Tề Đại Quang cũng nghe nói người này, chỉ là chưa từng gặp qua người thật.

– Hoá ra anh chính là Nhị ca.

Sắc mặt Tề Đại Quang nháy mắt thay đổi 180 độ, khuôn mặt tươi cười nịnh nọt nói:

– Đại danh của nhị ca như sấm bên tai, hôm nay được thấy đúng là phúc đức ba đời.

Tề Đại Quang có một bộ triết học đối nhân xử thế của chính mình, chính là đại trượng phu co được dãn được, trong lòng của y rất rõ ràng,dù là trong quan trường hay là trên giang hồ, có vài người là y không thể chọc đến.

Sở Thiên Thư nghe xong, cũng hít một hơi khí lạnh.

Khổng Nhị Cẩu người này hắn từng nghe Vệ Thế Kiệt nói, là người được ông chủ Bất động sản Kình Thiên thành phố Thanh Nguyên Tần Đạt Minh mang về khi ông ta đi đông bắc, người giang hồ thường gọi y là “Tiếu diện hổ”, làm việc quái dị, ra tay độc ác, âm nhu trong bông có kim, sau khi đến Thanh Nguyên, đã làm cho các thế lực của thế giới ngầm ổn định rất nhiều năm ở Thanh Nguyên xảy ra nhiều thay đổi lớn.

Khí chất của Khổng Nhị Cẩu và thanh danh trên giang hồ của y không quá phù hợp, nhìn qua giống như một người tri thức, bộ dạng trắng trẻo, đeo một cái kính mắt hay dùng cho người tri thức, nói chuyện nhã nhặn, không đụng đến nửa chữ thô tục.

– Tần thiếu gia, cậu lại đây. Tìm người đá vào mông cậu.

Khổng Nhị Cẩu quay đầu lại, không nhanh không chậm nói với tên béo.

Tên béo đi ra từ phía sau tên áo trắng, chỉ vào Triệu Bình Nguyên và Hoàng Lệ nói:

– Chính là đôi cẩu nam nữ này.

Khổng Nhị Cẩu liếc mắt nhìn hai người một cái, hỏi:

– Tần thiếu gia, cậu muốn làm thế nào?

Tên béo hung tợn nói:

– Nam đánh ra ngoài, nữ mang về.

– Không nghe thấy sao?

Khổng Nhị Cẩu cầm chén trà lên, trầm mặt hỏi hai tên áo trắng phía sau.

– Vâng.

Hai tên áo trắng lớn tiếng trả lời, rất có khí thế.

Tên áo trắng dồn Triệu Bình Nguyên và Hoàng Lệ đến góc sáng trong phòng.

Chai rượu trong tay Triệu Bình Nguyên rơi cạch trên mặt đất, ánh mắt nhìn về phía Tề Đại Quang xin giúp đỡ.

Sở Thiên Thư bình tĩnh quét mắt toàn cảnh, đã chuẩn bị xong tư thế động thủ.

Nếu tên áo trắng thật muốn hạ độc thủ với Triệu Bình Nguyên và Hoàng Lệ, hắn không thể trơ mắt nhìn bọn họ bị lăng nhục. Nhưng hắn lo lắng cho Lưu Xuân Na, Trịnh Tiểu Mẫn và Tiền Mỹ Hoa, một khi ra tay thì cũng không thể khiến cho các cô ấy bị liên luỵ được.

Thừa dịp lực chú ý của Khổng Nhị Cẩu không ở trên người mình, Sở Thiên Thư nghiêng tai nói với Phạm Diệc Binh:

– Lão Phạm, lát nữa anh che chở các cô ấy đi trước nhé.

Phạm Diệc Binh hơi khó hiểu, Đại Quang và Triệu Bình Nguyên gây họa, khiến cho chính bọn họ đi giải quyết là được, cậu cần gì phải tức giận như vậy chứ?

Tình cảnh này cũng không thể nhiều lời, Phạm Diệc Binh chỉ khẽ gật đầu một cái.

– Chậm đã, chậm đã.

Tề Đại Quang liền vội vàng tiến lên ngăn cản.

Đây chính là thời cơ tốt để kiếm thể diện trước mặt mọi người a!

Tên béo đột nhiên chỉ vào Tề Đại Quang nói:

– Nhị ca, chính là ông ta kêu người đá vào mông tôi.

– Ồ, hoá ra ông cũng có phần à?

Khổng Nhị Cẩu cười híp mắt nhìn Tề Đại Quang, trên mắt kính lóe ánh sáng lạnh.

– Nhị ca, là như vậy…

Mồ hôi trên mặt Tề Đại Quang ra như tắm.

Khổng Nhị Cẩu khoát tay, không cho Tề Đại Quang giải thích, mà là dạy dỗ:

– Đồng chí này, nhìn anh như là một cán bộ nhỏ đúng không? Sao có thể chỉ huy cấp dưới đánh người chứ? Chú em đây xin khuyên anh vài câu, sau này ra ngoài đừng quá kiêu ngạo, nếu không bị người đánh tè ra quần, ngày mai báo cáo cho đơn vị các anh, lãnh đạo sẽ răn dạy các anh, anh tin hay không?

Tề Đại Quang nhất thời ngẩn ra, hôm nay đá không chỉ là cái mông, quả thực chính là tảng đá cứng.

Ông ta lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, bấm vài số, sau đó giơ di động nói với Khổng Nhị Cẩu:

– Nhị ca, anh có thể trước tiếp cuộc điện thoại này hay không?

Tên béo quát:

– Mày là cái thá gì, có tư cách gì muốn Nhị ca nghe điện thoại hả?

Tề Đại Quang cười nói:

– Ha hả, Nhị ca, là Hách Sảng mời anh nghe điện thoại.

Khổng Nhị Cẩu hơi ngẩn ra, sau đó bộ dáng hiểu ra, ra hiệu thủ hạ lấy điện thoại.

Sở Thiên Thư liếc mắt nhìn Lưu Xuân Na, rốt cục một hơi thở phào nhẹ nhõm, khu Bắc Hồ là địa bàn của cha Hách Sảng, Khổng Nhị Cẩu có hoành hành ở Thanh Nguyên thế nào đi nữa nhưng cũng không dám tuỳ tiện trêu chọc Hách Sảng ở khu Bắc Hồ.

Khổng Nhị Cẩu cười vài câu ha ha trong điện thoại, để điện thoại xuống, cười với Tề Đại Quang, khẽ gật đầu một cái, nói:

– Trưởng phòng Tề, anh xem anh đi, trên tờ báo buổi sáng có tên của Hách công tử, cũng không lãng phí cuộc điện thoại này. Được rồi, tôi không thể không nể mặt Hách công tử được.

Khuôn mặt Tề Đại Quang lộ vẻ vui mừng, khuôn mặt làm hòa nói:

– Cản ơn Nhị ca, vậy chúng ta xin phép cáo từ.

Nói xong, rất tự nhiên, phóng khoáng vung tay vẩy Triệu Bình Nguyên.

– Hả? Tôi nói để bọn họ đi à?

Khổng Nhị Cẩu sa sầm mặt hỏi.

– Việc này, Hách Sảng trong điện thoại không nói với anh sao?

Tề Đại Quang thật cẩn thận nói.

– Ha ha.

Khổng Nhị Cẩu thản nhiên cười, cũng không ngẩng đầu lên, nói:

– Mông của Tần thiếu gia chúng ta có thể để gã muốn đá là đá hay sao?

– Nhị ca, chúng ta đều là bạn của Hách Sảng.

Giọng điệu Tề Đại Quang cứng rắn.

– Ông anh này, đừng đem Cục công an ra dọa chúng tôi chứ.

Khổng Nhị Cẩu thản nhiên uống một ngụm trà, thái độ này giống như là giáo viên đang giảng bài trên lớp:

– Bây giờ là xã hội pháp chế, vừa rồi chúng ta không vi phạm pháp luật, là gã đá vào mông của Tần thiếu gia chúng ta, hiểu không?

Tề Đại Quang choáng váng.

Khổng Nhị Cẩu rút điếu thuốc từ trong túi tiền, tên áo trắng đứng bên cạnh nhanh chóng châm lửa cho y. Y hung hăng hít một hơi thuốc lá,nhổ ra một vòng khói, mới chậm rãi nói:

– Trưởng phòng Tề, tôi đã nói với anh, nếu không phải nể mặt Hách Sảng thì anh cũng phải bò từ đây ra ngoài.

– Hả?

Sắc mặt Tề Đại Quang thình lình thay đổi, vừa kinh vừa sợ.

Khổng Nhị Cẩu khinh miệt liếc mắt nhìn Tề Đại Quang, lại nhìn Triệu Bình Nguyên và Hoàng Lệ đang sợ đến run rẩy, nói:

– Hách Sảng đã mở miệng, tôi sẽ cho anh ta thể diện, anh và những người khác có thể đi, nhưng hai người bọn họ phải ở lại.

– Này… Nhị ca…

Tề Đại Quang còn muốn cãi cọ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK